Chương 29: Bắt đầu
Từng cơn đau trong tim như dao khứa vào từng mảnh từng mảnh,trái tim đau đến không thể tả xiết.Nước mắt nóng hổi rơi trên má thấm ướt cả khuôn mặt,ánh mắt vừa bơ phờ cũng có chút hỗn loạn.Miệng cứ đống rồi lại mở,đống rồi lại mở mà chẳng thể nói được chi.
Trong màn hình máy tính là bao hình ảnh của một cặp nam nữ tình tứ đi cùng nhau.Người đàn ông thì chững chạc tuấn lãng pha lần lạnh lùng nhưng nơi khóe mắt cũng không giấu được ý cười khi nhìn người con gái bên cạnh mình,người con gái thì xinh đẹp quyến rũ động lòng người,tuy cách ăn mặc cùng trang điểm rất nhạt rất giản đơn nhưng vẫn như một nữ thần thuần khiết vô cùng.Từng hình ảnh như dao đâm vào trái tim Lưu Y Nhan,máu tuân đầm đìa đau đớn cùng kiệt.Móng tay bấu vào da đến rách thịt nhưng cô xem như mất đi cảm giác không còn biết đau là gì nữa,chỉ cảm thấy đựơc một nỗi đau duy nhất nơi trái tim của mình giờ đây đau đến sắp không chịu nỗi nữa rồi.
Ánh mắt vô thần nhìn vào bàn tay của Tạ Yên Ninh chạm vào tay Trịnh Khương Nghị khi anh đưa cho cô ly coca trong rạp chiếu phim,bao nụ cười,bao lần ánh mắt thâm tình khi chạm nhau,và bao nhiêu là lần va chạm vô tình ấy...trong tâm một cảm xúc khó tả dần dần dân trào mà từ trước cho đến bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến là mình có thể lại có cái suy nghĩ đó.Muốn giết người phụ nữ kia muốn đem những người gần gũi anh cách ra thật xa thật xa không thể trở lại, lòng hận ý cứ như vậy vui đùa bung toả như sương như khói trong lòng.Cái cảm giác này khiến cho cô khiếp sợ cũng khiến cho cô vô vọng mà chấp nhận,nỗi hận trong tâm như dung hoà với cơ thể,với máu thịt,với xương với tuỷ.
Mắt đỏ bừng hoà cùng dòng nước mắt,cơ thể run run vì cảm xúc giờ đây đã không còn ổn định nữa rồi,tay nắm chặt lại đến nỗi gân xanh.Lòng vừa đau lại vừa câm hận,nỗi câm hận như gâm vào da thịt,vào xương tuỷ cô.Ánh mắt trong dịu dàng lúc ban đầu bây giờ thay vào đó là sự giận dữ dần hoà tan vào trong,tâm hồn cũng dần chuyển sang câm phẫn đến uất hận.
Có câu nói càng yêu sẽ khiến cho con người ta điên dại theo nó,khiến cho ta không còn là chính mình.Nhưng...cô chấp nhận,chấp nhận cái cảm giác không đáng có ấy trong lòng.
Vì sao...Lúc trứơc không phải chị ấy tuy yêu anh nhưng lại thể hiện một cách ngu ngốc khiến anh ấy tránh xa,trở thành ngừơi đàn ông của cô sao?Nhưng nay lại đổi đi suy nghĩ muốn anh ấy lại một lần nữa trở về,tại sao chị lại có thể tàn nhẫn đối với tôi đến như vậy?Anh ấy đã luôn là của tôi kia mà.Tại sao?Anh 1 năm qua luôn là của cô,nhưng từ khi Tạ Yên Ninh thay đổi anh cũng dần thay đổi theo.Cuộc sống của cô giờ đây nó không còn đi theo quỹ đạo vốn có của nó nữa rồi,nó ép cô phải quảnh lại theo nó,ép cô trong lòng mình phải có một chữ "Hận".
Tạ Yên Ninh,đều là tại chị....
