Chương 87: Anh nói cho tôi biết, Hạ Nhất Nhiễm không tham dự những thứ này!

Khương Dư Hằng ở đối diện nở nụ cười, hít sâu một hơi: "Cô ta chẳng qua là con nuôi Đường gia mà thôi!"
Anh khinh thường nói: "Bình thường cô ta luôn tỏ ra xem thường anh, dùng hết đủ mọi lời nhục nhã anh, lại không biết, chính cô ta..."


Hạ Nhất Nhiễm có phần khó có thể tin, Đường Hạo Hâm bình thường là cực kỳ hung hãn ương ngạnh, cũng coi cô như cái đinh trong mắt.


"Đường Hạo Nam cũng vậy, cậu ta không phải thường nhục nhã em sao? Nhưng chính cậu ta, lại cao quý bằng ai?! Cái gì con cưng trời sinh, tất cả đều là vô nghĩa, Đường Hậu Đức, căn bản là không phải người Đường gia, mà mẹ chúng ta, mới đúng là người Đường gia!"


Khương Dư Hằng không cho Hạ Nhất Nhiễm có cơ hội mở miệng, nói tiếp, vẻ mặt căm giận!


Hạ Nhất Nhiễm lại ngây người, không bình tĩnh nhìn Khương Dư Hằng, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của anh ta, Đường Hậu Đức không phải người Đường gia, như vậy, Đường Hạo Nam cũng không phải người Đường gia!


Khương Dư Hằng nắm lấy tay Hạ Nhất Nhiễm, cầm thật chặt, "Bà nội Đường, chính là bà ngoại của chúng ta! Em hiện tại đã biết, tại sao bà vẫn muốn Đường Hạo Nam cưới em rồi chứ? Mà anh sở dĩ cưới Đường Hạo Hâm, ít nhiều cũng là do bà an bài!"


available on google playdownload on app store


"Mà Đường Hậu Đức, Đường Hạo Nam, từ đầu liền không phải là cái danh môn gì!" Khương Dư Hằng nói tiếp, trong con ngươi chứa lãnh ý nhàn nhạt, khóe miệng đều là ý cười khinh thường.


Trong đầu Hạ Nhất Nhiễm giống bị nhét đầy thứ gì đó, trong lúc này không cách nào suy nghĩ, không có cách nào tiêu hóa hết chuyện này.
làm sao cũng không nghĩ tới, nguyên nhân tận cùng phía sau mọi chuyện thực ra là cái này!


Qua thật lâu, cô mới hoàn hồn. "Tại sao anh đều biết hết? Từ lúc nào anh biết được những thứ này? Mẹ cùng bác Đường, tại sao bị đổi chứ?" Hạ Nhất Nhiễm kích động hỏi.
Khương Dư Hằng hít sâu: "Những thứ này, là mấy năm nay anh từ từ điều tr.a mà biết được."


"Đường Hạo Nam anh ấy biết chuyện này không?" Anh biết, chính mình không phải con cháu Đường gia không? Người kiêu ngạo như anh vậy...


"Cậu ta đương nhiên không biết! Nếu biết rõ, cậu ta còn có mặt mũi dám coi thường em sao?!" Khương Dư Hằng cực kì tức giận nói, mấy năm nay cô bị Đường Hạo Nam cùng những người tự nhận mình là người Đường gia kia áp bức lăng nhục, anh đều là thấy rõ trong mắt!
Vì Hạ Nhất Nhiễm căm giận bất bình.


Không biết bao nhiêu lần, anh rất muốn đi tới, quát vào mặt bọn họ, người nào mới thật sự là con cháu đời sau của Đường gia!
...
Khó trách ngày đó bác Đường nói, đáng ra mẹ cùng cô hẳn không chịu nhiều khổ như thế, ông muốn nói lại thôi, là chỉ chuyện này sao?


Sau khi Hạ Nhất Nhiễm cùng Khương Dư Hằng tạm biệt nhau, một mình đi trên đường phố, trong đầu đều là mối quan hệ rối loạn này, cố gắng tiêu hóa những tin tức này. Chuyện không ngờ đến chính là, Đường Hậu Đức vậy mà chỉ là con nuôi của bà nội Đường, mà mẹ cô, mới đúng là con gái ruột của nà.


