Chương 15: Người xa lạ!
- Đây là giấy li hôn, cô ký vào, đừng để tôi phải nói lại lần hai!
Khương Minh Nghiệp vừa nói vừa lấy ra tờ giấy li hôn kèm theo cây bút không chút lưu tình ném mạnh lên khuôn mặt Tuyết Hạ Huyên.
- Nghiệp.. anh tại sao lại có thể tuyệt tình như vậy?
Cô khép chặt đồng tử, đầu nhọn của cây bút cứ thế vô tình chỉa thẳng vào mắt cô, nó đau đến mức ứa nước, sau đó, cô gắng gượng hết sức nói một câu.
- Con là của anh.. tại sao anh lại muốn giết nó?
- Vì nó là nghiệt chủng!
Ha! Anh nói đứa bé trong bụng cô là nghiệt chủng!
- Cô ký nhanh đi, sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn!
Khương Minh Nghiệp không kiên nhẫn nói.
- Nghiệp, chị ấy không ký cũng được, em làm kẻ thứ ba cũng không sao!
Lúc này, Tuyết Hạ Vy đến bên Khương Minh Nghiệp nói, đau lòng nói, giọng nói nửa phần cam chịu, nửa phần uỷ khuất.
- Không! Anh muốn em làm vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Nói đến đây, hắn quay sang nhìn về phía Tuyết Hạ Huyên:
- Cô còn không mau ký nhanh đi!
Đợi khoảng năm phút sau, vẫn thấy cô bất động, không hề ký tên, hắn mất hết kiên nhẫn, nổi điên lao về phía cô, dùng chân của mình dẫm lên bàn tay mềm yếu của cô.
- Cô không ký thì đừng trách tay của cô bị tàn phế!
Lạnh lùng nói một câu, cước chân lại càng dùng sức dẫm mạnh lên bàn tay gầy gò, ốm yếu kia.
Tuyết Hạ Huyên vẫn đang gắng gượng, cô cảm nhận tay của mình sắp gãy đến nơi rồi.
- Đau quá.. cứu tôi với..
Nghe tiếng kêu cứu của cô, sắc mặt Khương Minh Nghiệp lại càng giận dữ hơn, lực đạo không vì thế mà giảm súc, cơ hồ lại gia tăng mạnh hơn, hắn tiếp tục dùng sức dẫm lên bàn tay ốm yếu lộ cả mạch máu của cô.
- A!
Cô thét lên, cô thực sự đã chịu không nổi nữa rồi!
Cô không muốn tay bị tàn phế, cô còn phải dùng tay để vuốt ve sinh linh bé bỏng trong bụng của mình, cô không muốn, không muốn phải tàn phế...
- Tôi ký..
Nặn ra một câu, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tang thương.
Cô ký, cô chấp nhận ly hôn.
Khương Minh Nghiệp ngay lập tức cười thỏa mãn, chỉ là, trong lòng cơ hồ có chút buồn bực không nói nên lời, chính anh cũng không rõ vì sao!
Tuyết Hạ Huyên cố gắng lần mò tờ giấy ly hôn, vì bây giờ không thể nhìn được nữa nên cô thực sự không thể xác định được tờ giấy hiện tại đang nằm ở đâu.
Chừng một lúc lâu sau, tìm được tờ giấy, cô cầm bút ký vào, cũng không xác định được ô chữ ký nằm ở đâu, cứ thể ký loạn xạ lên giấy, nước mắt chảy xuống cơ hồ làm ướt đẫm cả một tờ giấy.
Bọn họ bây giờ chính thức là người xa lạ!
- A.. máu..
Tuyết Hạ Vy đột nhiên kinh hoảng thét lên, nhìn thấy máu từ tay Tuyết Hạ Huyên chảy ra ngày càng nhiều, sắc mặt cô ta khống khống chế được mà tái nhợt một khảm, cô ta hoảng sợ, cứ thế nép sâu vào lồng ngực của Khương Minh Nghiệp.
- Đừng sợ, Hạ Vy, có anh ở đây!
Cảm giác được cô gái dưới thân hoảng sợ thập phần, Khương Minh Nghiệp càng gia tăng lực đạo, ôm chặt cô ta vào lòng hơn, khoé môi dịu dàng trấn an.
Hai người họ ân ân ái ái trước mặt Tuyết Hạ Huyên như vậy làm cô có cảm giác hít thở không thông, máu chảy ngày càng nhiều nhưng cô không còn cảm giác đau nữa, bởi vì, vết thương ở trong lòng đau hơn, tim đau hơn rất nhiều.
Thật may là đôi mắt của cô không còn nhìn thấy được, nếu tận mắt nhìn bọn họ ân ái trước mặt mình, cô sợ mình sẽ ngợp thở đến ch.ết mất.
Thà rằng, nghe được, còn hơn là tận mắt chứng kiến được.
- Tốt! Chúng ta bây giờ không còn là vợ chồng nữa! Cô cần gì thì hãy yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng.
- Không.. cần!
Tuyết Hạ Huyên cười khổ, lắc đầu.
- Chị Hạ Huyên, chị có trách em vì đã chen chân vào cuộc hôn nhân của vợ chồng chị hay không?
Tuyết Hạ Vy nước mắt lưng tròng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, khẽ lo âu hỏi.
- Tôi không.. trách... cô.. mãi mãi.. sẽ không... trách cô!
- Em không cần phải sợ cô ta, bây giờ anh với cô ta không còn là vợ chồng nữa! Em cũng không phải là kẻ thứ ba, là anh yêu em!
Tuyệt tình nói một câu.
Nói xong, liền nhanh chóng ôm eo Tuyết Hạ Vy hiên ngang rời đi, bỏ mặc người đang nằm dưới mặt đất, máu chảy lên láng.
Cơn đau một lần nữa lại kéo đến dồn dập, phía bụng đau nhói, Tuyết Hạ Huyên bất giác cảm thấy sinh linh bé nhỏ trong bụng mình đang từ từ ra đi, từ từ rời khỏi trần thế..
Bàn tay đau đến mức cô tưởng chừng như nó đã bị phế lúc nào không hay, cô mê man, lập tức bất tỉnh nhân sự. X
Con à, đừng có mệnh hệ gì nhé, mẹ sẽ không sống nổi mất!
Trong mê man, cô nghe thấy mình lặng thầm nói như vậy.
*
Khương Minh Nghiệp ôm eo Tuyết Hạ Vy ra xe, tròng mắt bất chợt có chút mất mát, mà Tuyết Hạ Vy đương nhiên nhận thấy sự mất mát trong đáy mắt của anh, cô nghi hoặc hỏi, sắc mặt lần tràn hận ý:
- Nghiệp, anh còn yêu chị Hạ Huyên sao?
Nói xong, khoé mắt liền không khống chế được mà bất giác bốc lên một tầng hơi nước.
- Không, anh không yêu cô ta, người anh yêu là em, Hạ Vy, anh yêu em và con của chúng ta!
Lời nói nồng đậm ý vị thâm tình.
Không để cho Tuyết Hạ Vy phản ứng, Khương Minh Nghiệp mạnh mẽ kéo sát cô vào lồng ngực vạm vỡ mình, bàn tay khẽ áp đầu cô xuống, bờ môi lạnh lẽo dịu dàng áp lên đôi môi đỏ mọng của cô.
- Ưm..