Chương 24: Giống một con chó!
Lục Ngộ Hàn, mặc toàn thân Tây phục tối màu, khuôn mặt thành thục tuấn tú lạnh lùng, trầm trầm, trong tay mang theo cà mèn giữ ấm cùng một cái giỏ trái cây, toàn thân lạnh lùng đi đến.
"Cậu..." Đường Hạo Duyệt hướng anh chạy đến, nhỏ nhẹ kêu hô, bị ánh mắt rét lạnh của Lục Ngộ Hàn hù sợ.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy Lục Ngộ Hàn đến đây, trong lòng ấm áp, chẳng còn là dáng vẻ trái tim băng giá rồi. Ở trong mắt cô, trong tất cả thân thích, chỉ có Lục Ngộ Hàn được coi là người chính trực, thiện lương, đối xử tốt với cô.
"Ngày hôm qua nếu không nhờ Nhiễm Nhiễm, hiện tại nằm trên giường bệnh, liền là Hạo Nam! Chị thân làm mẹ người ta, tại sao không những không cảm kích con dâu, ngược lại muốn đánh con bé?!" Lục Ngộ Hàn trước mặt người của Đường gia, vì Hạ Nhất Nhiễm chủ trì công đạo.
Lục Uyển Thu thấy Lục Ngộ Hàn che chở Hạ Nhất Nhiễm như vậy, trong lòng lại càng không vui hơn.
"Hừ! Không chừng là cô ta liên hợp với người ngoài yếu hại Hạo Nam!" Lục Uyển Thu tức giận phản bác.
Lục Ngộ Hàn hừ lạnh, đặt đồ vật trong tay xuống, "Vu khống, đường đường Đổng Sự Trưởng phu nhân tập đoàn Đường thị lại là cố tình gây sự như thế này? Truyền ra ngoài không sợ mất mặt sao? Hơn nữa, Nhiễm Nhiễm nếu là hại Hạo Nam, vì cái gì bị hắt Axit sunfurit lại là con bé? Không sai, các người có thể nói, con bé là cố tình diễn trò khổ nhục kế, giành được lòng tâm của Hạo Nam!"
"Nhưng kia tới cùng là Axit sunfurit đậm đặc, đối phương không cẩn thận một chút, hắt đến chỗ mặt con bé thì sao? Có cô gái nào nguyện ý lấy dung mạo chính mình làm tiền đặt cược?" Lục Ngộ Hàn đứng ở trong phòng bệnh, chậm rãi nói, một bên châm chọc khinh bỉ nhìn người Đường gia, một bên nhìn bóng dáng suy nhược đang ngồi ở trên giường bệnh..
Trong con ngươi, lóe ra thương tiếc cùng yêu thương.
Kẻ đứng phía sau hạ độc thủ rốt cuộc là ai?
Sớm biết như vậy, anh liền không nên giúp cô khuyên Đường Hạo Nam đi bệnh viện rồi!
Lời Lục Ngộ Hàn nói, đem mọi người làm chon nghẹn họng, á khẩu không trả lời được.
"Được rồi! Đều đừng ở chỗ này ức hϊế͙p͙ một bệnh nhân, vẫn lại là đều đã trở về đi, người một nhà ức hϊế͙p͙ con dâu loại chuyện này truyền ra ngoài mà nói, mất mặt vẫn lại là Đường gia!" Lục Ngộ Hàn giương giọng nói, không một chút cho chị gái Lục Uyển Thu của mình mặt mũi, liền tính Đường Hạo Nam ở đây, đều phải kính anh ba phần!
Người Đường gia phẫn nộ nối đuôi nhau mà ra về.
"Rốt cục yên tĩnh rồi!" Bọn họ mới vừa đi, Lục Ngộ Hàn đi đóng cửa phòng, cất giọng nói, cười nhìn Hạ Nhất Nhiễm trên giường bệnh, ánh mắt sủng nịch.
"Cảm ơn cậu! Chẳng qua người đem mẹ chồng con đắc tội như vậy, có thể hay không..." Lời của cô bị Lục Ngộ Hàn giơ tay ra hiệu im lặng.
Lục Ngộ Hàn đem bát cháo trên bàn cơm so với nước sôi chế vào gọi còn không bằng bưng đi, đem đồ ăn Hạ Nhất Nhiễm thích ăn mà anh tự mình xuống bếp làm xếp lên.