Khó trách bà nội Đường cố ý muốn cho Đường Hạo Nam cưới cô, lại còn lập di chúc như vậy, nhưng lúc trước tại sao bà muốn để cho mẹ cô lưu lạc bên ngoài, mà để cho Đường Hậu Đức thành con trai của Đường gia.


Đường Hạo Nam khẳng định không biết những thứ này, nếu anh biết chính mình không phải người Đường gia, anh sẽ có cảm giác như thế nào?
Anh kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô tự giễu nở nụ cười, đều đã là lúc nào, cô vậy mà vẫn còn đang suy nghĩ cho anh.


Một tuần rất nhanh qua đi, không biết lúc nào anh mới có thể trở về, nếu anh biết gương mặt thật của Đồng Y Mộng, anh sẽ phản ứng như thế nào?


Gương mặt thật của Đồng Y Mộng, cô không nói cho bất kỳ ai, đến cả Tô Tiểu Quả cũng chưa nói, không muốn bứt dây động rừng, ngày đó, chuyện xảy ra trên lối đi bộ, nói vậy cũng là cô ta cố ý rồi, cố ý hại cô sảy thai...


Một chiếc Ferrari màu đỏ ở chỗ đậu xe ven đường dừng lại, một cô gái  mang kính râm từ trên xe bước xuống, trên người cô ta mặc váy ngắn, tay cầm một cái ví nhỏ.
"Hạ Khả San!" Hạ Nhất Nhiễm nhận ra cô ta, bước nhanh đến, trầm giọng kêu hô.


Bóng dáng mảnh khảnh của cô gái kia dừng lại, xoay người, kéo mắt kính xuống. "Sao tôi lại xui xẻo như thế, gặp phải loại sao chổi như chị!"
Hạ Khả San vẫn là dáng vẻ xem thường cô như trước đây, không kiên nhẫn nói.


Hạ Nhất Nhiễm nghiêm túc nhìn cô ta, cô trang điểm đậm trong rất già dặn, lại còn lái Ferrari, toàn thân đều là hương vị son phấn, khẳng định không có làm chuyện tốt gì.


"Em gần đây đi đâu vậy?! Cha mất em cũng không trở về!" Hạ Nhất Nhiễm tức giận quát, thật muốn đánh cô ta, nghĩ đến người mẹ Cố Tú Vân của cô ta, trong ngực cực kỳ tức giận.
Sắc mặt Hạ Khả San lập tức thay đổi: "Hạ Nhất Nhiễm, chị dựa vào cái gì nguyền rủa cha tôi?!"


Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, nhìn cô ta như vậy, ra vẻ giống như đứa con gái rất có hiếu vậy, không nghĩ muốn phản ứng với cô ta nữa, xoay người đi, con gái của Cố Tú Vân, sao cô lại muốn quản chứ.


"Chị đứng lại! Cha tôi tới cùng đã xảy ra chuyện gì?!" Hạ Khả San ý thức được không đúng, bám theo chạy đến trước mặt cô, kích động hỏi.
"Cô thật không biết sao? Cha đã qua đời mấy ngày rồi!" Hạ Nhất Nhiễm trầm giọng nói, thân thể Hạ Khả San lảo đảo: "Không có khả năng!"


Cô ta ở trên bên đường gào thét: "Tại sao tôi không biết?! Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Bắc Kinh, tại sao không ai cho tôi biết?!"


Xem dáng vẻ của cô ta, hình như là thật không biết, Hạ Nhất Nhiễm cười khổ: "Bị mẹ cô chọc tức, xuất huyết não, cùng ngày liền đã qua đời. San San, cô không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi, cha trước khi qua đời bảo chị trông chừng cô, để cô đừng nữa sa đọa nữa. Chẳng qua, chị biết ở trong lòng cô, cô cực kỳ xem thường chị, cũng không coi chị như chị mình. Chị không muốn quản cô, cũng quản không được cô, mời cô tự giác đi."


