Chương 73: Ôn tồn cuối cùng
Nhưng mà, tại sao còn không có kêu, tim liền đau đớn rồi?
Mà loại đau đớn này, không phải tê tâm phế liệt, là bất đắc dĩ, là phiền muộn, làm cho mũi người ta cay cay, hốc mắt ướt át, thở không nổi, giống muốn hít thở không thông.
Trong bếp, người vợ đứng ở cạnh bếp, người chồng ở phía sau ôm cô, hơi nóng trong nồi bốc lên cao.
Hình ảnh ấm áp, động lòng người như vậy.
Anh cũng nín thở chờ cô thân mật gọi anh.
"Đừng quậy nữa, mì nấu lâu liền không thể ăn rồi." Cô nói không ra được tiếng ông xã này, thấp giọng nói.
Một cỗ mất mác, ngăn ở ngực anh, Đường Hạo Nam bỗng dưng buông cô ra, kiêu ngạo không thèm nói một lời đi rửa tay.
Dù chỉ một tiếng "ông xã" đều đã không muốn gọi nữa sao?
Hạ Nhất Nhiễm cảm giác được anh không vui, cũng không an ủi anh, bưng bát mì sợi ra khỏi phòng bếp, Đường Hạo Nam chỉ chốc lát sau đã đến bên bàn ăn ngồi xuống.
"Thịt bò cũng không biết ở trong tủ lạnh bao lâu, em ngửi không còn mùi nữa, anh chấp nhận ăn đi." Cô đứng ở đối diện, bình tĩnh nói.
"Tối hôm trước mua, chính mình thử làm, không có làm thành." Đường Hạo Nam nhàn nhạt trả lời.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, "Thật ngốc, đầu bếp Đường gia muốn thất nghiệp sao? Làm gì mà lại chạy tới nơi này tự mình nấu cơm ăn." Cô nhíu mày, quở trách anh.
Đường Hạo Nam ngẩng đầu, một đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, đáy mắt nhiễm đày vẻ lên án, "Em ngồi xuống!" Anh ra lệnh.
Hạ Nhất Nhiễm kéo ra ghế dựa, nghe lời ngồi xuống, anh cũng cũng không nói thêm gì, yên lặng ăn mì.
Cô ngồi ở chỗ kia, một đôi con ngươi xinh đẹp, ôn nhu nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng.
Đường Hạo Nam thích loại cảm giác có cô theo bên người anh thế này, dù cho một câu không nói, nhìn đến cô ở đây, trong lòng liền kiên định, không còn trống rỗng nữa.
"Tại sao mỗi lần anh nấu sẽ đặc sệt? Cực kỳ nát vụng, không thể ăn." Đến lúc ăn gần xong rồi, anh lại không chút để ý hỏi, ngón tay nắm bát, cúi đầu ăn canh.
Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, "Mì sợi không thể trực tiếp bỏ vào trong nước canh thịt bò, phải nấu riêng một nồi nước ấm, đem mì sợi bỏ vào, sau khi nấu chín thì vớt ra, ngâm trong nước lạnh, rồi lại vớt ra, để ráo, như vậy nấu mì sợi hẳn không dính bệch như cháo, còn dai ngon vừa ăn nữa."
Cô kiên nhẫn giảng giải cho anh, "Anh cũng không cần học đâu, muốn ăn cái gì, đầu bếp trong nhà sẽ làm mà, không phải sao?"
Đường Hạo Nam cũng không trả lời, chỉ u oán nhìn cô một cái.
"Anh trước kia không phải như thế, sao lại đột nhiên giống đứa con nít!" Cô ẩn ẩn có thể hiểu ra được ý tứ của anh, đau lòng trách nói.
Anh ở đối diện đã đem nước canh trong bát tất cả đều uống vào.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Còn không phải bởi vì cô!
Đường Hạo Nam chính mình cũng phát hiện bản thân thay đổi rất nhiều, đều là vì người đối diện này, người phụ nữ đáng giận khiến cho anh muốn ngừng mà không được này.
Ăn cơm xong, cô đi rửa bát, anh cũng đi theo, cùng cô ở một chỗ dọn dẹp rửa bát, hai người rất ít nói chuyện, chỉ hưởng thụ toàn bộ thời khắc trân quý, có thể cùng một chỗ.
