Chương 3: Nam chính đến thăm
Đã 1 tuần sau khi xuyên đến đây,vẫn cứ như thế bác sĩ y tá đến khám thường xuyên,người nhà của nguyên chủ thì ai cũng đã định cư bên Mỹ,không một ai biết chuyện cô bị tai nạn vì Trịnh Khương Nghị đã cấm không cho một ai biết lộ việc của cô vào tai một ai ở bên đó.Chắc anh ta muốn bịt miệng không cho chuyện đó bị tiết lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của anh và Lưu Y Nhan,cũng có thể sẽ đợi đến khi thời cở thích hợp sẽ tố cáo tội lỗi của nguyên chủ cho gia đình cô biết rồi ly hôn hoặc trả thù lại.Haizz cũng may là xuyên vào lúc gần cuối truyện chứ mà xuyên vào lúc cuối truyện thì chỉ có nước ch.ết.
Nhưng mà,việc bị tố cáo là có sảy ra.Lúc đó rất là loạn,loạn đến đầu óc muốn quay vòng.Tới lúc đó cô phải làm sao đây,lòng một cỗi sợ hãi dân lên.
Nghĩ đến cô không khỏi rùn mình.Tay của cô đã được tháo bột,cử động cũng không còn khó khăn gì.
Vừa suy tư vừa cầm trái lê ăn,ùm ùm mộng nước rất ngon,phim cũng rất hay.
"Cạch"
Một thân vest đen bước vào,từ tốn đóng cửa lại rồi quay sang nhìn hành động của người phụ nữ ngồi trên giường kia.
“A bác sĩ,đến khám sao?Tôi thực sự đã khoẻ lên rất nhiều rồi,cho tôi xuất viện được không,xin ông đấy ở đây?”Tạ Yên Ninh vẫn không phác giác được ai đi vào,như thường lệ vẫn nhìn màn hình tivi xem doremon,mắt không thèm nhìn xem ai vừa vào.
“Ba ngày nữa sẽ được”Trầm,cực trầm.Giọng nói vừa phát ra trầm đến nỗi Tạ Yên Ninh giật mình quay lại nhìn trong hoảng sợ,giọng nói kia quá lạnh rồi không.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông khoảng 29-30 tuổi mặc bộ vest đen sang trọng,thân hình cường tráng cao 1m88 hay gì gì đó,thứ lỗi cho cô không thể đoán chính xác.Khuôn mặt cương nghị,đẹp đến hút hồn người.Anh có đôi mắt rất đẹp,đen một cách huyền bí,như thể cô thấy được chính mình trong đó vậy.Thực sự trên đời này lại có một người có đôi mắt đẹp đến như vậy sao?
Nhưng khoang,đây không phải là ông xã nam chính trong truyền thuyết sao?Thế nào lúc cô mới tỉnh lại không tới lại tới vào 1 tuần sau,anh ta khinh người quá đáng dù gì nữ phụ thì nữ phụ nhưng cũng là một nhân vật đánh mãi không ch.ết trong truyện nha có cần phải chà đạp tôi xuống hạng bét như thế không?Nói gì thì nói nhưng đây cũng chỉ là nghĩ trong đầu,có điên mới nói cho anh ta nghe được mất công cô lại bị sử trãm còn đựơc gắng thêm cái mác người điên.
Mắt to trừng mắt nhỏ,mồ hôi tuông như nước sới thấm ướt cả áo,tay chân đều lạnh ngắc.Sao lại lạnh thế này,lạnh muốn cống cả tay nhưng sao cô lại đổ mồ hôi chứ?Hay là vẫn còn bệnh.
“Ha ha xin chào,lâu rồi không gặp...anh...khoẻ chứ..?ha “Cô thật muốn tát cho mình một bạt tay vào mồm,người ta đương nhiên chỉ khoẻ bên nữ chính,còn bên cô chỉ thiếu điều muốn tăng song thôi chứ ở đó mà khoẻ với khoẻ chã khoẻ.
“Cô lại muốn giở trò gì nữa đây”Anh lạnh giọng,mặt vẫn không một tia cảm xúc gì.
“...”Trịnh Khương Nghị anh đến đây chỉ để hỏi vậy sao,mặt cô chảy đầy hắc tuyến.Lòng cô sợ hãi,anh ta thật đáng sợ,đáng sợ còn hơn ông sếp đầu hối của cô ở thới giới kia,không...phải nói là hơn cả trăm cả nghìn ấy chứ.
“Tôi...tôi không có”Cô hoảng sợ lấp bấp nói,người run theo bản năng tránh xa những thứ đáng sợ mà ngồi xích ra xa phía anh đứng.
Anh nhìn hành động của cô không khỏi nhíu mài,âm trầm hỏi lại”Cô muốn giở trò gì hả,đừng giả bộ mất trí nhớ với tôi,tôi không rảnh đến đây đùa giởn với cô”
Nghe những lời của anh cô vừa sợ lại vừa ân ẩn đau ở tim,vì sao?Vì sao lại đau như vậy?
“Tôi không có,tôi không biết anh,anh là ai?”Phóng lao rồi giờ phải theo lao,bỏ là ch.ết.
Trịnh Khương Nghị lạnh đến cực độ,cô ta còn muốn đùa đến bao giờ?
Hừk được,được lắm Tạ Yên Ninh.Cô thực sự muốn cứng đầu cho đến cùng sao?Được,tôi chơi với cô.Tôi muốn xem xem,tôi thắng hay cô thắng,đến lúc đó đừng hối hận.