Cô nói xong liền xoay người rời đi, hiện tại người nào cùng Cố Tú Vân có quan hệ, cô đều phải đề phòng.
Hạ Khả San nhìn bóng lưng cô rời đi, hai đấm nắm chặt, hốc mắt đỏ lên, giây lát, lập tức ngồi lên Ferrari, nghênh ngang mà đi.
...
Newyork, nước Mỹ.


Đường Hạo Nam mới vừa kết thúc một cuộc họp dài, phòng họp to như vậy giờ lại trống vắng, chỉ còn lại có một mình anh. Hai chân anh bắt chéo, ngồi ở trong ghế, rút ra một điếu thuốc, tìm cái bật lửa "Lạch cạch" một tiếng, cháy lên ngọn lửa màu xanh nhạt, cho chính mình chút khói thuốc.


Sau khi hít một hơi khói thuốc, khuôn mặt gầy yếu hơi hơi giãn ra.
Hứa Thành cầm một chồng tư liệu đi vào, cung kính đi đến cạnh anh.
Vẻ mặt Đường Hạo Nam bình tĩnh, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp thuốc lá, hơi hơi ngữa cằm, làn sương khói thuốc mờ ảo lượn lờ trước khuôn mặt tuấn tú.


"Nói thẳng!" Anh trầm giọng ra lệnh, động tác tự nhiên phủi phủi khói bụi, dáng vẻ cực kỳ ung dung trấn định.
"Boss, căn cứ điều tra, xác định Khương Dư Hằng chính là người làm lộ ra giá đấu thầu lần này của Đường thị, anh ta tại ngày 10 tháng trước, cùng Kha Dịch Thần từng có tiếp xúc."


"Tôi muốn biết lý do anh ta phải như thế!" Đường Hạo Nam trầm giọng quát, đôi trong con ngươi đen nhiễm đầy sự hung ác nham hiểm, dùng lực đem tàn thuốc dụi tắt.
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Đường Hạo Hâm thường xuyên nhục nhã anh ta sao?
Vẻ mặt Hứa Thành hơi cương cứng: "Boss, tôi đây nói thẳng."


Lời Hứa Thành nói, để cho Đường Hạo Nam ẩn ẩn cảm giác có nguyên nhân đặc biệt...
Anh nhắm mắt dựa vào trên ghế nghỉ ngơi, nghe Hứa Thành nói, đang nghe đến Hứa Thành nói Hạ Nhất Nhiễm cùng Khương Dư Hằng là anh em cùng mẹ khác cha khi đó, anh đột nhiên mở ra hai mắt.


"Cậu lặp lại lần nữa cho tôi?!" Anh mạnh đứng lên, không bình tĩnh hướng Hứa Thành lớn tiếng chất vấn.
"Bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha, mà còn, Khương Dư Hằng cùng người, còn là anh em cùng cha khác mẹ." Hứa Thành kiên trì nói những lời này, đã cảm giác được một cỗ áp suất nặng nề bao phủ.


Đường Hạo Nam ngã ngồi trên ghế dựa...
"Boss, Khương Dư Hằng vào Đường gia, hẳn là mang theo mục đích. Tôi nghĩ, chúng ta nên nghĩ biện pháp đối phó rồi..."
Hứa Thành nói tiếp, Đường Hạo Nam lại vẫn đắm chìm trong cái sự thật này, anh khó có thể tin.


"Hạ Nhất Nhiễm biết không?! Cô ấy biết Khương Dư Hằng là anh trai của mình không?!" Đường Hạo Nam tức giận rống, trái tim đang run run, nới lỏng cà- vạt, cởi bỏ nút thắt áo sơmi.


"Cô ấy trước kia có biết hay không, tôi không rõ ràng lắm, ngày hôm qua, bọn họ tại quán cà phê gặp mặt, những thứ này là tôi cho người ta theo dõi Khương Dư Hằng chụp được." Hứa Thành từ trong túi văn kiện lấy ra một xấp ảnh chụp, đặt ở trước mặt Đường Hạo Nam.


Nhìn ảnh chụp Khương Dư Hằng thân mật vuốt ve đôi má Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam như gặp phải thuẫn kích!