"Lại đây..."
Rửa bát xong, anh hướng cô thấp giọng kêu hô, cô đi tới, anh nắm lấy bàn tay ướt sũng của cô, cầm khăn lông khô giúp cô chà lau bàn tay trắng nõn thon dài.
Động tác của anh, mềm nhẹ mà cẩn thận.
Sau khi lau khô, nắm tay cô đi phòng khách, ngọn đèn bị anh điều chỉnh mờ tối, mở nhạc nhẹ, anh đi lấy bình rượu đỏ cùng đồ khui rượu, thêm hai cái ly có chân dài.
Hai người ở trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất kia ngồi xuống, anh hứng thú khui bình rượu đỏ, cô ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất, nghe nhạc, là một bản nhạc cổ điển, thực ra là ca khúc được yêu thích, Đường Hạo Nam không vui nhíu mày, đứng dậy muốn đi đổi.
"Không cần đổi! Bài này là do em chọn, lúc trước khi còn ở đây, những lúc một mình sẽ mở lên nghe!" Cô vội vã nói.
"Lời bài hát gì mà đỗ vỡ, tình ca gì mà lung tung rối rắm." Anh ghét bỏ nói, Hạ Nhất Nhiễm lười phản ứng lại anh, anh đem rượu đỏ đưa cho cô, cô tiếp nhận rồi.
"Em thích, em chính là tầm thường như vậy, làm sao thanh cao trang nhã được như các người!" Cô chua giọng nói, vẫn nhớ rõ Đồng Y Mộng thích nghe hòa nhạc, Đường Hạo Nam thường xuyên đưa cô ta đi, cô lại không thích những cái này.
Đường Hạo Nam nghe hiểu được ý trong lời nói của cô, "Kỳ thật, mỗi lần đi nghe hòa nhạc, anh đều ngủ." Anh thẳng thắn thành khẩn nói làm Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc không thôi.
"Vậy sao anh còn đi!" Sau khi nói xong liền hối hận, "Coi như em chưa nói gì đi." Vội vàng nói.
Anh vô cùng yêu Đồng Y Mộng mà, cho dù không thích nghe hòa nhạc, cũng có thể đi cùng cô ta.
Đường Hạo Nam chủ động chạm vào ly của cô, Hạ Nhất Nhiễm hướng anh mỉm cười, uống một ngụm rượu, "Anh phải đối xử với Mộng Mộng thật tốt, chúng ta nợ cô ấy quá nhiều, may mắn cô ấy đã quên đoạn ký ức đau buồn kia, nếu không sẽ đau khổ ch.ết mất."
Cô bình tĩnh nói.
Tim vẫn lại là đau nhói, cảm thấy được mình cực kỳ dối trá, rõ ràng không nỡ, vẫn còn đẩy anh cho người phụ nữ khác.
Anh vốn là của người khác, chẳng qua là bị cô trộm đến một đoạn thời gian.
Cô nói như thế, trong lòng anh vừa tức giận vừa chua xót, đặt ly rượu xuống đứng lên, một tay kéo cô đang ngồi ở trên ghế sofa đứng dậy, đi đến cửa sổ, anh nâng mặt cô muốn hôn xuống, cô lại vội vã né tránh.
"Đừng mà!" Nói xong, ôm lấy eo của anh, đầu gối trên bờ vai anh.
"Ôm một cái là tốt rồi..." Cô nói, mặt dù lòng cảm thấy chưa đủ, không chỉ muốn ôm, còn muốn nhiều hơn, nhưng mà, trong lòng cô cực kỳ bình thản.
Lời bài hát vang vọng:
Người anh yêu nhất, em bây giờ thế nào
Ngày không có anh, hy vọng em vẫn vui vẻ hạnh phúc
Hai người ôm lấy nhau, nhẹ nhàng mà chuyển động, cùng nhau nghe ca khúc này, trong lòng mỗi người đều đang rơi lệ.
"Ông xã..." Cô thì thào kêu hô, trong giọng nói lộ ra vẻ nũng nịu, trong phút chốc, nước mắt rơi xuống, lòng của anh cũng run, đang rung động.
