Chương 11
Các thú nhân vị thành niên vận chuyển con mồi mỗi ngày chỉ luân phiên tham gia nửa ngày, gần tới mùa đông, Mạc Tuy cũng bận rộn. Thời gian đi săn buổi sáng càng dài, thú nhân vị thành niên hơi lớn tuổi thường đi hỗ trợ buổi sáng, Mạc Tuy khiêng con mồi nửa ngày, tùy tiện ăn một chút gì đó, buổi chiều phải đi gặt tiểu mạch. Loại tiểu mạch này không biết đã mọc khi nào, hoặc là nói không biết đã bị bỏ quên ở đây bao lâu, đã tự do phát triển ra diện tích rất lớn, Mạc Tuy chỉ có một mình chậm rãi gặt, mấy nửa tháng mới mang phần lớn về nhà được.
Trong mười mấy sọt cỏ được bện rất chặt cao tới nửa người đều là tiểu mạch đã đập, Khế Gia và Tác Nhĩ mỗi ngày đều phải đi săn, cối xay đá và cối giã tạm thời không có cơ hội thể hiện, bán thành phẩm đều chất trong phòng nhỏ lúc trước của Khế Gia chờ gia công.
Thú nhân đi săn mùa đông đều là đi sớm về trễ, bữa trưa giải quyết tại chỗ, vì ngăn ngừa Khế Gia và Tác Nhĩ thể lực không đủ trong lúc đi săn mà xảy ra vấn đề, mỗi sáng sớm Mạc Tuy đều làm bữa sáng thuần thịt, phân lượng đầy đủ, tuy thỉnh thoảng hai người vẫn sẽ bị thương, nhưng vẫn nhảy lên nhảy xuống phi thường có tinh thần.
Bột mì lúc trước đã mài xong, Mạc Tuy đưa một lọ lớn cho Y Tư, thuận tiện nói cho anh ta cách làm bột mì, Y Tư tuy rằng còn trẻ, nhưng làm tế tự vẫn nhìn ra được giá trị của bột mì, chỉ là Y Tư cũng hiểu, từ xa xưa tới nay nguồn gốc thức ăn của bộ tộc tương đối cố định, cho dù anh tin tưởng Mạc Tuy, những người khác chưa chắc sẽ tin tưởng tính an toàn của loại lương thực này, dù sao lúc trước thú nhân ăn nhầm nấm độc cũng không phải số ít.
Mỗi ngày đều sẽ có thú nhân bị thương được đưa tới chỗ Y Tư, thuốc mỡ trị liệu ngoại thương dùng rất nhanh, Y Tư vừa nhìn Mạc Tuy giúp anh đập nát thảo dược, vừa ăn thịt xông khói Mạc Tuy mang tới, biểu tình rất phức tạp.
“Cái này quả thật ăn ngon, cho dù bên trong bỏ ít thịt một chút cũng không quá ảnh hưởng tới khẩu bị, còn có thể no bụng, đối với bộ tộc mà nói thật sự là thức ăn phi thường trân quý, toàn bộ tộc đều sẽ cảm tạ ngươi, ngươi thật sự không muốn để họ biết?” Y Tư khó có thể lý giải Mạc Tuy đưa bột mì tới cho anh lại muốn nói đây là chính mình (Y Tư) trong lúc vô tình phát hiện, “Ta cho rằng mỗi một thú nhân đều mong muốn chính mình trở thành anh hùng trong tộc.”
“Nhưng anh hùng có tác dụng gì? Ta lại không cần người khác cảm kích, chỉ là muốn mùa đông không sống quá gian nan.” Mạc Tuy cúi đầu giã thảo dược, Y Tư chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hắn cười như không cười, “Duy trì vinh quanh của anh hùng quá phiền phức, ngươi cũng không muốn ngày nào đó thấy Tác Nhĩ nằm ở chỗ này của ngươi đi.”
Y Tư còn đang ăn thịt xông khói biểu tình cứng đờ, rũ mắt hơi nhíu mày, khẽ thở dài gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, ngẫm lại cũng đúng, nếu có một ngày Tác Nhĩ bởi vì đi săn trở thành anh hùng trong tộc, nhưng là vì kỳ vọng của người khác mà miễn cưỡng chính mình, được người đưa đến trước mặt ta, có lẽ chúng ta ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được, ta quả thật không thể chấp nhận được.”
Đi săn tập thể kết thúc vào trận tuyết đầu tiên của mùa đông, các thú nhân đi săn tuy rằng bị thương không ít, nhưng không có ai bị thiệt mạng, khiến tộc trưởng rất vui mừng. Sau khi trận tuyết đầu tiên ngừng lại, bộ tộc của Khế Gia đều là do tế tự cử hành nghi lễ, cầu khẩn có thể bình an sống qua mùa đông, sau đó toàn bộ tộc nhân đều tụ tập chung một chỗ, mọi người ăn no một bữa. Dù sao sau khi mùa đông bắt đầu, những ngày có thể ăn no cũng không nhiều.
Giữa mì và bánh thịt, Y Tư vẫn là chọn bánh thịt tương đối đơn giản để đem bột mì đẩy tới trước mặt tộc nhân, nếu Mạc Tuy không muốn tỏ vẻ gì, Y Tư chỉ có thể nói đây là thức ăn chính mình vô tình phát hiện, nếu nhà nào cần, có thể tới chỗ anh lấy một ít. Giống như Mạc Tuy dự liệu, mặc dù đa phần mọi người ăn hết bánh thịt, nhưng muốn thức ăn mới được tiếp nhận còn cần một quá trình, cho dù là Y Tư, chỉ có thể khiến một phần nhỏ thú nhân cảm thấy hứng thú với bột mì.
