Chương 125: Anh chưa từng đùa bỡn em, vẫn luôn thật lòng!
Luôn miệng nói đã quên chuyện trước kia, lúc này vậy mà lại thốt ra, mà còn là nghi vấn phát ra từ trong lòng.
Hạ Nhất Nhiễm giây lát liền hối hận rồi!
Tại sao vẫn còn nhắc tới sự kiện kia?! Có cái gì hay mà chất vấn!
Trước kia cô cũng từng nghĩ đến, nếu là người xa lạ xảy ra tai nạn xe cộ, Đường Hạo Nam có thể sẽ cứu, chỉ riêng Hạ Nhất Nhiễm cô, là anh vứt như chổi nát cũng không bằng!
Đường Hạo Nam cũng sửng sốt, sợ sệt nhìn cô, tim lại bởi vì lời của cô mà vỡ ra chảy máu, nghĩ đến đêm đó lúc ở căn hộ, khi cô nói mớ cũng hỏi như vậy.
Quả cây nhãn khô màu đen, rơi đầy trên lối đi bộ, ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên thấu qua kẽ hở lá cây, ánh nắng loang lổ rơi xuống bao phủ lên người cùng mặt anh, anh quay mặt về phía tây nhìn cô cùng Nini.
Hạ Nhất Nhiễm thấy không rõ vẻ mặt của anh là cái gì, miệng cô bất giác là cong lên ý cười trào phúng.
"Chú ơi..." Nini còn đang khóc, hướng Đường Hạo Nam vươn hai cánh tay ra, muốn được anh bế.
"Nini!" Hạ Nhất Nhiễm buồn bực, trầm giọng hô câu, ôm Nini xoay người đi.
Đường Hạo Nam đau lòng nhìn bóng lưng cô, một đống lời giải thích nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Giống như lại hợp lý thế nào, giải thích dễ nghe ra sao cũng đều là dư thừa, đều là lấy cớ!
Anh chính là không cứu cô, chính là thấy ch.ết mà không cứu!
Nước mắt của cô từ trong khóe mắt ồ ồ chảy xuống, yết hầu Hạ Nhất Nhiễm tắc nghẽn, nói không rõ tại sao lại khóc, giống như một số chuyện sớm đã bị phong ấn, hiện tại phong ấn bị phá vỡ, đột nhiên chạy đến hành hạ cô.
Cái loại cảm giác này, cực kỳ xa lạ, quá xa xưa!
"Mami..." Nini nhìn đến mẹ khóc, sợ tới mức không dám lại khóc, cô bé chưa từng thấy qua mẹ mình khóc, "Mami... Nini không chọc giận người nữa rồi..."
Nini tưởng rằng chính mình trêu chọc mẹ khóc, vội vàng an ủi, ghé vào trên bờ vai cô, Hạ Nhất Nhiễm không nói gì, nước mắt tàn sát bừa bãi lợi hại hơn, đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt, nghĩ tới Đường tiên sinh, Đường phu nhân...
Nước mắt rơi xuống càng điên cuồng.
Hình như là một cặp vợ chồng không có quan hệ gì với cô, mà lại dạy cô đau lòng khó nhịn.
Những chuyện cũ cho rằng quên mất này, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, như giấc mộng ngọt ngào một dạng, chậm rãi mà đến.
Cô máy móc về phía trước, càng không ngừng bước đi, không nghĩ muốn dừng lại, lại càng không nguyện quay đầu!
Đường Hạo Nam nhìn cô ôm con gái đi thẳng về phía trước, theo bản năng đuổi theo phía sau, đi mãi như vậy, gặp một người đàn ông từ trên chiếc Bentley bước xuống, là Phương Mặc Ngôn, đi tới bên cạnh cô, từ trong ngực cô đón lấy Nini, rồi sau đó, cùng cô ngồi lên xe.
Anh trơ mắt nhìn chiếc Bentley màu đen từ trong tầm mắt mình rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Mặc Ngôn nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm rơi nước mắt.
Ngại có Nini ở đây, Phương Mặc Ngôn không có hỏi nguyên nhân, khẳng định là vì người đàn ông kia!