...
"Phòng của Trịnh Tổng ở đâu vậy,tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ"Lục Vi Doanh kiều diễm đứng ở quày lễ tân hỏi.Ánh mắt xem thường như nói mình là người phụ nữ cao quý nhất ở đây,hai cô tiếp tân nhìn nhau khó chịu nhưng vẫn làm đúng nghĩ vụ của mình lịch sự nói."Xin cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?Giám Đốc của chúng tôi giờ đang rất bận,nếu cô thực sự có hẹn trước thì cũng xin vui lòng ngồi chờ đôi chút,mong cô khai báo tên để tôi thông báo với cấp trên,xin cảm ơn ạ"
Lục Vi Doanh nghe cô tiếp tân tên Lỗ Mễ Đoá hỏi ngược lại mình thì tức giận"Cái gì,bắt tôi đợi á.Cô có biết tôi là ai không hả?Tôi là em họ của Tổng Giám Đốc đấy Lục Vi Doanh,khôn hồn biết điều mà nói cho tôi không tôi sẽ nói với anh Nghị đổi việc các người"Lục Vi Doanh hùng hồn mắng thật lớn làm cho cả một đại sảnh luôn yên tĩnh nay lại rồ rộ lên,mọi người ai náy đang làm việc của mình,khách nơi đây đang yên lặng ngồi chờ nay nghe có biến thì quay sang tò mò nhìn bàn tán chỉ trỏ không thôi.
Lục Vi Doanh vẫn không bận tâm nhất quyết làm lớn mắng lớn.Lúc nãy vì chuyện Tạ Yên Ninh mà ả vẫn còn bực tức trong lòng,nay qua đây lại bị hai con khốn này xem thường không để vào mắt thì càng tức giận hơn,bao nỗi ấm ức còn giữ trong lòng nhân lần này tuân trào ra ngoài mạnh miệng mà trút giận lên đầu hai cô tiếp tân làm cho hai người khó chịu cực độ nhăn mày chịu đựng không dám lớn tiếng phản bác vì công việc,họ không thể cãi lại vì lúc mới vào làm trưởng phòng lễ tân đã nói với họ rằng ai ai khi đến đây cũng đều là khách hàng của mình,họ là thượng đế dù cho họ có rách rứi hay hung hăn đến đâu thì vẫn là khách của ta.Nếu sảy ra chuyện sung đột thì hãy thật bình tĩnh và chịu đựng gọi cho phòng trên báo lại với cấp trên để họ sử lý.
Hai cô tiếp tân cũng đành cam chịu đứng nghe không một lời cãi lại.Vụ việc này rất ít khi sảy ra với họ,lâu lâu cũng sẽ có vài phụ nữ lạ mặt ăn mặc sinh đẹp đến nói là người nhà hay quen biết với Tổng Giám Đốc nói muốn gặp ngài ấy,lúc đầu hai cô không biết gì chỉ nghĩ thật sự có công việc lớn nên cũng tận tình mà chỉ dẫn lên đến tận phòng Tổng Giám Đốc.Nhưng ai dè đâu là không phải,họ chỉ là những người phụ nữ hoàn toàn xa lạ ý đến chỉ để quyến rũ Tổng Giám Đốc của họ.Sau lần đó hai cô cũng đã bị cấp trên khiển trách và dặn dò nếu còn tái diễn thì nói với bọn họ cứ đợi sẽ có người đến làm việc.Hai cô cũng làm tốt công việc đó,dẫn thì những cô gái đó cũng biết đều mà không giả mạo đến nữa.Nhưng không ngờ hôm nay lại có người đến,còn là một người phụ nữ hung dữ đến vậy,họ chính là không thể làm gì được hơn.