"Sợ cái gì! Cậu là thật sự không thể nhìn chị ấy ức hϊế͙p͙ con như vậy, thật sự là già mà không kính!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, đem chiếc đũa cho cô, Hạ Nhất Nhiễm nhìn đồ ăn trên bàn, sớm đã nuốt nước miếng rồi.
Cũng đem chuyện vừa rồi vứt ở sau đầu!
"Cảm ơn cậu!" Nói xong, gắp một miếng sườn xào chua ngọt nhìn ngon mắt, chua chua ngọt ngọt, thịt non mềm nhiều nước, cô không khỏi đối với anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Ăn nhiều một chút! Con gái quá gầy nhìn rất khó coi!" Lục Ngộ Hàn kéo cái ghế đến, đặt mông ngồi xuống, nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường ăn cơm, mỉm cười nói.
"Xinh đẹp dễ nhìn cho ai xem? Không sao cả!" Hạ Nhất Nhiễm nữa vui nữa đùa nói, "Cậu, người đây là đặt đầu bếp của khách sạn nấu sao, sườn xào chua ngọt này quá ngon rồi!" Nói xong, lại gắp một miếng, dáng vẻ của cô, xem ra cùng với cô bé mười mấy tuổi không có gì khác nhau.
Lục Ngộ Hàn thích Hạ Nhất Nhiễm tươi đẹp, đáng yêu như vậy, rất nhớ cô vẫn như vậy.
"Toàn bộ khách sạn Sùng Xuyên cũng nấu không ra món sườn xào chua ngọt tuyệt mỹ như vậy đâu!" Lục Ngộ Hàn kiêu ngạo nói, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, vậy mua ở đâu?
"Đầu bếp của người làm sao?!"
"Cậu không có đầu bếp! Con còn không biết cậu đây biết nấu ăn?" Lục Ngộ Hàn cười tít mắt hỏi, khóe miệng nhếch lên, thậm chí lộ ra hai đội hàm răng trắng tinh.
Hạ Nhất Nhiễm giật mình trừng lớn hai tròng mắt, lần đầu tiên biết, Lục Ngộ Hàn biết nấu ăn!
Kỳ thật, Hạ Nhất Nhiễm vẫn cảm thấy, Lục Ngộ Hàn cực kỳ thần bí, mà còn, anh là một người đàn ông thành thục có phong cách, có tu dưỡng, có phẩm vị.
"Thật sự đều là người làm?"
"Cậu lừa con làm cái gì?" Lục Ngộ Hàn nở nụ cười, đứng thẳng, lấy ra hộp thuốc lá, vừa muốn hút một điếu, ý thức được nơi này là phòng bệnh, liền ngừng lại.
"Cậu, người vì cái gì đối với con tốt như vậy? Con giống như không phải một người khiến người khác vừa nhìn đã cực kỳ yêu thích." Hạ Nhất Nhiễm xem Lục Ngộ Hàn là thân nhân, bạn bè, lòng không chút lo lắng, hỏi.
Tất cả mọi người ở Đường gia không thích cô, bao gồm cả thân thích Đường gia, chỉ riêng Lục Ngộ Hàn, đối với cô vẫn không tệ.
Ánh mắt Lục Ngộ Hàn sâu thêm vài phần, khóe miệng chứa cười, "Bọn họ không thích con, là mang theo thành kiến, nhưng này cũng không phải do con sai." Anh cười nói, ánh mắt ôn nhu.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn Lục Ngộ Hàn, trong ánh mắt hơn vài phần ánh sang lấp lánh, có một loại cảm giác như là gặp được tri kỷ, cho dù người toàn bộ thế giới này đều không để ý hiểu cô, chỉ riêng anh là có thể hiểu được cô.
Cô mím môi cười cười, "Lại vẫn là vấn đề ở con đi, bản thân là người của bộ phận quan hệ công chúng, lại đem quan hệ công chúng của chính mình biến thành hỏng bét. Chẳng qua không sao cả rồi!"
Còn có chưa tới nửa năm, hôn nhân của cô cùng Đường Hạo Nam liền kết thúc, không cần phải lại đi duy trì cùng bất luận kẻ nào có quan hệ với anh rồi.
Lục Ngộ Hàn từ chối cho ý kiến, nhìn cô, Hạ Nhất Nhiễm đáp lại cho anh một cái vẻ mặt: Người không cần an ủi con. Cúi đầu tiếp tục say sưa ăn cơm, trù nghệ của anh so với Tô Tiểu Quả vẫn còn tốt hơn!
