Chương 130: Thấy bộ áo cưới kia
Đường Hạo Nam ngày đó nói, sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt cô, cô vẫn cho rằng tên vô lại kia chỉ là ngoài miệng nói cho có một chút.
Nhưng quả thật, kể từ sau ngày đó, liền không gặp lại anh!
Đại Hoàng vẫn đi theo mẹ con cô, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy để cho chó đi lang thang bên ngoài như vậy không tốt, lỡ như nhiễm phải bệnh gì, hoặc làm người ta bị thương vậy thì phiền toái rồi. Kỳ thật trong lòng cũng rất tò mò, Đại Hoàng đang yên lành tại sao lại lưu lạc như vậy?
Cô ôm con gái, mang theo Đại Hoàng vào thang máy căn hộ.
Đại Hoàng vẫn phe phẩy cái đuôi, cực kỳ ngoan ngoãn theo sát các cô, không phải cái loại chó nghịch ngợm không phép tắc, Hạ Nhất Nhiễm lần này càng kỳ quái rồi.
Cửa thang máy mở, Đại Hoàng dẫn đầu liền xông ra ngoài, Hạ Nhất Nhiễm ôm Nini, hồ nghi bước ra thang máy.
"Mẹ, đây là nhà của Đại Hoàng sao?" Nini nhìn cánh cửa cách đó không xa, Đại Hoàng liền đứng ở cửa, phe phẩy cái đuôi, nhìn các cô.
"Uh"m." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng trả lời, đi tới.
Xem ra bên trong là không ai, Đại Hoàng dẫm xuống thảm trước cửa nhà, không ngừng chuyển động, Hạ Nhất Nhiễm hiểu được nó là có ý gì, trái tim thắt lại.
Vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi rời khỏi nơi này, đem cái chìa khóa dự phòng đặt ở dưới tấm thảm này, cô thả Nini, khom người xuống, lúc kéo thảm lên, phía dưới quả thực đặt một chiếc chìa khóa dự phòng.
Nhìn một màn này, trong lòng cô có cảm xúc nói không nên lời.
Nini đứng ở một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên vẻ mơ hồ, bàn tay nhỏ còn đang xoa đầu Đại Hoàng.
Cô bé vẫn cực kỳ thích động vật, trong nhà ở Singapore cũng có nuôi một con Husky, sau khi tới Sùng Xuyên, vẫn luôn muốn nuôi chó, Hạ Nhất Nhiễm vẫn không đồng ý. Mẹ con các cô hẳn không ở lâu nơi này, đến lúc đó mang về phiền toái, hơn nữa sau khi nảy sinh tình cảm, mùi vị lại bị vứt bỏ, càng khó chịu.
Dứt khoát không nuôi.
Cô mở cửa căn hộ, đẩy cửa phòng ra, trong phòng có mùi nấm mốc thật lâu không người ở.
Trong phòng có rất nhiều tro bụi, Đại Hoàng lập tức vọt vào phòng ngủ, sau khi chạy quanh một vòng, lại trở lại.
"Nini, không cần chạy loạn." Hạ Nhất Nhiễm gặp Nini chạy khắp nơi ở trong phòng khách lớn, vội vàng kêu hô.
"Mẹ, nơi này là nhà của chú đẹp trai sao? Tại sao chú không ở nhà?" Nini ngây ngô hỏi, Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, lại lắc đầu.
Cô nào biết Đường Hạo Nam đi đâu, có lẽ đến nơi khác ở, có lẽ đang ở công ty đi?
Nghe nói anh từ vài năm trước sớm đã chuyển ra khỏi nhà cũ Đường gia, hiện tại cùng Lục Uyển Thu ở lại biệt thự trên đường Tĩnh An, Đồng Y Mộng cũng ở nơi đó.
Cái người không chịu trách nhiệm này, nếu nuôi chó, tại sao bỏ nó lại?!
Hạ Nhất Nhiễm nhìn túi thức ăn cho chó trống trơn, nhìn Đại Hoàng một bên vẫy đuôi mừng chủ, thật là đau lòng.