"Cô à,việc đó tôi không thể biết đựơc.Dù cho cô có thật sự là em họ của Giám Đốc thì vẫn phải ngồi chờ tôi thông báo lại với cấp trên,nếu cứ như vậy mà cho lên thì tôi đây sẽ bị trách mắng,Giám Đốc trăm công ngàn việc lo không suể không thể nào hô muốn cho vào thì cho vào đựơc cô à"Cô tiếp tân kế bên tên Phi Yến đứng đó chịu đựng nghe Lục Vi Doanh nhục mạ nãy đến giờ cũng hơi bực cho nên phản bác lại.
"Cô...cô dám nói như vậy với tôi.Được,được lắm tôi sẽ điện thoại cho anh Nghị nói với anh ấy cô ngông cuồn mắng tôi bảo anh ấy đuổi việc các người,cứ đợi đó"Lục Vi Doanh tức giận lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Hai cô tiếp tân kì này thật sự bắt đầu hoản không biết phải làm sao,mọi người sung quanh bàn tán thật xôn xao.Bổng Lưu Y Nhan từ thang máy đi ra,hai cô tiếp tân nhìn thấy thì vui mừng như gặp được cứu tinh vòng qua đi đến khổ sở nói nhỏ với Lưu Y Nhan.Lưu y Nhan bất ngờ bì chặn lại cũng kinh ngạc mà lắng nghe,sau khi nghe xong thì mặt cô có chút đanh lại rồi thật nhanh dãn ra bình thường trở lại.Cô từ tốn nhẹ nhàng đi lại cười tiêu chuẩn nói với Lục Vi Doanh.
"Chào cô,tôi là thư ký của Tổng Giám Đốc,không biết có thể giúp gì được cho cô ạ?"
Lục Vi Doanh đang định điện thoại cho Trịnh Khương Nghị nhưng nhớ lại là mình không có số của anh ấy nên đành điện thoại cho dì xin số,không ngờ lại thấy có một người phụ nữ xinh đẹp như hoa thanh lịch đi đến gần mình nói là Thư Ký của anh Nghị làm cho Lục Vi Doanh một phen mừng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn khinh người không cho Lưu Y Nhan một nét mặt tốt nào nói:"Tôi là Lục Vi Doanh em họ của anh Nghị,tôi muốn gặp anh ấy.Nhưng không ngờ gặp hai con khốn này không biết điều dám nói lại với tôi,nhục mạ tôi,tôi muốn cô nói lại với anh ấy đuổi việc hai con ả đó"Nói xong chỉ tay về phí hai cô tiếp tân.
Lưu Y Nhan trong lòng suy nghĩ:Thì ra là em họ của Nghị tên Lục Vi Doanh,cái tên này nếu không lầm thì cô đã nghe anh có nhắc đến cô ta một lần.Lưu Y Nhan vẫn bình tĩnh mỉm cười hiền hậu nói với Lục Vi Doanh"Ra là Lục tiểu thư,tôi đây thất lễ.Vậy để tôi đích thân dẫn cô lên gặp Tổng Giám Đốc,còn về chuyện của hai cô ấy thì mong cô rộng lòng mà bỏ qua cho,họ mới vào làm việc cho nên không biết gì.Tôi nghĩ Lục tiểu thư đây nếu là em họ của Tổng Giám Đốc ắt hẳn sẽ là người có tấm lòng bao dung độ lượng tha thứ cho lỗi lầm của người khác mà không chấp nhất với họ.Tổng Giám Đốc cũng là người có tấm lòng tốt,tôi nghĩ nếu cô là em họ của ngài ấy chắc hai người phải rất giống nhau,hợp với nhau lắm nhỉ?"
Lưu Y Nhan miệng ngọt ngào nói bao là lời khiến cho Lục Vi Doanh hả dạ.Nghe từ hợp với nhau kia mà không khỏi khiến cho Lục Vi Doanh vui sướng trong lòng,miệng mỉm cười lên một chút lại trở lại dáng vẻ thục nữ đoan trang không chấp nhất với hai cô tiếp tân một mạch để lại một câu rồi đi trước.
