Chương 7: Lương tâm bị chó nhai!
- Hơn nữa... các người có biết mục đích mà tôi đến đây là gì không?
Nói đến đây, Tuyết Hạ Vy bất giác đưa tay sờ bụng của mình, như đang nâng niu một bảo vật quý giá, sợ nó bị mất đi hay bị người ta cướp mất lúc nào không hay.
- Hiện tại trong bụng tôi đã có cốt nhục của Nghiệp.. cô xem!
Vừa nói, Tuyết Hạ Vy vừa cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, hiên ngang giơ ra giữa thanh thiên bạch nhật.
- Tuyết Hạ Huyên, cô ta đã giữ chồng không được thì thôi, đằng này ngay cả một đứa con cho chồng của mình cô ta cũng đẻ không nổi!
Tuyết Hạ Vy vừa nói vừa cười rạng rỡ, đáy mắt tràn ngập đắc ý, bên trong đôi con ngươi thâm độc lại có chút ít sự khinh bỉ tột cùng.
Cô ta quay sang nhìn Khương Minh Nghiệp, nũng nịu ôm lấy cánh tay vạm vỡ của hắn, nhỏ giọng cất tiếng:
- Nghiệp, em đã có thai rồi! Bác sĩ chẩn đoán đứa bé đã được 2 tháng! Anh sắp được làm cha rồi, anh có vui không!?
Khương Minh Nghiệp vừa nghe cô ta nói, sắc mặt lạnh lẽo của hắn bất chợt thay đổi, có trời mới biết hắn muốn làm cha đến cỡ nào, vả lại nếu có một đứa con trai thì địa vị của hắn e là sẽ vững vàng hơn rất nhiều a!
- Thật sao?! Vậy anh sẽ kết hôn với em, để em làm Khương thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận!
Khương Minh Nghiệp dịu dàng nhìn cô ta, khẽ cười.
Lâm Nhược Phỉ nghe hắn nói đến đây, cô không ngừng thở gấp, tại sao Huyên Huyên lại lấy phải một người chồng như vậy?
Hắn không lo lắng cho Huyên Huyên, Huyên Huyên vào bệnh viện hắn cũng không một lời hỏi han an ủi!
Thay vào đó lại đi gian díu với người phụ nữ khác bên ngoài, người đó lại là em gái của vợ hắn, thậm chí cô ta còn đã mang thai cốt nhục của hắn.
Bây giờ lại vô liêm sỉ muốn kết hôn cùng với cô ta!
Vậy thì Huyên Huyên của cô phải làm sao?
Cô sẽ không, sẽ không để Huyên Huyên phải chịu ủy khuất thêm một lần nào nữa!
Những khổ nhọc ngày hôm nay đã là quá đủ đối với cậu ấy!
- Lương tâm của anh bị chó nhai rồi à? Huyên Huyên phải nhập viện anh có biết không? Sao anh lại vô liêm sỉ đến thế hả? Huyên Huyên với anh còn chưa có ly hôn mà anh đã muốn cưới thêm vợ rồi! Cái tên đồi bại này!
Lâm Nhược Phỉ vừa nói vừa lao về phía Khương Minh Nghiệp, cô đưa tay, nhanh chóng hạ hai cái tát xuống gương mặt của hắn.
"Chát"
"Chát"
Hai cái tát hằn sâu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, dấu vết màu đỏ lập tức hiện hữu với cùng chói lọi.
Khương Minh Nghiệp chưa bao giờ bị ai đánh, còn là đánh giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi đông người như thế này, hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong người cơ hồ như muốn bùng phát!
- Cô bị điên à? Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô!
Triệu Tư Vũ bên cạnh lúc này mới tức giận lên tiếng:
- Mày đánh thử xem?!
- Hừ, chúng ta đi về!
Khương Minh Nghiệp vốn không muốn đôi co, hắn chỉ ậm ừ hừ lạnh một tiếng.
- Sao lại về, nhục nhã quá à? Huyên Huyên của tôi phải làm sao? Các người muốn kết hôn hả?
Ôm eo Tuyết Hạ Vy ra đến đại sảnh bệnh viện, sắc mặt Khương Minh Nghiệp vẫn như cũ, không chút lay động, môi mỏng của hắn nhả ra vài chữ lạnh băng tuyệt khốc:
- Cô ta vào bệnh viện thì mặc xác cô ta, tôi không quan tâm, cô ta có ch.ết tôi cũng không bận tâm đến, cô có nói cũng là vô ích thôi! Cô bảo bạn của cô lo mà chuẩn bị tâm lý kí tên vào đơn ly hôn đi! Đơn tôi đã chuẩn bị và kí tên sẵn, bây giờ chỉ cần chữ ký của cô ta thôi! Cũng là do cô ta quá bất tài, ngay cả một đứa con cho chồng mình cô ta cũng đẻ không được! Hiện tại Vy Vy đã có thai, trách nhiệm của tôi là phải kết hôn với cô ấy, để cô ấy danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Khương.