Anh im lặng một chút rồi vẫn như cũ lạnh lùng nói”Được,coi như cô thực sự mất trí nhớ đi.Nhưng...tôi cũng không dễ gì tha thứ cho cô đâu,đừng mơ tưởng”
Định dùng cớ mất trí nhớ để thoát tội,có ngủ cũng đừng mơ tưởng anh sẽ tha cho.
Tạ Yên Ninh nhìn anh kinh ngạc.Giả điên cũng trả giá!Không phải Tạ Yên Ninh cũng trả giá!Trời ơi,anh ta có còn là con người không vậy,ôi trái tim bé nhỏ của cô.Tạ Yên Ninh đau buồn mà mặt khổ sở khóc không ra nứơc mắt.Vì đấm chiềm trong cảm xúc quá độ mà quên béng còn có người đứng đây thu toàn bộ cử chỉ của cô vào mắt.Trịnh Khương Nghị nhìn cô,mắt lạnh đi vài phần.
“Xem ra cô đã khoẻ hẳn rồi chứ nhỉ”Anh tay đút vào túi quần,mặt ltnh lặng không sắc thái.
“À...vâng...à..mà cũng có thể không..haha”Thôi được rồi Tạ Yên Ninh cô tự nhận mình rất nhát gan và có phần bánh bèo tí,cô rất sợ anh ta,thực sự rất sợ,sợ bản thân chỉ cần đi sai một bước là đi tong cả mạng.Tay đưa lên gãi gãi đầu xấu hổ.
“Tóm gọn”
“Khoẻ rồi”Rút tay về,nhỏ giọng nói.
“Ừm được rồi,cô nghĩ ngơi đi.Ba ngày sau tôi đến đến đón”Trịnh Khương Nghị từ tốn nói,xoay người rời đi.
“Anh đi vui vẻ”Tạ Yền Ninh ngốc ngốc giơ tay bye bye Trịnh Khương Nghị.Nghe cô tạm biệt mình,giọng nói có phần non nớt lại kiều mị như đựơc gãi ngứa khiến cho anh không kìm lòng rụt rịt chân dừng bứơc,ho một tiếng ổn định tâm trạng gật đầu thay lời cảm ơn rồi lại đi ra ngoài.
"Cạch"Tiếng cửa đã đống,Tạ Yên Ninh thở dài một hơi.Thật doạ ch.ết cô rồi,Trịnh Khương Nghị người cũng như tên nghiêm nghị vô cùng,đúng là không khác trong truyện miêu tả chút nào,sau này sống chung chắc không yên ổn được rồi.Nghĩ đến Tạ Yên Ninh lại thở dài lần hai mặt ủ rủ,môi hơi chu chu trong rất đáng thương,thật là khó cho cô rồi.Tại sao cuộc đời của cô từ đầu đến cuối đều không yên ổn mà sống được nhỉ!Ở bên kia thì bị người ta bắt nạt,ở bên đây thì luôn phải e dè nam nữ chính vì cái mạng mình.Ông trời ơi,thật bất công mà.
Trịnh Khương Nghị đứng bên ngoài nhìn vào khung kính nhỏ trên cửa phòng bệnh,nhìn cô ủ rủ than thở như vừa bị ngừơi ta ức hϊế͙p͙ không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu,nhìn qua nhìn lại trong không có gì là giả cho cam.Anh suy tư một chút rồi rời đi,đi đến phòng của bác sĩ Từ.
....
“cộc..cộc”
Trong phòng,bác sĩ Từ đang xem lại bệnh án thì nghe có tiếng gõ cửa.Ngước người lên nói:
“Vào đi”
Trịnh Khương Nghị từ ngoài đi vào xong đi đến ngồi vào ghế của khách.
“A Trịnh tổng,anh đến rồi”Bác sĩ Từ thấy anh đến hơi kinh ngạc xong cung kính chào.
“1 tuần này ông quan sát cô ta thấy có biểu hiện gì không?”Anh không nóng không lạnh hỏi.
“Chuyện đó...Trịnh tổng,theo như chụp Xquang vào kiểm tr.a thì đúng là đầu của phu nhân đã bị chấn thương mạnh,việc xe đâm vào cột điện bất ngờ khiến cho cô ấy đập đầu vào vô lăng cho nên đã tụ lại máu bầm.Tôi cũng cho cô ấy tim thuốc và chưa trị khi còn trong trạng thái hôn mê sâu,nhưng việc tim thuốc và điều trị cũng không nói lên một phần nào việc cô ấy không bị mất trí nhớ.
Vã lại theo như tôi quan sát một thời gian nay thì không thấy một biểu hiện gì là giả tạo cả.Cho nên có thể kết luận rằng phu nhân mất trí nhớ là sự thật”
Bác sĩ Từ bình tĩnh nói hết những gì ông đã quan sát và kiểm tr.a trong 1 tuần nay cho Trịnh Khương Nghị nghe,Trịnh Khương Nghị nghe ông nói như vậy cũng không nói gì chỉ im lặng thật lâu,trầm tư suy nghĩ.
Cô ta mất trí nhớ là thật sự!
Nghĩ đến biểu hiện của cô ngày hôm nay đúng là không thấy có một chút gì giả dối.Nhưng...haizz thôi vậy,mất trí nhớ thì mất trí nhớ nhưng cũng sẽ không thay đỗi được những việc mà cô ta đã làm với Nhan nhi.Tội lỗi của cô ta cũng không phải chỉ đếm trên đầu ngón tay,một hai câu xin lỗi là xong việc.Hai lần Nhan nhi xuyết ch.ết trong tay cô ta,lần một anh còn có thể nhịn vì bác Tạ,nhưng lần hai này thì không nhịn nỗi.Tội ch.ết có thể miễn,tội sống khó tha.Anh sẽ không như trước mềm lòng nữa đâu.