Nini ở trên xe liền ngủ thiếp đi.
Hạ Nhất Nhiễm từ Nini phòng đi ra, đối diện khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Phương Mặc Ngôn, "Có phải có công việc gì hay không?"
Cô đã khôi phục lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi.
Phương Mặc Ngôn lắc đầu, "Cái tên Đường Hạo Nam kia lại ức hϊế͙p͙ người rồi hả?"
"Không có. A Ngôn, anh ta tổn thương không được tôi đâu, vừa rồi bởi vì chút việc nhỏ, cảm xúc tôi có phần dao động, hiện tại không có việc gì rồi. Tôi cùng Đường Hạo Nam là không có khả năng, ở trước mặt Đổng gia bên kia, anh không cần nhiều lời." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói, trừ bỏ hốc mắt phiếm hồng, đã nhìn không ra từng khóc rồi.
Bình tĩnh lạnh lùng giống cái máy.
Trong ấn tượng của Phương Mặc Ngôn, Hạ Nhất Nhiễm vẫn như vậy, ngoài trừ những lúc cùng con mình bên nhau mới là hòa ái vui vẻ.
"Sao tôi lại ở Đổng gia nói chuyện linh tinh gì được, tôi là thư ký của người, luôn đứng về phía người." Phương Mặc Ngôn nhạt cười nói, ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
"Cảm ơn."
Phương Mặc Ngôn bởi vì cô khách sáo, trong lòng hơi chút chua xót, giây lát đem chân tình không nên có kia đuổi đi.
"Hưng Á hiện tại đã khống chế cổ phần công ty của Tần Mục, bọn họ bị đưa vào đường cùng, công ty Hạ gia trước kia trên cơ bản đã thuộc về Hưng Á, Hạ tổng, chúc mừng người, xem như báo thù được rồi!" Phương Mặc Ngôn trầm giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm chỉ là cười nhạt một tiếng, "Công ty đã đoạt lại được, Cố Tú Vân cùng Tần Mục có thể nhận được trừng phạt nên có sao?"
"Hạ tổng! Chuyện này tôi ngược lại cấp cho người một tin tức tốt, không biết là ai đi cục cảnh sát tố cáo Tần Mục cùng Cố Tú Vân năm đó xui khiến người khác cố ý hãm hại có bằng chứng xác thực, không những thế, lại vẫn tố cáo chuyện bọn họ mấy năm nay không tuân theo quy định làm trái pháp luật, cảnh sát đã tham gia điều tr.a rồi!"
Phương Mặc Ngôn cười nói.
Hạ Nhất Nhiễm trước mắt sáng lên!
"Là người nào tố cáo biết không?"
Phương Mặc Ngôn lắc đầu, "Kỳ thật trong khoảng thời gian này vẫn có người ở phía sau giúp đỡ chúng ta, là ai cũng không biết rõ!"
Người Hạ Nhất Nhiễm có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Khương Dư Hằng rồi...
...
Trở về Sùng Xuyên cũng đã một đoạn thời gian, nhưng Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là lần đầu tiên tới nhà cũ.
Cửa có người chuyên môn trông cửa, sau khi gọi điện thoại thông báo, cô mới có thể đi vào tòa nhà cũ này.
Khương Dư Hằng liền đứng giữa sân, nhìn đến cô mặt mỉm cười.
Hạ Nhất Nhiễm cũng cười cười.
Dưới tàng cây, trên bàn đá đặt một bộ ấm trà, hai người ngồi trên ghế gỗ, Khương Dư Hằng chuyên nghiệp cầm cái kẹp trúc, mang theo chén trà tử sa lấy ra từ nước sôi nóng bỏng.
Hạ Nhất Nhiễm nhưng lại ngửa đầu, đánh giá kiến trúc căn nhà đã lâu năm này.
"Anh vài năm nay vẫn ở nơi này?" Cô tò mò hỏi.
"Thỉnh thoảng mới tới đây, dù sao, nơi này cách công ty có phần xa, bất tiện!" Khương Dư Hằng nói, đem cái tách đặt ở trước mặt cô, vì cô pha cốc trà.
"Em thấy tu sửa không tệ."