Chỉ nhớ rõ bọn họ lúc ở trường đại học chính là bạn tốt, về sau, Khương Dư Hằng cưới Đường Hạo Hâm, không một tới năm thời gian, Hạ Nhất Nhiễm cũng gả vào Đường gia, anh cùng Đường Hạo Hâm một dạng, vẫn cho là giữa bọn họ có loại ái muội nào đó, lại không chứng cớ.


Khương Dư Hằng kia quả thật rất quan tâm đến cô, có rất nhiều thứ, anh đều đã xem ở trong mắt.
Vậy mà lại là anh em, Khương Dư Hằng vào Đường gia, bụng dạ khó lường!
Khương Dư Hằng liên hợp Kha Dịch Thần, bây giờ gây đả kích rất lớn cho bọn họ, tổn thất mấy chục triệu.


Như vậy, Hạ Nhất Nhiễm, cô biết những thứ này sao?!
Lòng Đường Hạo Nam, một trận co rút, giật giật, đột nhiên có cảm giác bị cô phản bội.
Trong khoảng thời gian này, cô kiên quyết mãnh liệt muốn ly hôn như vậy...


Cầm lấy những cái ảnh chụp này, anh hung hăng xé nát, ngược lại đứng lên, túm lấy cổ áo Hứa Thành: "Cậu nói cho tôi biết, Hạ Nhất Nhiễm cô ấy không tham dự những thứ này! Hứa Thành! Cậu nói cho tôi biết đi!"


Anh không bình tĩnh rống, lòng đang run run, muốn có được một cái đáp án khẳng định, Hạ Nhất Nhiễm không có phản bội anh, cô không biết những thứ này, cô không biết.


"Boss, tôi cũng không thể khẳng định những thứ này, vẫn là anh tự mình phán quyết đi!" Hứa Thành cũng khó xử, Hạ Nhất Nhiễm trước cùng Kha Dịch Thần có liên quan, hiện tại lại cùng Khương Dư Hằng, rất khó làm cho người ta không liên tưởng chút gì.


Đường Hạo Nam buông Hứa Thành ra, xoay người đi đến cửa sổ, hai tay chống ở trên cửa sổ, nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài.
Tâm tình cũng tối tăm như thời tiết, ẩm ướt mà băng lãnh.
"Hạ Nhất Nhiễm..." Cái tên này, hiện tại khi nhắc tới, đều sẽ đau lòng.
Hẳn không, cô không có khả năng phản bội anh!


Nhưng mà, chuyện cũ trước kia cứ lượn vòng trong đầu, phần lớn là những chuyện không tốt.
Kha Dịch Thần tại sao muốn ngóc đầu trở lại? Lần trước lại vẫn cứu cô, bọn họ trước kia lại còn bỏ trốn qua...


Cô trước kia liền biết mình là em gái của Khương Dư Hằng sao? Anh em bọn họ có cái gì lý do trả thù Đường gia?
Đồng Y Mộng gọi điện thoại, Đường Hạo Nam càng thêm ảo não.
Vẫn lại là nghe máy rồi.


"Anh Hạo Nam, em vừa mới gặp ác mộng, hai ngày này đầu em đau quá, luôn có những hình ảnh lộn xộn ở trong đầu loé lên... Anh Hạo Nam... Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, tới cùng em đã gặp phải chuyện gì rồi hả? Tại sao em không nhớ rõ nữa? Tại sao luôn hiện lên hình ảnh Nhiễm Nhiễm đẩy em vào một cái phòng?"


Giọng Đồng Y Mộng chứa đầy đau khổ truyền đến.
Đường Hạo Nam nhớ tới chuyện năm đó, đau đầu muốn nứt ra.
"Mộng Mộng, chuyện quá khứ, không cần suy nghĩ nữa!" Anh phiền não trả lời, không muốn suy nghĩ tiếp một đoạn hồi ức kia.


"Không phải, anh Hạo Nam, liền tính em không muốn, những cái hình ảnh này cũng luôn hiện lên trong đầu em! Anh nói cho em biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tại sao em lại xảy ra tai nạn xe cộ?! Đầu em đau quá... Tại sao, đêm trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Nhiễm Nhiễm đẩy em vào một căn phòng xa lạ... Tại sao..."


Đồng Y Mộng thống khổ hỏi.






Truyện liên quan