"Nhiễm Nhiễm, cái tên Kha Dịch Thần kia cùng con..." Lục Ngộ Hàn trầm ngâm hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu, cười cười, "Cậu hẳn không cũng tưởng là con cùng anh ta có cái gì đi?"
"Đương nhiên không phải. Cậu nghe nói người này thật phức tạp, vì tránh cho gặp phải phiền toái, cậu đề nghị con cùng hắn ta giữ một khoảng cách." Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.
Trưởng bối quả thật là trưởng bối, cho cô đề nghị cùng lời khuyên nghe qua cực kỳ xuôi tai, như là đang chỉ đạo cô.
Cô cũng hiểu được nên cùng Kha Dịch Thần giữ một khoảng cách, bởi vì, Đường Hạo Nam vừa thấy đến Kha Dịch Thần, liền như thấy kẻ thù.
Nhưng mà, Đường Hạo Nam cũng cực kỳ có vấn đề, lần trước cô cùng Lục Ngộ Hàn đơn độc cùng một chỗ, anh không phải cũng nói móc châm chọc cô sao...
"Cậu, trong lòng con tự có tính toán."
"Đúng rồi, ngày hôm qua là cậu nói cho Hạo Nam con muốn đi tìm cha nó ra mặt!"
Hạ Nhất Nhiễm hiểu rõ, không oán trách Lục Ngộ Hàn, này coi như là phép khích tướng đi.
Khi cô không sai biệt lắm ăn cho tới sắp no căng bụng, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Đường Hạo Nam mang theo cà mèn đột nhiên xuất hiện, đang nhìn đến Lục Ngộ Hàn cùng với trên bàn cơm xếp đầy đồ ăn khi đó, anh nhất thời căm tức!
Nhìn đến dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm ăn được hăng say, lại càng giận dỗi phát hỏa!
"Nhóc con, con đưa cơm cũng không sớm chút đưa tới, giờ đều đã 12 giờ rưỡi rồi!" Lục Ngộ Hàn mở miệng giảng hòa nói, Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến Đường Hạo Nam tiến vào, nghĩ đến tối hôm qua, trái tim hung hăng đập mạnh không ngừng.
Hồi lâu không thấy, vậy mà rất nhớ anh.
"Con làm chi muốn tới sớm một chút? Cho cô ta đói ch.ết mới tốt!" Đường Hạo Nam sâu xa châm chọc nói.
Anh là cố ý để cho cô chịu đói.
Hạ Nhất Nhiễm đọc ra ý tứ trong lời nói của anh, một chút rộn rạo, cảm động ngu xuẩn, nháy mắt rớt xuống đáy cốc, vỡ thành máu thịt mơ hồ.
Còn tưởng rằng anh đối với cô có thái độ chuyển biến. Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cười nhạo mình ngu xuẩn, nhìn Đường Hạo Nam, lộ ra một nụ cười yếu ớt như gió thoảng mây trôi.
Xem dáng vẻ làm như không sao cả kia của cô, Đường Hạo Nam trong lòng cực kỳ căm giận!
Cô là cảm thấy được, không có anh, cũng sẽ có người chăm sóc quan tâm cô đi, đàn ông xoay chung quanh cô còn nhiều đúng không?!
"Con liền mạnh miệng đi!" Lục Ngộ Hàn dương lên khóe môi, vỗ xuống bờ vai của anh, Hạ Nhất Nhiễm đã đem cà mèn Lục Ngộ Hàn dọn dẹp xong, đi tới, đưa cho anh.
"Không quấy rầy vợ chồng son các con nữa rồi!" Lục Ngộ Hàn liếc hai người bọn họ, cười nói.
"Cậu đi thong thả!" Hạ Nhất Nhiễm mỉm cười nói, tươi cười đẹp ngọt ngào, trong đáy mắt là chân thành phát ra từ nội tâm.
Lục Ngộ Hàn mới vừa đi, Đường Hạo Nam sắc mặt đen lại, một ánh mắt lợi hại như đao chém đứt tươi cười trên mặt Hạ Nhất Nhiễm, dần dần tươi cười của cô tắm ngúm, khôi phục lại như trước đây, đối với anh lạnh lùng.
"Cậu cũng là một trong những đối tượng dự phòng của cô?" Châm chọc khinh bỉ quen thuộc truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú băng lãnh đang sa sầm lại của Đường Hạo Nam, không có sợ hãi, cũng không nghĩ để ý anh, xoay người liền muốn đi buồng vệ sinh.
