Chương 103: Cô ấy đã tái hôn rồi !
Từ cửa sổ sát đất của nhà ăn theo cái góc độ này của cô nhìn ra bên ngoài, thủy tinh có chút phản quang, Hạ Nhất Nhiễm châu đầu hướng tới trước mặt con gái bảo bối ở đối diện, mới có thể thấy rõ bên ngoài.
"Nini, làm gì có chú nào chứ?" Bên ngoài là khách hàng thong thả qua lại, cô không phát hiện có người nào vẫn luôn một mực nhìn bọn họ, chẳng lẽ là vệ sĩ?
"Mẹ, nơi đó, đối diện nơi đó!" Tiểu bảo bối lớn tiếng nói, bàn tay nhỏ nhắn lại vẫn chỉ vào bên ngoài, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía cửa sổ đối diện trung tâm thương mại, hình ảnh kia với cô mà nói, bóng dáng đó như một loại âm hồn, làm sắc mặt của cô nháy mắt liền thay đổi.
"Nini, ăn no chưa? Chúng ta lại đi cửa hàng quần áo, có được hay không?" Hạ Nhất Nhiễm nhìn đứa nhỏ đáng yêu đối diện, ôn nhu hỏi, kỳ thật cũng không khẩn trương, lại càng không sợ cùng anh gặp mặt, chỉ là, chẳng muốn xem người kia liếc mắt một cái, càng chẳng muốn cùng anh nói một câu.
"Người ta còn không có ăn no đâu..." Nini cong miệng nhỏ lên, kháng nghị nói.
Tiểu nha đầu này thật là!
Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được muốn cười, "Vậy Nini tiếp tục từ từ ăn, chúng ta ăn no lại đi." Cô kiên nhẫn nói, cầm khăn giấy giúp cô bé lau khóe miệng một chút, động tác mềm nhẹ, ánh mắt yêu thương, là một người mẹ tốt cẩn thận chu đáo đủ tư cách.
Mới vừa nhìn đến các cô khi đó, anh cho rằng chính mình hoa mắt, mặc kệ một đám quản lý cấp cao của công ty, chạy đến nơi này, nhìn các cô ở đối diện, vào nhà hàng, gọi món ăn, nhìn hai mẹ con mặc áo khoác cặp, ngồi ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất ăn cơm.
Bóng dáng kia, đừng nói tại trung tâm thương mại đông đúc này, cho dù là trong biển người mờ mịt, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, cho dù ngăn cách khoảng cách rất xa, anh cũng có thể cảm giác được, kia, chính là cô!
Hạ Nhất Nhiễm...
Một người đã sáu năm không chút tin tức.
Một người con gái đã chôn sâu ở trong lòng anh.
Một người đi mất cũng đem linh hồn của anh mang theo, để cho anh biến thành hành một cái xác không hồn!
Cô liền xuất hiện như thế, lặng yên không chút tiếng động, hoàn hảo xuất hiện ở trong tầm nhìn của anh, không hề chuẩn bị trước.
Anh có phần không yên gục đầu xuống, đánh giá cách ăn mặc của chính mình, hôm nay là đi thị sát định kỳ ở trung tâm thương mại, không tồi, ăn mặc đều là tỉ mỉ chuẩn bị qua, là cách ăn mặc trầm ổn tiêu sái chuyên nghiệp tinh anh!
Vậy cô bé nhỏ kia, là ai?
Cả người Đường Hạo Nam hơi hoảng hốt, hô hấp đột nhiên ngưng nghẽn...
Trong bụng của cô ấy vẫn mang thai con của con!
Những lời Lục Ngộ Hàn khàn cả giọng gào thét khi đó, lại vẫn ở bên tai vang vọng.
Mấy năm nay, này cũng ký ức mà anh không dám nhớ lại, không đành lòng đối mặt chuyện tàn nhẫn này.
Tai nạn xe cộ, chảy nhiều máu như vậy, liền tính cô an ổn còn sống, vậy đứa bé khẳng định là có lẽ mất rồi... Vậy, cô bé nhỏ này...
Không, còn có kỳ tích!
Nhất định là kỳ tích đã xảy ra!