"Nini không cần chạy loạn, mẹ đi làm chút thức ăn cho Đại Hoàng!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong, liền đi phòng bếp.
Tong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều đã mốc meo, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, cảm giác Đường Hạo Nam đã lâu không có tới này, còn có trứng gà, thịt nguội cùng chân giò hun, cô cầm chân giò hun khói cắt nhỏ, lấy thêm trứng đơn giản xào lên, rồi mới đưa cho Đại Hoàng ăn.
Nhìn Đại Hoàng ăn thật ngon lành, Nini hưng phấn mà vỗ tay, Hạ Nhất Nhiễm lại đi xung đánh giá căn hộ này, xác định thật lâu không người ở.
Người đàn ông không trách nhiệm này, các loại hoa lan, cây hoa hồng trên ban công đều đã thật lâu không tưới nước cắt tỉa, có cây thiếu nước khắp ch.ết héo, cô tưới cho chút nước, cho những cây khô héo thêm chút phân hữu cơ.
Trong ấn tượng, trước kia Đường Hạo Nam không thích những thứ hoa hoa cỏ cỏ này...
Nhất thời nổi hứng đi, hoặc là giả vờ làm thân sĩ nho nhã.
Cô không tin Lục Ngộ Hàn nói, hiện tại Đường Hạo Nam là một người đàn ông tu thân dưỡng tính.
Anh hiện tại từ bỏ Đại Hoàng cùng những thứ hoa cỏ này, liền chứng minh anh không phải một người thật sự yêu chó thích hoa!
Khi không thích một người thời điểm, mới phát hiện, thì ra đối phương có nhiều khuyết điểm như thế, mặc dù người khác nói anh cực kỳ ưu tú, theo ý cô, cũng là không đúng tý nào.
"Mẹ! Chúng ta giúp Đại Hoàng tắm rửa có được hay không? Trên người nó cực kỳ bẩn, rất khó chịu!" Nini tìm tới, lớn tiếng hỏi, tiểu bảo bối mặc áo lụa mỏng màu trắng, quần yếm màu hồng nhạt, vẻ mặt ngây thơ và thiện lương.
Hạ Nhất Nhiễm chần chờ gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, hai mẹ con cũng đã giúp Đại Hoàng tắm rửa, trong phòng vệ sinh có sữa tắm chuyên dụng cho chó.
Nini cũng vươn tay giúp đỡ tắm rửa, nhìn Đại Hoàng vẫn không nhúc nhích, người đầy bọt xà phòng không ngừng ngây ngô cười.
"Nini, cầm khăn mặt giúp Đại Hoàng lau khô lông nhé, mẹ đi tìm máy sấy tóc!" Không biết Đường Hạo Nam để máy sấy lông chuyên dụng ở chỗ nào, cô tìm thật lâu không tìm được, đành phải đi phòng ngủ tìm.
Nini cầm khăn mặt màu vàng, xắn tay áo, động tác rất nhẹ, biên độ rất lớn giúp Đại Hoàng xoa lông.
Hạ Nhất Nhiễm tìm phòng cho khách, cũng không tìm được máy sấy, lại đi phòng ngủ tìm, ngăn kéo dưới tủ quần áo bị cô tìm mấy lần, cũng không phát hiện máy sấy. Tủ quần áo bên trái, một bên treo rất quần áo của Đường Hạo Nam, Tây phục, áo sơmi, áo lông, áo thun...
"Để ở đâu không biết?!" Cô có phần không kiên nhẫn lầm bầm lầu bầu, đem cửa tủ bên phải kéo qua bên trái.
"Rầm..."
Trong nháy mắt, là mắt sáng màu trắng chói mắt, nhìn chăm chú, mới phát hiện là bộ áo cưới màu trắng...
Cô sợ sệt, nhìn lụa mỏng màu trắng cùng tầng tầng xếp ren, chỉ cảm thấy, cực kỳ quen mặt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tay phải cứng ngắc đưa tới, nhẹ nhàng mà cầm lấy xem thử, đầu óc vo ve ông ông, bộ áo cưới này, trước đó không lâu ở trong TV lại vẫn nhìn thấy qua, mà còn, nó cũng là bộ áo cưới cô đã từng mặc thử kia...