"Vậy cũng được.Đi dẫn tôi lên phòng của anh ấy"
"Vâng"Lưu Y Nhan đi theo Lục Vi Doanh dẫn đường đi vào thang máy.Để lại hai cô tiếp tân một phen mệt lòng mà thư thái trở lại tiếp tục làm việc với khách hàng,mọi người xung quanh thấy hết chuyện cho nên ngừng bàn tán trở lại im lặng ngồi chờ.
...
Lục Vi Doanh cùng Lưu Y Nhan đi vào thang máy thì bấm số xong đứng chờ.Lưu Y Nhan im lặng không nói gì đứng bất động,Lục Vi Doanh nhìn Lưu Y Nhan một thân nhàn nhã chẳng nói chẳng rành gì thì đâm chiêu suy nghĩ,một hồi lâu mở miệng hỏi"Cô thường ngày hay ở cùng với anh Nghị làm việc sao?"
Lưu Y Nhan nghe Lục Vi Doanh hỏi thì nhìn ảnh phản chiếu trong gương của thanh máy,Lục Vi Doanh ánh mắt đánh giá kịch liệt giống như chỉ cần cô nói có thì sẽ điên tiết bổ nhào đến cấu xé cô thành từng mãnh.Lưu Y Nhan đảo mắt một cái xong mở miệng không tư sắc gì nói:"Cũng không hẳn,chỉ khi có việc thực sự cần thì Tổng Giám Đốc mới gọi tôi vào"
"Vậy sao!Vậy...Thì tốt,tôi nói cho cô biết nên biết thân biết phận của mình,đừng có mở tưởng sẽ được ở cùng anh ấy,anh Nghị sẽ không bao giờ để ý hạng người như cô đâu,cô hiểu chứ?"Lục Vi Doanh miệng độc ác đe doạ hung hăng trừng mắt lớn với Lưu Y Nhan,Lưu Y Nhan nhìn ả hung tợn đe doạ mình tâm cũng không động đậy gì.Có thể vì vừa mới bị một cú sốc quá lớn mà khiến cho tâm trùng xuống chẳng màn gì đến việc gì xung quanh nên khi bị Lục Vi Doanh nói như vậy cũng chẳng để tâm chỉ gật đầu lạnh nhạt vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lục Vi Doanh thấy Lưu Y Nhan không để tâm gì lắm về việc mình vừa nói thì cũng không làm lớn gì nữa.Trong lòng ả chỉ nghĩ cô Thư Ký này thực sự cũng không có ý gì với anh Nghị chỉ là làm tròn bổn phận của một Thư Ký mà thôi nên không đối màng gì nữa.
"Đinh"
Tiếng thang máy mở cửa,hai người bước ra ngoài.Lưu Y Nhan dẫn Lục Vi Doanh đi đến phòng làm việc của Trịnh Khương Nghị xong dừng lại cung kính đưa tay chỉ vào trong nói"Đây là phòng làm việc của Tổng Giám Đốc,nếu không còn việc gì nữa tôi xin kiếu trước,tôi còn có công việc phải làm"Nói rồi không đợi Lục Vi Doanh nói gì mà rời đi nhanh,để lại Lục Vi Doanh đứng đó một mình nhăn mặt.
Lục Vi Doanh cũng không bận tâm,chỉ cần biết được phòng làm việc của anh sắp được gặp anh thì ả vui lắm rồi,ngoài chuyện đó ra ả không quan tâm gì nữa cả.Lục Vi Doanh chỉnh trang lại quần áo cùng tóc tai xong nhỏ nhẹ gõ cửa.
"Cốc cốc"
Đáp lại là một khoảng không chẳng nghe ai bên trong trả lời,Lục Vi Doanh lấy làm lạ gõ lại một lần rồi lại một lần nữa cũng chẳng nghe tiếng động gì bên trong"Anh Nghị,anh Nghị...Anh có trong đó không em Vi Doanh đây.Anh Nghị?...Anh không trả lời thì em vào thật đấy"
Lục Vi Doanh lớn gan mở cửa ra đi vào trong.Phòng làm việc rộng lớn khan trang sạch sẽ,nhưng không có lấy một bóng người.Anh Nghị đã đi đâu rồi?Sao lại không có ở trong đây nhỉ?Lục Vi Doanh thất vọng đi vòng vòng căn phòng,cô ta còn định sẽ cho anh bất ngờ nhưng không ngờ anh không có ở đây thật buồn bực mà.Lục Vi Doanh quyết định ngồi trên ghế đợi anh trở về,nhưng...