Anh bước nhanh tới, vòng qua hàng lang hình tròn của trung tâm thương mại, hướng tới đối diện bước đến.
Mới vừa đi đến đối diện, nhìn đến cách đó không xa, ở của trung tâm thương mại, cô gái kia ngồi xổm xuống ôm cô bé nhỏ trước mặt, đang vì cô bé nhỏ này thắt dây giày, anh dậm chân, một lòng chấn động.
Vẫn lại là một mái tóc xoăn màu nâu uốn lượng gợi cảm lại có chút chính chắn, áo khoác dài England màu nâu nhạt, đi đôi giày Martin màu đen, cô bé nhỏ trước mặt cô, mái tóc đen tuyền được buột thành đuôi ngựa, cúi đầu, quần áo mặc trên người cùng một kiểu với cô...
Lúc này, cô bé nhỏ nghiêng đầu, một đôi mắt to đen tuyền vừa lúc hướng về bên này nhìn qua, trái tim Đường Hạo Nam đã thật lâu không có cảm giác, giờ phút này tại hung hăng chấn động.
Khuôn mặt cô bé nhỏ trắng nõn phấn nộn, nhỏ nhắn phún phính đang yêu, rất xa, cô bé đã nhìn anh cười, tươi cười đẹp ngọt ngào.
"Mẹ, chú đẹp trai lại đang nhìn chúng ta đó!" Hạ Nhất Nhiễm đứng dậy, con gái bảo bối túm quần áo của cô, ngón tay nhỏ chỉ cách đó không xa, chỉ cô nhìn qua.
Xoay người lại, liền nhìn đến bóng dáng cao lớn gầy gò kia, như bức tượng một loại, đứng sừng sững ở chỗ không xa.
Như là nhìn đến một người người bình thường xa lạ, lại một lần nữa đối mặt anh, lòng cô như hồ nước tĩnh lặng.
Chính mình cũng vì phản ứng của chính mình sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới, lại nhìn thấy Đường Hạo Nam, vậy mà lại giống như đối mặt người xa lạ một dạng.
Đây là cái gọi là, như là người lạ đi!
Thế sự xoay chuyển, quá khứ lướt qua, thời gian, hòa tan toàn bộ, đối mặt anh, không yêu không hận, không oán không hối.
Đây là tốt nhất tâm tính, tiêu sái, lưu loát, không ướt át bẩn thỉu.
Sáu năm trước, chuyện xảy ra ngày nào đó, giống một con dao sắc bén, đem giữa bọn họ, một dao cắt đứt hết thảy, đã không có bất luận cái liên quan gì nữa!
Cùng tiếp xúc ánh mắt cô, ngắn ngủi một cái chớp mắt, anh chứa đầy tình cảm sâu nặng, cô lại lãnh đạm như nước, kinh ngạc thoáng nhìn, cô đã khom người xuống, ôm lấy cô bé nhỏ.
Cô tự nhiên xoay người, ôm con gái, bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước, mà anh, quên toàn bộ phản ứng, nghi hoặc, nhìn bóng dáng người con gái kia đã xem chính mình như người xa lạ...
Có phần hoài nghi, cô có phải Hạ Nhất Nhiễm hay không!
Khi bóng lưng sắp biến mất khỏi tầm nhìn, anh cuối cùng có phản ứng, bước ra đến, vội đuổi theo!
"Mami, chú đẹp trai đang đuổi theo chúng ta!"
"Hạ Nhất Nhiễm!" Giọng người đàn ông vang vọng trong trung tâm thương mại, bước chân Hạ Nhất Nhiễm cũng chưa ngừng.
"Mami, chú kia đang gọi người!" Con gái bảo bối trong lòng một mực nói không ngừng, Hạ Nhất Nhiễm bất đắc dĩ, đã có không ít người qua đường quay lại nhìn họ bằng ánh mắt dị thường rồi rồi.
Đường Hạo Nam nghe được tiếng của cô bé nhỏ, cô là Hạ Nhất Nhiễm!
Vậy cô bé nhỏ đó là con gái của cô!