Kiềm chế không được ôm cô càng chặt hơn.
"Cảm ơn anh... Trong mấy tháng này, cho em một giấc mộng đẹp, để một lần ước nguyện được đền bù." Cô cười nói, âm thanh khàn khàn không rõ.
Cô vậy mà lại vẫn cảm ơn anh!
Đường Hạo Nam quả thực áy náy không chịu nổi.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em có thể đừng tốt bụng như thế hay không?!" Anh kéo cô ra, nâng mặt cô chất vấn.
"Không, em không tốt bụng, năm đó lúc các người yêu nhau tha thiết, em liền thầm mến anh, em mơ ước bạn trai của bạn thân em..."
"Chúng ta mới đúng là quen biết trước!" Anh phản bác lời của cô, lòng đang chấn động.
Cô cười khổ, "Không nói nữa, càng nói càng không thể kết thúc, ông xã, em đi tắm rửa!"
Không cần lại nhắc đến những thứ này, cô xoa xoa nước mắt, vội vàng đi phòng ngủ, Đường Hạo Nam thất thần nhìn bóng hình xinh đẹp của cô.
Lúc cô ở đang ngâm mình tắm bồn anh đột nhiên đi vào, chen chúc ở trong bồn tắm lớn, hai người ôm lấy nhau, không nói chuyện, anh yêu thương chà lau, hôn lên da thịt của cô, cô híp mắt hưởng thụ.
"Không cần..." Tay anh, không yên phận bắt đầu di chuyển tới trước ngực, cô vội vã bắt được cổ tay anh.
"Tại sao?! Em không muốn anh?" Đặc biệt tưởng nhớ lại giữ lấy cô, lần trước ở nhà cũ, gần như là thô bạo chiếm đoạt cô...
"Là em không thể muốn rồi! Tôn trọng em một chút, có được không?" Trên khuông mặt ướt át của cô dính nước, mái tóc xoăn dài ướt sũng, cầu xin nhìn anh.
"Được!" Anh không vui nói, lấy ra qua khăn tắm, giúp cô quấn người, hai người liền ra khỏi phòng tắm.
Anh giúp cô sấy khô tóc, lại đi lấy một chậu nước ấm, đem đến phòng ngủ, giúp cô ngâm chân.
Trước đây cô đau bụng kinh quá nghiêm trọng, anh đưa cô đi khám trung y, thầy thuốc trung y nói là do cô thể hàn, đề nghị nên ngâm châm trong nước ấm nhiều mới tốt.
Hạ Nhất Nhiễm thụ sủng nhược kinh ngồi bên mép giường, nhìn Đường Hạo Nam ngồi chồm hổm ở bên cạnh, cầm lấy chân cô, giúp cô rửa chân.
Đây là chuyện cảm động cuối cùng anh làm vì cô đi?
"Trời lạnh, chú ý giữ ấm! Ăn ít đồ uống lạnh! Em nếu còn đau bụng kinh như thế nữa, cẩn thận tương lai sinh không được con!" Đường Hạo Nam nắm bàn chân lạnh lẽo của cô, đã ngâm thật lâu cũng chưa ấm áp, anh cực kì buồn bực nói.
Lời vừa mới dứt, hai người đều đã sửng sốt.
"Lần trước, có uống thuốc không?" Anh ngẩng đầu nhìn cô, cả người căng thẳng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm nuốt nước miếng, khẽ lắc đầu, "Chắc không trùng hợp như vậy đâu, thầy thuốc không phải cũng nói, em cung hàn rồi sao." Cô cười nói.
Cực kỳ muốn có đứa con, không có anh, có con làm bạn, cũng không đến nỗi quá cô độc đi?
Trên thế giới này, cô không còn người thân nào, người cha ruột sinh ra cô, đối với cô căm hận, em gái cùng cha khác mẹ lại xem thường cô, còn người mẹ kế kia coi cô như cái đinh trong mắt.
Trước kia vẫn coi Đường Hạo Nam là người thân, sau này...