"Ừ, mỗi ngày đều cho người ta dọn dẹp, cho dù không có người ở, cũng luôn dọn dẹp."
"Em vẫn không rõ, anh năm đó tại sao muốn cùng Kha Dịch Thần cấu kết, để cho Đường Hạo Nam hiểu lầm em..." Hạ Nhất Nhiễm uống vào trà, đặt tách trà xuống, khuôn mặt bình tĩnh.
Chân mày rậm rạp của Khương Dư Hằng thâm thúy nhếch lên, "Anh lúc ấy chỉ nghĩ đối phó Đường gia, cùng Kha Dịch Thần chỉ là hợp tác. Còn nữa, theo anh thấy, Đường Hạo Nam đối với em quá cặn bã, em không đáng vì cậu ta mà trả giá! Huống chi, là cậu ta hiểu lầm em cùng bọn anh cấu kết, bọn anh ai cũng không thừa nhận với cậu ta! Một người đàn ông không tin tưởng em như thế, có cái tư cách gì làm chồng của em?!"
Lời này nghe qua cực kỳ có đạo lý, lại dạy Hạ Nhất Nhiễm cực kì tức giận.
Tình cảm giữa hai người, người ngoài lại khoa tay múa chân, có phải rất dư thừa hay không? Dù cho điểm xuất phát là vì tốt cho mình!
"Kết quả đâu? Chẳng qua, em hiện tại cũng muốn cảm ơn anh lúc trước cùng Kha Dịch Thần trợ giúp!" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói, đối Khương Dư Hằng cũng không có cảm tình gì, tuy nói là anh trai cùng mẹ khác cha.
Khương Dư Hằng cười cười, "Kỳ thật, sau khi em gặp chuyện không may, anh cũng rất áy náy."
"Không cần phải nói những thứ này, em hôm nay đến đây, chính là muốn nhìn tòa nhà mẹ để lại này một chút. Còn nữa, gần đây có phải anh luôn một mực âm thầm giúp em đối phó đám người Đồng Y Mộng, Cố Tú Vân hay không?" Hạ Nhất Nhiễm thật sự hỏi, Khương Dư Hằng nhíu mày, không chút suy nghĩ lắc đầu.
"Anh thực sự không giúp em? Không mời Vivian Wang thiết kế áo cưới cho Đường Hạo Hâm?" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng hỏi.
Đường Hạo Hâm...
Khương Dư Hằng sắc mặt khẽ biến đổi, lắc đầu, "Sao anh có khả năng làm như vậy?!"
Hạ Nhất Nhiễm có phần lờ mờ, không phải Khương Dư Hằng vậy là người nào?
Lục Ngộ Hàn cũng không phải, Kha Dịch Thần càng không thể thể giúp cô!
Người khác, không có người nào...
Cô từ nhà cũ đi ra, vừa đi vừa nghĩ, đoán không ra là ai đang âm thầm giúp đỡ chính mình.
Biệt thự Hạ gia bị cô mua lại, giống như cũng không có ý nghĩa gì.
Cô đi vào tòa biệt thự trống vắng này, nơi này có thời thơi ấu không tốt đẹp của cô, còn có thanh xuân, sau khi kết hôn, cũng không trở về được mấy lần, cô ngồi ở dưới tàng cây tử đằng trong sân, nâng má, nhớ lại chuyện xưa.
Ở một góc vườn sau, năm đó tiểu cô nương mặc toàn thân đồ tang màu trắng, ngồi xổm ở kia yên lặng nức nở, cậu bé trai chạy tới, an ủi cô...
Quá xa xưa rồi.
Cô cũng đã 32 tuổi, khi đó mới 6 tuổi.
Góc khuất, Đường Hạo Nam an tĩnh nhìn cô ngồi ở kia, lén lút nhìn chăm chú, Cố Tú Vân cùng Tần Mục còn không có sa lưới, anh lo lắng an nguy của cô, mà cô lại cứ thích chạy loạn.
Sắc trời dần dần tối, một đám mây đen lớn cuốn tới, giây lát liền đổ mưa.
Để cho anh tức giận chính là, cô lại vẫn ngồi ở kia.
Anh nhịn không được liền đi tới!