15"...30"..45"
Thời gian trôi qua đã 45" nhưng không thấy Trịnh Khương Nghị trở về,không lẽ là đi gặp đối tác rồi cho nên không về được.Ả cũng thật xui xẻo mà,Lục Vi Doanh buồn bực mệt mõi không đợi đựơc nữa đành đi về.
Đi ra khỏi phòng xong uể oải đi lại thang máy cũ trở về nhà.Nhưng ả cũng sẽ không biết được rằng khi ả đã đi vào thang máy khuất rồi thì có một bóng người phụ nữ đi ra từ phòng bên đối diện thang máy.Khuôn mặt lạnh lùng nhìn cửa thang máy đã đống kia,lạnh đến cực điểm.
Lưu Y Nhan khuôn mặt không cảm xúc nhìn cửa thang máy.Lục Vi Doanh có ch.ết cũng sẽ không ngờ được rằng mình đã bị lừa,Lưu Y Nhan hoàn toàn biết Trịnh Khương Nghị sẽ không có ở trong phòng làm việc vì anh đã đi họp ở phòng họp rồi hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng cho nên sẽ rất lâu,là cô cố ý dẫn cô ta đi vào phòng làm việc mà chẳng nói chẳng rành gì cứ như thế để cô ta mòn mỏi chờ đợi.
Lục Vi Doanh.Một người phụ nữ ngu ngốc,...Nhìn sắc mặt cũng đủ để cô biết được cô ta có ý với anh Nghị,một người phụ nữ tuy không đáng phả bận tâm nhưng không thể lơ là cảnh giác.
Lưu Y Nhan mặt lạnh đi khỏi nơi đó trở về làm công việc của mình.Lục Vi Doanh,chúng ta sẽ còn gặp lại.
...
"Thật là ở không cũng chán đến vậy sao?!!"Mẹ Trịnh một thân chán nản ngã ngữa ra ghế sofa nằm đến mất hình tượng.Ba Trịnh nhìn mẹ mà chỉ biết lắc đầu cảm thán không muốn nhìn nữa quang sang đọc báo của mình.Tạ Yên Ninh đi từ trên lầu xuống thấy mẹ chán nản như vậy cũng không khỏi có chút buồn cười,cô cũng không hiểu được rằng ba yêu mẹ ở điểm nào nữa.Là tính vì nhan sắc,hay tính cách trẻ con bứơng bĩnh không kể độ tuổi của mẹ,...cô cũng không biết đựơc,nhìn xem phụ nữ quyền quý cao sang gì chứ đã bị mẹ văng thanh danh đó xa đến tám trăm dặm rồi còn đâu.
"Mẹ à,mẹ thực sự chán đến vậy sao?"
"Tiểu Ninh,mẹ rật chán.Cũng không muốn đi đâu chơi,lại rất buồn miệng muốn ăn gì đó nhưng không biết được"Mẹ Trịnh chán nản cực kì nói.
Tạ Yên Ninh dừng bước suy nghĩ hồi lâu thì nói"Mẹ hay con làm đồ ăn cho mẹ nhé?"
"Hả cái gì?Còn biểt làm sao.Được không đó?"Mẹ Trịnh nghi ngờ nhìn Tạ Yên Ninh không tin tưởng một chút nào làm cho Tạ Yên Ninh có chút muốn bất bình phản khán.
"Được mà,con trai mẹ không phải là do con bồi bổ nên mới được vậy sao"Tạ Yên Ninh đắc ý nói,mẹ Trịnh nghe xong có cảm giác con dâu nhỏ không xem con trai mình là chồng mà là con trai của nó vậy.
