Chương 9: Tất cả chỉ là mơ!

Trên đường đến bệnh viện, Lâm Nhược Phỉ trong lòng thấp thỏm không yên.
Triệu Tư Vũ ngồi ở ghế lái bên cạnh đương nhiên nhìn nhận ra sự lo lắng phân tâm trong đáy mắt của cô, anh nhẹ giọng an ủi:
- Phỉ Phỉ, đừng lo lắng quá!
*


Vừa đến cửa phòng bệnh viện, hai người đã nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tuyết Hạ Huyên.
Lâm Nhược Phỉ lo lắng bội phần, cô vội vàng chạy nhanh vào trong.
Vừa vào phòng cô đã thấy thân ảnh Tuyết Hạ Huyên đơn côi ngồi trên giường bệnh, hai tay không ngừng quơ quấy xung quang, miệng thét lớn:


- Mắt của tôi, mắt của tôi làm sao thế này?!
Hai cô y tá bên cạnh chỉ đứng yên, không dám hó hé dù chỉ là nửa lời, sắc mặt áp lực bội phần.
Lâm Nhược Phỉ đến bên Tuyết Hạ Huyên, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, cô đau lòng nói:


- Huyên Huyên, cậu đã tỉnh rồi sao? Trong người có cảm thấy khó chịu hay không?
- Phỉ Phỉ? Là cậu sao?
- Là tớ đây! Cậu không phải sợ!
Sau khi biết được người trước mặt là Lâm Nhược Phỉ, tâm tình Tuyết Hạ Huyên mới dần bình tĩnh hơn, một lúc lâu sau, cô hỏi:


- Phỉ Phỉ, cậu có biết mắt của mình bị sao không? Sao mình không thấy gì hết! Hay là cậu chưa bật đèn đúng không? Phỉ Phỉ cậu mau bật đèn lên đi! Tại sao lại tối thế này, cậu thực là, đang trêu mình sao?
Nghe câu nói của Tuyết Hạ Huyên, Lâm Nhược Phỉ không kìm được mà khóc oà lên.


- Sao cậu lại khóc, Phỉ Phỉ!
Tuyết Hạ Huyên cảm nhận được tiếng nấc nghẹn của Lâm Nhược Phỉ, cô nhíu nhíu mày.
- Mình không sao!
Lâm Nhược Phỉ xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
- Cậu vẫn chưa bật đèn lên hả Phỉ Phỉ? Tối quá, mình không thấy gì cả!


available on google playdownload on app store


Tuyết Hạ Huyên không kìm được mà cau mày, từ khi nào mà Phỉ Phỉ lại thích trêu đùa cô đến như vậy? Lại còn tắt đèn khiến cô không thể nhìn rõ nữa chứ!
- Huyên Huyên, thật ra.. mắt của cậu..
- Mắt..
- Mắt của cậu tạm thời không thể nhìn thấy trong một thời gian mà thôi.


Lâm Nhược Phỉ khó khăn nói một câu, một câu này, nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng đâu ai biết, để nói ra lời này, trái tim cô đã phải đau đớn đến nhường nào.
- Vậy có nghĩa là mình bị mù sao?
Tuyết Hạ Huyên cảm thấy có một tiếng nổ "ong" vang vọng đánh xuống đầu mình.


Đôi mắt của cô làm sao lại..
Cô nhắm chặt đồng tử, cố gắng nhớ lại mọi chuyện..
Cô thấy xe của em gái Hạ Vy đậu ở trước nhà mình..
Khi vào nhà cô thấy đồ lót phụ nữ, quần áo của đàn ông rơi rải khắp sàn..
Sau đó..
Vào phòng ngủ..
Cô thấy..


Chồng của mình và em gái của mình..
Đang..
làʍ ȶìиɦ!
Tiếng rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông không ngừng phát ra.
Âm thanh ám muội, kinh diễm nóng bỏng.
Sau đó..
Cô đã giáng cho Hạ Vy một cái tát...
Sau đó..


Hạ Vy lấy thứ gì đó xối từ trán của cô xuống..
Cô đau..
Cô kêu cứu..
Nhưng, hình như, hai người họ cơ hồ đã chìm trong dục vọng kích tình từ lúc nào?
Còn cô..
Vì bị cơn đau hành hạ nên đã bất tỉnh nhân sự.
Cô hôn mê bất tỉnh.


Nhớ lại mọi chuyện, Tuyết Hạ Huyên chỉ mong rằng đây là một giấc mơ viễn vong..
Cô không thể tin rằng chồng mình cặp bồ bên ngoài.
Đặc sắc hơn hết, đó lại là em gái của cô - Tuyết Hạ Vy!


Người đã luôn nói sẽ đối xử tốt với cô, sẽ chỉ yêu một mình cô, đời này kiếp này không đổi thay, rốt cuộc, thì sao chứ?
Ngoảnh mặt làm ngơ khi cô đang chìm trong cơn đớn đau quằn quại.
Chỉ mãi mê chìm đắm trong cơn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Anh ngoại tình với em vợ của mình.
*


Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như vậy?!
Tất cả chỉ là mơ, là mơ mà thôi!
Mình không có bị mù!
Chỉ là Phỉ Phỉ chưa bật đèn lên thôi, mình không có bị mù!






Truyện liên quan