"Im lặng, chính là ngầm thừa nhận rồi hả?! Hạ Nhất Nhiễm, cô cmn thật đúng là thứ kỹ nữ lầu xanh! Tối hôm qua cùng với tôi làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp, giây lát lại liền cùng người đàn ông khác ái muội!" Nồng đậm ghen tuông, hóa thành miệng không đắn đo châm chọc, chỉ có như vậy, trong lòng anh mới thoải mái chút!
Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên xoay người, "Đường Hạo Nam, người đó là cậu anh!"
"Cô cũng biết đó là cậu tôi? Hừ... Tôi ngược lại đã quên, cô liền thích câu dẫn người thân của tôi, vốn là Khương Dư Hằng, hiện tại lại là cậu tôi!" Đường Hạo Nam khi nói chuyện, đem cà mèn giữ ấm trong tay ném trên mặt đất, đồ ăn bên trong rơi đầy đất.
Hương vị sườn xào chua ngọt bay tới, trên mặt đất rơi đầy mấy khối thịt sườn cô thích ăn...
Cô liền sửng sốt.
Không tới một giây thời gian, cô khôi phục trấn định, đối với anh châm chọc cười, "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Bất luận cô giải thích như thế nào, anh đều sẽ không tin tưởng.
"Cô cmn trở lại cho tôi!" Anh vọt tiến lên, một cái liền kéo lấy cánh tay của cô, kéo cô trở về, chế trụ sau gáy cô, một chân đá vào đầu gối cô, chân không cẩn thận đụng tới vết thương trên dùi cô, khiến cô đau đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất.
"Anh điên lên cái gì! Anh lại muốn làm gì?!" Cô gào lên, sau gáy bị anh ấn xuống, đầu hướng trên mặt đất tiếp sát, hai tay chống xuống đất mặt, mới không để cho mặt dán vào trên mặt đất.
Từ hơi thở tất cả đều là hương vị đồ ăn rơi rụng trên sàn.
"Hạ Nhất Nhiễm! Cô là kẻ tiện nhân! Không cho cô chút bài học, cô thật đúng là coi khinh Đường Hạo Nam tôi là ngồi không rồi! Đừng cmn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Cô dám cho tôi đội nón xanh, tôi cho cô ch.ết không được tử tế!" Đường Hạo Nam bạo rống, sắc mặt đỏ hồng, dáng vẻ hung thần ác sát, giống như là muốn đem cô lăng trì xử tử!
Nhưng Hạ Nhất Nhiễm nhìn không tới vẻ mặt giờ phút này của anh.
"Anh buông tôi ra!" Sự thô bạo của anh, để cho cô sợ, cô chẳng qua là cùng Lục Ngộ Hàn nói mấy câu, anh liền nổi giận như vậy...
Nói đến cùng, liền là nghĩ muốn coi khinh, ức hϊế͙p͙ cô, liền là không nghĩ muốn để cho cô dễ chịu!
"Ưm...!" Đầu bị anh đè xuống, mặt cô dán trên mặt đất, cái mũi cùng miệng đụng phải một miếng thịt sườn màu đỏ.
"Cô không phải thích ăn thịt sườn sao? Ăn đi! Nếm thử cùng Lục Ngộ Hàn làm có cái gì khác nhau?! Ăn đi!" Nghĩ đến cô đối với Lục Ngộ Hàn lộ ra tươi cười đẹp ngọt ngào, Đường Hạo Nam ghen ghét dữ dội, tức giận đến không còn lại một chút nhu tình, nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.
Hạ Nhất Nhiễm từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bị mẹ kế đánh chửi qua, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy?!
Vậy mà bị Đường Hạo Nam ấn trên mặt đất, bị buộc ăn đồ rơi trên đất, giống như một con chó!
Ở trong mắt anh, cô liền không phải là người, là con chó đúng không?
Nước mắt khuất nhục rốt cục cũng rơi xuống, một cỗ tuyệt vọng mãnh liệt ào tới...
*Uầy, chả ai đoán đúng, thật ra Lục Ngộ Hàn mới là nam phụ được con dân yêu thương nhá! Kha Dịch Thần chưa đủ trình đâu. Hãy yêu anh Hàn. ^~^*
*Dạo này bận lắm, qua tuần hy vọng rảnh hơn xíu. Mọi người ngủ ngon ~!~*