"Thôi được rồi tuỳ con,ăn được thì mẹ sẽ ăn"
Tạ Yên Ninh cũng hết cách chỉ đành trổ tài nghệ của mình ra để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân thôi.Cô đi vào nhà bếp,hiện giờ là gần trưa cũng chưa tới giờ cơm nhưng đã thấy có vài người giúp việc đang rửa rau lẫn thịt chuẩn bị cho buổi trưa gần tới.Thấy Tạ Yên Ninh đi vào thì cung kính chào xong lại làm tiếp việc của mình,nhưng đang định tiếp tục thì bị Tạ Yên Ninh gọi ra ngoài hết không cho một ai ở lại làm họ lúng túng không biết làm sao nhưng đành nghe lời đi ra ngoài.
Tạ Yên Ninh vòng vòng nhìn nguyên liệu trên bàn cảm thán,thật đầy đủ xem ra buổi trưa hôm nay xem như cô làm cả nhỉ.Tạ Yên Ninh bắt đầu làm sạch cá,thịt bò cùng một số rau củ khác.Món ăn đơn giản nhưng ăn vào sẽ cảm thấy rất ngon,đầu tiên cô nấu canh súp củ đặc biệt,tiếp đến là thịt cá hồ lô chiên giòn với nước sốt đặc biệt được nấu từ đầu lẫn xương cá còn sót lại đem hầm thành nứơc sốt nêm vài gia vị đặt thù vào sẽ có được thành quả là nướt sốt cá ngon miệng,tiếp đến là món thịt bò bifteck kiểu Pháp độc đáo mà hôm qua mới học được trên mạng.Cuối cùng món tráng miệng là một đĩa bánh flan pho mai đơn giản nhanh gọn lẹ.
Thức ăn đủ cho 3 người vào buổi trưa đã được dọn sẳn,Tạ Yên Ninh gọi mọi người vào dùng.Ba và mẹ đi vào thì đầy bất ngờ,một bàn món ăn thịnh soạn đẹp mắt đậm chất gia đình kiểu Pháp làm cho mẹ Trịnh vui sướng không thôi nhanh đi lại ngồi xuống,ba Trịnh sau khi bất ngờ một phen thì cũng trở lại bình thường đi đến ngồi xuống chuẩn bị dùng buổi trưa do con dâu ngoan hiền làm cho.
Tạ Yên Ninh ngồi xuống vui vẻ mời hai người,ba cùng mẹ Trịnh nhìn nhau mỉm cười,nhìn thì món ăn rất đẹp màu sắc hoà nhã hoà quyện cùng nhau rất đẹp mắt.Nhưng không biết mùi vị sẽ ra sao đây,Tạ Yên Ninh nuốt nước bọt mong chờ sự nhận xét từ hai người.Nói thật ngoài con cún nhỏ của cô ở kiếp trước và Trịnh Khương Nghị ở kiếp này ăn đồ ăn do cô nấu ra thì chẳng còn ai khác nữa cả,bây giờ nấu cũng không biết có hợp khẩu vị của hai người hay không,cô thật lo lắng cùng mong chờ.
Mẹ Trịnh là người xung phong nếm đầu tiên,trước tiên là món súp rau củ.Húp được một thìa nhỏ mẹ Trịnh không khỏi bất ngờ,không ngờ nó lại ngon đến như vậy!Nước súp đậm đà cùng hoà quyện cái vị ngòn ngọt mềm mềm khi nhiễm ra của khoai tây làm cho nó trở nên ngon hơn bất cứ loại súp đặc biệt nào bà từng ăn,không ngờ Tiểu Ninh con bé thực sự là có tài như vậy!Tiếp đến món cá chiên giòn hồ lô chấm với nước sốt pha riêng của nó rồi lại đến thịt bò,cứ như vậy qua lại cho đến khi phần của mình hết sạch thì mới ngừng lại.