Cũng là bộ áo cưới bị Đồng Y Mộng sao chép kia!
Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, là vì...
Nó là lần đầu tiên cô mặc thử áo cưới, đời này, lần đầu tiên được mặc áo cưới trắng.
Nó tên "Tôi yêu", Vivian Wang thiết kế, bị Đồng Y Mộng vô sỉ sao chép lại.
Nó là một khách hàng của Vivian, vì vợ mình thiết kế áo cưới...
Như vậy, sao lại xuất hiện trong tủ quần áo của Đường Hạo Nam?!
Hạ Nhất Nhiễm thất thần, ngơ ngác nhìn bộ váy cưới trắng kia, trong lúc này không cách nào suy nghĩ, không biết tại sao nó lại ở trong tủ quần áo của Đường Hạo Nam...
Trong đầu nhớ lại lời Vivian Wang đêm đó nói qua, cô nói, là vị tiên sinh kia cho cô mượn bộ áo cưới này, mục đích là vì vạch trần Đồng Y Mộng.
"Không có khả năng..."
"Cái người khách hàng sao đó có thể là Đường Hạo Nam?!" Cô thì thào tự nói, thân thể lùi về sau, lắc đầu, giọng ám khàn.
Thân thể ngã ngồi trên giường lớn phía sau, tầm mắt lại vẫn rơi trong tủ quần áo, bộ áo cưới kia bị treo ở bên trong, nó liền như vậy an tĩnh ở kia, lụa trắng thánh khiết, cũng như đang nhắc nhở cô cái gì...
Vẫn đang không tin là Đường Hạo Nam kêu Vivian Wang thiết kế bộ áo cưới này, giống như, vẫn lại là vì cô thiết kế.
Cô có chút lý trí, bắt đầu suy nghĩ.
Vivian lúc trước tại sao cố ý để cho cô mặc thử bộ áo cưới này? Cô ấy lúc đó nói là thiết kế đựa theo hình tượng của cô, không có khách hàng nào đặt, về sau lại nói là một người bạn nặng tình vô cùng...
Nếu là Đường Hạo Nam, tại sao lại vì cô thiết kế áo cưới?
Hạ Nhất Nhiễm mặc quần jean đơn giản, áo lông màu đen, mái tóc xoăn buông xõa, ngu ngơ ngồi ở kia, vẻ mặt khó có thể tin.
Đột nhiên, dáng vẻ thâm tình lại bất đắc dĩ kia của Đường Hạo Nam, xuất hiện tại trước mắt.
Anh nói, có yêu cô.
Khóe miệng nhếch lên, cười lạnh ra tiếng, chợt đột nhiên sẽ tin, đây là Đường Hạo Nam mời Vivian Wang thiết kế áo cưới cho cô, thật sự thiết kế vì người vợ trước là cô!
Không cảm động cái gì, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, nếu yêu cô, lúc trước tại sao không để cho cô cảm nhận được?!
"Đường Hạo Nam, nghĩ là tôi sẽ cảm động sao? Hẳn không! Cực kỳ buồn cười!" Cô tự nhủ nói, mạnh đứng lên.
Không muốn nghĩ nhiều, những thứ này đều là chuyện quá khứ, mặc kệ Đường Hạo Nam yêu hay không yêu cô, đều là chuyện đã qua, cô đã sớm buông bỏ quá khứ, không có quan hệ gì với cô!
Tìm được máy sấy, giúp Đại Hoàng làm khô bộ lông.
Lúc này, cửa có động tĩnh, cửa bị người kéo ra, chỉ thấy một người đã lâu không gặp xuất hiện trong tầm mắt.
Lục Uyển Thu mới mở cửa đi vào liền thấy được Hạ Nhất Nhiễm cách đó không xa, lại còn có một cô bé nhỏ, cùng một con chó lông vàng.