"Hạ Nhất Nhiễm! Em đứng lại đó cho anh!" Bước chân của cô, không có nhanh, cũng không có chậm, anh lớn tiếng quát, ngữ khí bá đạo mà cường thế, mang theo mệnh lệnh.
Lúc này, có bốn người đàn ông thân hình vạm vỡ cao lớn đã đi tới, ngăn cản đường đi của Đường Hạo Nam, "Vị tiên sinh này, xin dừng lại, không cần lại quấy rầy phu nhân nhà chúng tôi." Một người đàn ông mặc Tây phục đen, đứng ở bên người anh, lễ phép nói với anh, mà vẻ mặt lại là nghiêm túc.
Lại có người dám ở trung tâm thương mại của anh chặn đường anh, còn cảnh cáo anh, Đường Hạo Nam giận, cười lạnh nhìn người trước mặt, mà bóng dáng Hạ Nhất Nhiễm, đã không thấy nữa.
"Hạ Nhất Nhiễm!" Anh lập tức đẩy người đàn ông kia ra, lớn tiếng quát, cô giống như đã đi vào thang máy rồi!
Khi Đường Hạo Nam đuổi tới lầu một khi đó, trong trung tâm thương mại đã không hề có tung tích của cô, chỉ có một chiếc Rolls-Royce tôn quý, từ trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại rời đi...
Trực giác nói cho anh biết, đó là xe của cô!
"Boss!"
"Hứa Thành! Cô ấy trở lại! Tại sao một chút tin tức tôi cũng chưa nghe được?!" Đường Hạo Nam đứng ở cửa trung tâm thương mại, nhìn Hứa Thành, kích động hỏi, vẻ mặt phức tạp, phân không rõ là vui giận yêu ghét.
Hứa Thành đã biết anh là đang nói người nào, vừa nãy anh ta cũng thấy được Hạ Nhất Nhiễm.
So với lúc trước, càng thành thục, chính chắn hơn trong lòng lại vẫn ôm cô bé nhỏ.
"Boss, tôi cũng là một chút tin tức đều đã không nhận được, chẳng thế thì không có khả năng gạt ngài, hiện tại tôi sẽ cho người đi tra!" Hứa Thành vội vàng nói, Đường Hạo Nam lại vẫn đắm chìm trong kích động, mắt vô hồn, một lòng rối loạn, để cho Hứa Thành lập tức đi điều tra.
Cô còn sống, xem ra rất tốt, tốt rồi, còn sống là tốt rồi!
Còn sống là tốt...
Hốc mắt không khỏi phiếm hồng, có phần cảm giác ấm áp, nước mắt ướt át thấm đẫm đôi mắt khô khốc đã lâu, đột nhiên có phần sinh đau.
...
Hạ Nhất Nhiễm ôm con gái ngồi trên sofa cao cấp trong xe, con gái bảo bối đã ngủ thiếp đi, tầm mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vẫn đang rất ngạc nhiên bởi tâm trạng của chính mình lúc gặp lại Đường Hạo Nam khi đó, vậy mà lại bình tĩnh như vậy.
Cô thích tâm tình như vậy, thích chính mình như vậy, hẳn không lại bị bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì ảnh hưởng nữa.
...
Khi Hứa Thành cầm túi văn kiện đi vào khi đó, Đường Hạo Nam đã hút hơn nữa gói thuốc, trong văn phòng tất cả đều là hương vị thuốc lá.
Anh so với trước kia hút thuốc nhiều hơn, vài năm nay thân thể cũng thường mắc bệnh, Hứa Thành thường khuyên anh, anh cũng không để ý tới.
Sắc mặt Hứa Thành phức tạp, bị Đường Hạo Nam đọc thấu được.
"Đem những gì cậu điều tr.a được, toàn bộ nói cho tôi biết!" Anh không bình tĩnh giương giọng nói.
Hứa Thành có phần khó xử nhìn Đường Hạo Nam, anh phản ứng như vậy, khiến tim Đường Hạo Nam như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!
Tim, ẩn ẩn có cảm giác bất an dâng trào!
Hung hăng hít sâu một ngụm thuốc lá cuối, đem tàn thuốc dịu tắt, "Nói đi!"