"A!"
"Mắt mù sao?! Không thấy được trời mưa rồi hả?!" Đường Hạo Nam trách nói, thái độ thật không tốt, Hạ Nhất Nhiễm lần này cũng căm tức, "Sao anh lại tới nhà của tôi?!"
Cô cực kỳ không khách khí, lại bị Đường Hạo Nam túm cánh tay, lôi kéo đến chỗ dưới mái hiên!
Anh mặc quần jean, áo lông màu xám cổ tròn, tôn lên áo sơmi trắng, xem ra cực kỳ ôn hòa, vẻ mặt lại vĩnh viễn là dáng vẻ đáng đánh đòn không ai bì nổi kia.
"Đây là nhà của em?"
"Đương nhiên! Tôi mua được rồi!" Hạ Nhất Nhiễm trừng mắt nhìn anh, tức giận nói, cầm cái chìa khóa mở cửa, cô đi vào, Đường Hạo Nam cũng đi vào theo.
Trong phòng được dọn dẹp qua, không nhuốm bụi trần, cô ngồi xuống, mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, lại vẫn vang tiếng sấm.
Đường Hạo Nam cũng ngồi xuống, không nói được một lời.
Trên cánh tay phải còn có vết xước ngày đó cứu Nini để lại, thời khắc đang nhắc nhở, cô ngày đó hỏi cái vấn đề kia.
"Nghe nói Đồng Y Mộng thiếu chút nữa sanh non ha, sao anh không đi cùng cô ta? Anh cũng sắp bốn mươi rồi, nếu còn không có con, mẹ anh không sốt ruột sao?" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc hỏi, nhìn anh ngồi ở đó thất thần.
"Cô ta chỉ là chấn động não rất nhỏ..." Đường Hạo Nam nhàn nhạt nói.
"A...? Vậy đứa con năm đó cô ta mang trong bụng đâu? Tôi vẫn rất hiếu kỳ, cũng bởi vì trận tai nạn xe kia sảy mất rồi hả?" Hạ Nhất Nhiễm nhàn nhạt hỏi, nhưng chưa từng quên Đồng Y Mộng nói qua, chuyện cô ta cũng mang thai, cũng bởi vì cô ghi âm lại lời của cô ta, hai người mới nổi lên tranh chấp.
Đường Hạo Nam nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu,
"Thôi, cũng không có ý nghĩa gì nữa." Cô nhàn nhạt nói.
"Hạ Nhất Nhiễm, trong lòng em có phải vẫn trách anh không cứu em hay không?" Đường Hạo Nam chịu đựng cảm giác đau đớn sâu đáy tim, bình tĩnh hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía anh, hừ lạnh nở nụ cười giễu cợt, anh thật sự biết rõ còn cố hỏi mà!
"Trách chưa nói tới, đã không phải người quan trọng gì với tôi, trách cái gì đây? Đường Hạo Nam, còn có thể ngồi cùng với anh ở dưới một mái hiên, nói được mấy câu, đã nói lên tôi đối với anh là thật vô cảm rồi. Không thích cũng không hận, đôi khi trong lòng khổ sở, cũng là vì khổ sở chính mình từng phải chịu, với người như anh, không một chút quan hệ!"
Cô nhìn mưa bên ngoài, gằn từng tiếng, bình tĩnh nói.
Tim Đường Hạo Nam đang nhỏ máu, chuyện này với anh mới là trừng phạt lớn nhất.
Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô, tay cứng ngắc mà run rẩy xoa đầu cô, Hạ Nhất Nhiễm bản năng muốn trách thoát, anh lại một tay kéo lấy cô, ôm vào trong ngực!
"Anh buông tôi ra!" Cô lạnh lùng kêu hô.
Anh lại không chút phản ứng, chỉ ôm chặt lấy.
Cằm để trên đỉnh đầu cô, từ từ nhắm hai mắt, ngửi lấy hương vị trên người cô.
"Anh chưa từng đùa bỡn em... Vẫn đều là thật lòng... Tình sâu, duyên cạn, thực xin lỗi!" Anh khàn giọng, thành khẩn nói.
Có thể nói với cô, chỉ có thực xin lỗi!