"Hạo Nam đâu?! Hạo Nam trở lại sao?!" Lục Uyển Thu cho rằng Đường Hạo Nam trở lại, kích động hỏi, một phu nhân toàn thân ăn mặc sang trọng, cầm theo túi xách Hermes, túi xách cột một cái khăn lụa làm đồ trang sức, bà lững thững hướng tới phòng ngủ chính tìm kiếm.
"Anh ta không ở trong này!" Hạ Nhất Nhiễm trầm giọng trả lời, đứng lên, lách người đi ngang qua bên cạnh, Lục Uyển Thu đã xoay người rồi.
"Nó không có ở nơi này, vậy sao cô lại ở đây?!" Lục Uyển Thu nhìn Hạ Nhất Nhiễm vài năm không gặp, vẻ mặt nghiêm túc, đối với cô là có áy náy, nhưng mà không quá nhiều hảo cảm!
Cảm thấy Đường Hạo Nam bị cô hại cực kỳ thảm!
"Tôi cùng con gái của tôi ở trên đường lớn phát hiện con chó vàng anh ta nuôi đang đi lang thang, thế là đưa về đây, không thấy được Đường Hạo Nam. Anh ta không đến công ty đi làm sao?" Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói, nhẹ giọng hỏi.
Lục Uyển thu lườm cô một cái, "Đều là cô làm hại!" Bà không khách khí nói, "Hạo Nam mất tích rồi!"
Vốn tưởng rằng anh sẽ trốn ở chỗ này, mấy năm nay, anh gần như vẫn luôn ở nơi này.
"Đường lão phu nhân, nhiều năm không gặp, bà vẫn lại là cùng trước không khác gì mấy." Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói, đi đến trước mặt con gái, muốn bế con bé lên.
"Mẹ, Đại Hoàng làm sao đây?" Nini bất an hỏi, không tha nhìn Đại Hoàng.
Lục Uyển Thu cẩn thận nhìn chằm chằm Nini trong ngực Hạ Nhất Nhiễm, nhìn tuổi tác của đứa bé này, hẳn không phải là cháu gái của bà.
"Hạo Nam mấy năm nay, vì thủ thân như ngọc, không hôn không cưới, mà ngược lại cô, tái hôn đến con đều có rồi!" Lục Uyển Thu trong lòng cực kỳ không thăng bằng, trầm giọng trách cứ.
Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy cực kỳ buồn cười, bà ta là gì của cô?
Cô lấy chồng hay không, gả cho người nào, chẳng lẽ còn phải được bà ta cho phép?
Bà già này lại vẫn đáng giận giống năm đó một dạng!
Ngại con gái còn ở đây, cô cũng không tốt cùng bà ta cãi nhau.
"Bảo bối, nghe lời, cùng mẹ về nhà, nơi này là nhà của Đại Hoàng, để cho nó ở lại chỗ này, có được hay không?" Nhìn con gái không muốn rời đi, Hạ Nhất Nhiễm ôn nhu dỗ, Nini vẫn lại là lắc đầu.
"Chú đẹp trai không có ở đây, Đại Hoàng sẽ bị đói ch.ết... Mami... Mang nó về nhà của chúng ta... Có được hay không?" Nini bỉu môi, đối mẹ gần như là đang cầu xin.
Hạ Nhất Nhiễm khó xử.
"Gâu gâu...!" Cửa lại có động tĩnh, Đại Hoàng kêu một tiếng.
Hạ Nhất Nhiễm trông đi qua, không nghĩ tới Hạ Cận Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện.
Đại Hoàng vui mừng chạy đến đùa nghịch cùng anh ta, nâng lên chân trước, đứng lên, giống như anh cùng nó rất quen thuộc vậy.
"Này không phải A Nghiêu sao?! A Nghiêu! Mấy ngày nay con nhìn đến Hạo Nam sao?!" Lục Uyển Thu vội bước lên phía trước, hướng Hạ Cận Nghiêu kích động hỏi.
"Chị dâu cũng ở đây à!" Hạ Cận Nghiêu cùng Lục Uyển Thu chào hỏi xong, nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm, giương giọng kêu hô, khóe miệng ôm lấy ý cười, Hạ Nhất Nhiễm hướng anh ta gật gật đầu, xem như chào hỏi.