"Boss, Hạ tổng hơn bốn năm trước đã tái hôn rồi..."
"Bốp!"
Hứa Thành vừa dứt lời, gạt tàn trong tay Đường Hạo Nam rơi xuống đất, theo tiếng mà bể vỡ.
Anh khó có thể tin nhìn Hứa Thành, "Cậu lặp lại lần nữa?!" Anh không bình tĩnh quát.
"Boss, ngài đừng kích động, sự thật quả thật như vậy. Hạ tổng hơn bốn năm trước đã tái hôn, ba năm trước đây, người chồng thứ hai của cô ấy bởi vì bệnh nặng nên đã qua đời, cô thành quả phụ, kế thừa toàn bộ di sản..." Hứa Thành nhìn Đường Hạo Nam tỏa ra khí thế giết người nguy hiểm, kiên trì, nói rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ thấy cả người Đường Hạo Nam đứng không vững, theo bản năng lắc đầu, "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cô ấy sao có khả năng tái hôn?! Hứa Thành! Tin tức của cậu có phải lại có lầm lẫn gì hay không?!" Đường Hạo Nam kích động phản bác, sắc mặt xanh mét, túm lấy cổ áo Hứa Thành, bạo rống hỏi lại.
Hứa Thành liền biết anh chính là sẽ có phản ứng này, nhưng sự thật như vậy.
"Boss! Chuyện này là chính xác trăm phần trăm! Hạ tổng hiện tại là thủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Hưng Á ở Singapore, chồng của cô ấy là Hoa kiều Singapore, ông trùm tài phiệt, Đổng Hưng Á!" Hứa Thành nói tiếp, dáng vẻ của Đường Hạo Nam cực kỳ đáng sợ, cảm giác hai tay của anh cũng đang run run, khớp xương phát xuất tiếng cọ xát giòn vang.
Cô tái hôn rồi...
"Đứa nhỏ thì sao?! Cái cô bé gọi cô là mẹ là của ai?! Có phải là con của tôi hay không?!" Đường Hạo Nam giống như điên rồi dạng hỏi tiếp, Hứa Thành chậm rãi lắc đầu.
"Tư liệu liên quan đến cô bé nhỏ kia rất ít, chỉ biết là cô bé này thường gọi là Nini, năm nay bốn tuổi." Hứa Thành nói tiếp, chỉ thấy Đường Hạo Nam dường như đã phát điên, một tay đem tất cả đồ đạc trên bàn làm việc gì đó, toàn bộ quét đi.
"Không có khả năng! Kia khẳng định là con của tôi! Hôn nhân cũng là giả! Hạ Nhất Nhiễm cô ấy là người phụ nữ của Đường Hạo Nam tôi! Cô ấy là của tôi!" Anh gào rống, thanh âm run rẩy, giống như hoàn toàn điên rồi.
Hứa Thành lén lút đem tư liệu bỏ xuống, chạy trốn cho nó lành.
Cô bé nhỏ kia, bốn tuổi...
Là con của cô cùng người đàn ông khác sao?
Anh không tin!
Nhất định là con của anh, cô chỉ là nghĩ muốn trả thù anh, mới bịa đặt những cái tư liệu gọi là chuyện thực này!
Nhất định là con của anh, năm nay hẳn là đã hơn năm tuổi rồi, Đường Hạo Nam cầm lên những tư liệu này, dùng lực xé bỏ, lúc này, một tấm hình rớt ra ngoài.
Trên ảnh chụp, người con gái mặc áo cưới đơn giản lại xinh đẹp tao nhã, bên cạnh một người đàn ông mặc đồ tây đứng sừng sững, khóe miệng cô gái nở một nụ cười dịu dàng.
Đó là ảnh cưới của cô cùng người đàn ông khác!
"Không..." Đường Hạo Nam cảm giác dưỡng khí không đủ, thân thể lảo đảo, loạng choạng, nếu không phải có bàn làm việc chống đỡ, anh sớm ngã xuống, trên sàn, tấm hình cưới kia giống như dao găm sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh, nhắc nhở anh, cô đã tái hôn là sự thực...