Tạ Yên Ninh nhìn mẹ ăn ngon lành hết một phần thức ăn thì cô thật vui vẻ,đúng là không phụ sự học hỏi của bản thân qua một tháng qua.Ba Trịnh cũng thật hài lòng ăn hết một phần của mình,ông cũng chưa bao giờ ăn nhiều đến như vậy nhưng hôm nay lại ăn hết có thể cho thấy được đồ ăn do Tạ Yên Ninh làm rất vừa miệng của ông,xem ra khẩu vị của ông cùng Trịnh Khương Nghị không khác biệt nhau là mấy,thích vị hơi ngòn ngọt thanh mát,ngay cả bánh flan ông cũng đã ăn hết.
"Rất ngon,thực sự rất tuyệt.Con gái con đi làm đầu bếp đi là vừa rồi đấy,không những 5 sao cũng không chừng haha"Mẹ Trịnh vui cười khích lệ làm Tạ Yên Ninh lúng túng,con đương nhiên là sắp làm đầu bếp rồi có điều không phải 5 sao như mẹ mong thôi.
"Chào cả nhà,có gì đông vui vậy ạW?"Bổng Lục Vi Doanh từ ngoài đi vào trong hiền thục cười hỏi,cô ta đi lại ôm mẹ Trịnh.
"Doanh nhi con thật là không có lộc ăn rồi,chị họ con mới làm buổi trưa xong đấy.Đồ ăn rất ngon,con không có phúc hưởng rồi"
"Vậy sao,ai da tiếc thật nhỉ chị họ,em thật cũng muốn ăn thử đồ chị nấu xem sao mà dì yêu dấu của em lại khen đến như vậy"Lục Vi Doanh cười thụ nữ nhìn Tạ Yên Ninh,nhưng sâu trong đôi mắt long lanh kia là một cổ nộ khí bùng lên như ngọn lửa đang cháy rực.
Tạ Yên Ninh bị Lục Vi Doanh nhìn như vậy cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng nhàn nhạt cười cho qua chuyện.
"Vi Doanh không phải nói là đến nhà bạn chơi sao?Sao lại về nhanh như vậy?"Ba Trịnh thắc mắc hỏi.
Lục Vi Doanh nghe ba Trịnh hỏi thì lúng túng trả lời"À con có qua nhưng không gặp được..Dì quản gia nói cậu ấy đã đi Singapo du lịch rồi,ba ngày nữa mới trở về cho nên con mới về đây luôn"
"Vậy là con chưa ăn gì rồi,hay để chị họ con vào nấu cái gì đó cho con ăn nhé"Mẹ Trịnh nhăn mày nhìn Lục Vi Doanh,nhưng Lục Vi Doanh lại nhanh từ chối"Dạ thôi,lúc trở về con có sang nhà hàng ăn rồi,không cần đâu dì.Nếu không có việc gì nữa con xin phép về phòng nghĩ ngơi nha dì,chú"
Mẹ Trịnh gật đầu,Lục Vi Doanh nhanh đi về phòng đóng cửa lại.Đi lại bàn trang điểm ngồi xuống nhìn bản thân mình trong gương.Tại sao?Cô nhìn đâu thua kém gì con khốn kia,nhan sắc cô nhìn còn hơn nó,bản thân danh giá hơn nó,quyến rũ hơn nó.Nhưng vì sao anh Nghị lại cưới nó,dì cùng chú lại yêu thích nó đến như vậy.Cô hận,thật hận.Con khốn Tạ Yên Ninh,tao sẽ không tha cho mày,mày cướp mất tình yêu của tao,tao hận mày đến ch.ết cũng hận mày.
Lục Vi Doanh ánh mắt tràn đầy sự hận thù,câm ghét,cùng oán hận sâu nặng tột cùng.Cả căn phòng là một bầu không khí quỷ dị vô cùng,ma mị âm tối như chủ nhân của nó lúc bây giờ.