Ba tháng mùa đông dài đằng đẵng đã bắt đầu, bởi vì có tuyết, khí trời rất lạnh, Mạc Tuy trực tiếp treo thịt tương đối mới mẻ ngoài cửa sổ đông lạnh tự nhiên, trong phòng còn lại là thịt mặn, thịt xông khói và lạp xưởng lúc trước đã làm. Mùa đông không phải là thời điểm tốt để la cà, cho dù là Tác Nhĩ, sau khi lấy phần thức ăn của mình liền làm ổ trong nhà mình.
Mùa đông không thể nghi ngờ là nhàn rỗi, mùa thu ăn thật nhiều thứ dưỡng mỡ, thịt trên người Khế Gia cũng dày một tầng, đốt kháng đất Mạc Tuy tự chế, ấm áp khiến người ta không muốn nhúc nhích, ngoại trừ hai ba ngày đi lấy nước một lần, hai người đều vùi trong phòng trú đông.
“A.. Để ta ngủ một lát rồi đi múc nước.” Cảm giác người bên cạnh động đậy, Khế Gia còn ngủ mơ mơ màng màng vô ý thức ôm sát người bên cạnh, đầu cọ cọ cổ Mạc Tuy, con mắt chưa từng mở ra.
Mạc Tuy dở khóc dở cười nghe Khế Gia hàm hồ lầm bầm, không biết thú nhân có cần ngủ đông không, dù sao Khế Gia vừa tiến vào mùa đông cả người liền lười biếng, gỡ cái tay níu chặt lấy mình, Mạc Tuy đẩy Khế Gia: “Ta dậy làm đồ ăn trước, hôm nay phải quét tuyết, nếu không đọng dày quá không ra ngoài được.”
Khế Gia có gối ôm hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng liền xoay người ngủ, Mạc Tuy bất đắc dĩ cười cười, đơn giản lau mặt, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng hai người. Mùa đông không có chỗ tiêu hao, sức ăn của Khế Gia cũng ít đi rất nhiều, Mạc Tuy làm hai cái bánh thịt cuộn một lớn một nhỏ, phải tốn một phen khí lực mới gọi Khế Gia được rời giường.
Một bánh thịt cuộn xuống bụng, Khế Gia lập tức có tinh thần, mặc kệ bên ngoài còn đang hạ tuyết, mặc áo da thú liền ra sân quét tuyết, lúc trở vào cả người đều là hoa tuyết. Phẩy sạch tuyết trên áo da thú treo len, Mạc Tuy đưa tay phủi sạch tuyết trên đầu Khế Gia, ánh mắt Khế Gia sáng lấp lánh mong chờ nhìn Mạc Tuy, một bộ biểu tình cầu khen ngợi.
“Quét tuyết nhanh lắm.” Thấy ánh mắt của Khế Gia, Mạc Tuy không thể ức chế lộ ra nụ cười, phảng phất có thể thấy đuôi Khế Gia đang đong đưa rất nhanh, trong mắt tràn đầy ý cười, “Trưa hôm nay ăn ngon.”
Nhu cầu bột mì bên Y Tư rất ít, phần lớn bột mì vẫn là trong tay Mạc Tuy, lọ gốm cỡ trung chiếm dày đặc nửa gian nhà. Thời gian rãnh vào mùa đông nhiều lắm, Mạc Tuy cũng không ngại phiền phức, đổ một chén dầu động vật làm một phần mì xào lớn.
Khế Gia thật sự bất lực với đũa, dũng nĩa lớn cuốn mì ăn thỏa mãn vô cùng: “Có Mạc ở đây thật sự tốt quá, ngay cả mùa đông đều có thể thư thái như vậy.”
“Về sau sẽ càng ngày càng tốt.” Mạc Tuy cười cười, đưa tay xoa xoa đầu Khế Gia.
Vào mùa đông các thú nhân rất ít đi ra ngoài, để tiết kiệm thức ăn, chuyện không cần thiết phải làm chắc chắn sẽ không làm, bộ tộc có vẻ an tĩnh dị thường. Buổi trưa thái dương coi như ấm áp, Mạc Tuy mặc quần áo da thú thật dày ngồi trước cửa nhà được quét sạch sẽ mệt mỏi muốn ngủ, Khế Gia dọn dẹp chuồng gà xong hóa thú lăn trong tuyết hai vòng trở vào, liền thất đầu Mạc Tuy gật gà gật gù sắp ngã sấp xuống, phi thường linh hoạt nhảy tới phía sau Mạc Tuy, cẩn thận cuộn người lại, cái đuôi ôm lấy hông Mạc Tuy lôi kéo người về phía mình. Da lông dày mềm mại dị thường, Mạc Tuy giật giật liền trực tiếp ngủ như ch.ết trên người Khế Gia. Thái dương giữa trưa ấm áp lại không gắt, sáng sớm Khế Gia đã ngủ đủ, bây giờ phơi nắng cả người mềm mại lại không buồn ngủ, nghiêng đầu tỉ mỉ đánh giá Mạc Tuy.
Tuy rằng mỗi ngày hai người đều ở chung một chỗ, Khế Gia lại cảm thấy lần trước nhìn kỹ Mạc Tuy đã là rất lâu. Trong gần một năm thân thể Mạc Tuy nhanh chóng lớn dần, ngũ quan cũng bỏ đi phần trẻ con lúc trước mà hoàn toàn nẩy nở, càng tuấn lãng. Chính là người này, sau khi gặp được hắn, mọi chuyện đều không giống nữa. Khế Gia kề sát mặt Mạc Tuy, ngửi ngửi mùi của hắn, cảm thấy tim không tự chủ đập nhanh hơn.