"Đừng đi nước Pháp! Ở lại Sùng Xuyên, nhà em ở đây, chạy ra nước ngoài để làm gì?!" Xa xôi như vậy, lại còn không trở về, anh không nỡ!
"Em nào có cái nhà gì... Em có tính toán của mình, đi nước Pháp học tập thật tốt, một lần nữa bắt đầu, không phải rất tốt sao?" Cô lạc quan cười nói, trước kia liền nhắc qua với anh quyết định này.
Lòng Đường Hạo Nam nhói đau, nếu thời gian có thể quay lại, có phải tốt không?
Hoặc là không có những chuyện kia, hoặc là cùng cô vừa gặp đã chung tình.
Anh không phản bác được.
Ngồi xổm kia, càng không ngừng giúp cô xoa bóp hai chân, mãi đến khi ấm áp mới thôi.
Cô không có nhà, kết hôn bốn năm, Đường gia căn bản không tính nhà cô.
Nơi này cũng không tính.
Kỳ thật, có anh, mới kêu là nhà.
Đáng tiếc, thời gian chân chính bên nhau quá ít.
Đường Hạo Nam nghĩ đến cô một mình ở nước ngoài, liền đau lòng.
Cảm thấy được chính mình không phải đàn ông, vậy mà không cho cô được hạnh phúc.
Cô nằm xuống, mặt hướng vào trong, anh cũng nằm xuống theo, từ phía sau cô ôm chặt cô, loại tư thế này là cô thích nhất, cảm giác cực kỳ an toàn, cực kỳ kiên định.
Đường Hạo Nam nhẹ nhàng mà ngửi hương vị trên tóc cô, hai người từ từ nhắm hai mắt, ôm lấy nhau, đôi bên sưởi ấm an ủi lẫn nhau.
"Bà xã..."
"Uh"m..."
"Anh..." Anh đột nhiên cảm tính kêu hô cô, cô đáp lại, mà anh, muốn nói lại thôi.
Anh yêu em.
Ba chữ kia, anh có cái tư cách gì, thổ lộ với cô.
Yêu cô, tại sao không thể cho cô thứ cô muốn?
Cho nên, nói không nên lời.
"Đừng nói nữa, ngủ đi, cái gì cũng đừng nói nữa, qua đêm nay, nhất định phải giữ một khoảng cách!" Cô vội vã nói, không biết anh muốn nói cái gì, cũng không nghĩ muốn nghe nữa.
Không có hôn môi, không có triền miên, chỉ có cái ôm làm người ta thương tiếc, cô vẫn ngủ không được, anh cũng như vậy.
Còn không có triệt để chia tay, đã lưu luyến không rời rồi.
Rất muốn liền ch.ết đi như thế, cùng nhau Chuyển Thế Luân Hồi, bên nhau cả đời, không có Đồng Y Mộng, không có người thứ ba, chỉ có bọn họ, bắt đầu liền yêu nhau...
...
Đường Hạo Nam tận khuya mới ngủ, sau khi tỉnh lại phát hiện Hạ Nhất Nhiễm không có ở bên cạnh, anh mạnh ngồi dậy, chỉ thấy cô đứng ở bên cạnh tủ quần áo, đang dọn quần áo. Nơi này có quần áo trước kia của cô vẫn không lấy đi.
Nhìn vali, đầu óc Đường Hạo Nam nháy mắt tỉnh táo, tim cũng càng đau thêm rồi.
Nháy mắt tiếp theo, anh vẫn lại là từ trong tủ đầu giường lấy hột thuốc, đốt thuốc.
"Không phải nói anh không được hút thuốc nữa à?!" Hạ Nhất Nhiễm nhìn anh ngồi ở trên giường, trên người phong trần mệt mỏi, xem ra suy sút lại cuồng dã.
Trong một đêm, râu ria xanh um mọc lên tua tủa.
"Em mặc kệ anh đi!" Anh không vui nói, tính tình cực kỳ thối tha, sắc mặt cũng rất khó xem.
Hạ Nhất Nhiễm cũng là tức giận, xoay người, tốc độ thu dọn nhanh hơn, sau đó nhanh chóng đóng lại vali
"Em đi đây, anh đừng quên đi tiêm thuốc!"
Nói xong, kéo vali liền đi...