Chương 133: Nếu yêu, tại sao lúc trước không sớm nói ra?!
Trong phòng bệnh chìm ngập vào yên tĩnh ngắn ngủi, Hạ Nhất Nhiễm nhìn Đường Hạo Nam ở trên giường bệnh cúi thấp đầu, xem ra hết sức yếu ớt, cảm thấy anh vừa đáng giận lại thật đáng thương.
Áo cưới, nhẫn kim cương, ảnh cưới, giấy chứng nhận kết hôn, vì cứu cô, giúp cô cản một súng...
Những thứ này, đột nhiên đem hình tượng cặn bã của anh tẩy trắng thành một người đàn ông nặng tình, không có cảm động gì, chỉ cảm thấy rất thất vọng, bi thương!
"Đường Hạo Nam, tôi tới, chính là muốn cùng anh nói mấy câu!" Cô mở miệng, mặt không chút thay đổi, giọng điệu lạnh cứng.
Anh không ngẩng đầu, như là ngầm đồng ý.
"Một, tôi vẫn là câu nói kia, tôi đã xoay người, không có khả năng lại quay đầu về bên anh! Anh lại trả giá nhiều chuyện cho tôi hơn nữa, tôi cũng sẽ không bị đả động! Đó là phí công!" Cô nhìn anh, trảm đinh tiệt thiết nói, không phải giọng điệu ôn nhu, mà là một loại khuyên bảo cường thế.
Đường Hạo Nam mạnh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô, "Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng quá tự cho là đúng! Em nghĩ muốn quay đầu, tôi lại không cần em đâu!" Anh trừng mắt nhìn cô, châm chọc phản bác, tim lại đang xé rách, anh cứu cô, chỉ đơn thuần không muốn cô bị thương.
Nhưng còn có cái tư cách gì muốn cô quay đầu!
"Nếu là như thế, vậy không còn gì tốt hơn!" Cô nói tiếp.
"Hai, anh xem như người trên có cha mẹ già, dưới có... con nhỏ! Sao anh lại đạp hư thân thể của chính mình, anh như vậy không phụ lòng bọn họ sao?! Anh lại còn là tổng giám đốc của một tập đoàn, anh nếu ch.ết đi, những công nhân dựa vào anh kiếm sống phải làm sao?!" Hạ Nhất Nhiễm lại trầm giọng nói.
"Em là ai? Em có tư cách gì thuyết giáo tôi?!" Đường Hạo Nam lại quật cường phản bác, anh biết, anh hiện tại ở trong mắt cô, khẳng định rất kinh khủng, không được coi là đàn ông!
"Nể tình tôi đã từng là cô gái anh thích, là vợ trước của anh, nể tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên! Xuất phát từ đạo nghĩa, tôi tới thật lòng khuyên anh!" Hạ Nhất Nhiễm tim thắt lại, trả lời vấn đề của tên hỗn đản này.
Biết anh là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, lại vẫn sống trong quá khứ, lại không chịu mở rộng cửa lòng với cô, nói lời trong lòng.
Cô cũng không yêu thích trân trọng cái lời trong lòng gì!
Chỉ muốn anh phải tiếp tục sống sót.
Lúc này, Đường Hạo Nam ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ gầy yếu, một gương mặt với đôi con ngươi đen hõm sâu nhìn cô.
Ánh mắt thống khổ, bi thương.
Cô cuối cùng biết, anh đã từng thật sự yêu cô rồi sao? Cũng không có quên, từ nhỏ lớn lên bên nhau!
"Ba, áo cưới, giấy chứng nhận kết hôn, ảnh cưới, nhẫn kim cương... Tôi đều đã thấy được, chẳng qua, đã quá muộn rồi! Nhưng mà, tôi nên là cảm kích anh một chút, ít nhất Hạ Nhất Nhiễm tôi trước kia cũng không giống kẻ ngốc, bị đùa bỡn qua, ít nhất đoạn thời gian cùng anh bên nhau, không phải bị anh đối đãi như đồ chơi. Này là đủ rồi. Tôi không cảm động quá nhiều, càng không nghĩ tới quay đầu, tôi đã từng mất một đoạn thời gian rất dài mới đem anh hoàn toàn triệt để quên đi, sau khi thoát ra, trong lòng bình tĩnh. Tôi hi vọng, anh cũng có thể thử thoát khỏi quá khứ, đời người ngoại trừ tình yêu, vẫn còn rất nhiều chuyện khác có ý nghĩa."
Cô nói tiếp, hốc mắt có phần ẩm nóng, chút cảm xúc kiềm chế không được, không nghĩ tới lại có một ngày như vậy, đứng ở trước mặt Đường Hạo Nam, khuyên anh quên đi quá khứ.
"Tôi không muốn để cho em nhìn đến chúng nó! Hạ Nhất Nhiễm, em khẩn trương đi đi, đã nói không lại gặp em!" Anh rống lớn, lại chỉ vào cửa, thái độ cực kỳ xấu.
"Nên vậy, tôi nói xong rồi, là cần phải đi, anh bảo trọng, tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn anh ch.ết, hi vọng anh có thể vui vẻ mà còn sống. Có lẽ còn có thể gặp được cô gái càng tốt hơn, có được khởi đầu mới!" Cô bình tĩnh nói xong, xoay người đi.
Đường Hạo Nam ngồi ở kia, nhìn cô toàn thân tao nhã, lại, xoay người đi.
Đột nhiên, anh mặc quần áo bệnh nhân, lao xuống giường, hai chân lảo đảo chạy tới, kéo cô vào trong lòng!
Cô không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên xông tới như thế, đem cô ôm lấy đầy thân thiết!
Đối với bọn họ mà nói, ôm, vẫn là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Cho dù là trước kia, hay vẫn lại là hiện tại.
Hạ Nhất Nhiễm bị Đường Hạo Nam ôm chặt lấy, gần như không có cách nào khác hít thở nổi rồi...
Dùng lực như vậy, giống như mang theo một loại tuyệt vọng!
Cô cũng đã từng yêu anh, cho nên, đối với loại cảm giác này thấu hiểu rất rõ!
Đường Hạo Nam cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô, cực kỳ dùng lực, đến nỗi miệng vết thương phía sau đều đang đau đớn, tim cũng đang run run.
"Nghe nói mẹ anh đánh em, thực xin lỗi..." Bỏ xuống kiêu ngạo, anh từ từ nhắm hai mắt, ngửi hương vị trên người cô, thành khẩn nói.
Cô căn bản không đem một cái tát kia để ở trong lòng, hơi hơi ngưỡng cằm, "Không sao cả."
"Một súng, là anh nợ em, cứ coi như là trả nợ đi, anh biết, em không cần đến, nhưng anh làm như vậy, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút! Em không cần để ở trong lòng." Nước mắt người đàn ông theo khóe mắt chảy xuống, rơi vào trên môi khô ráo, hít một hơi thật sâu, tất cả đều là hương vị trên mái tóc cô.
"Được! Tôi nhận!" Cô trầm giọng nói, hai đấm nắm chặt, đột nhiên rất sợ chính mình mềm lòng, lại cuốn vào bùn tảo không nên bước vào!
Tiếng nói của cô vừa ngừng, anh đem cô ôm chặt hơn nữa, "Nhiễm Nhiễm..."
Đầu của anh dời xuống, môi đi tới bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non gọi tên thân mật của cô.
"Đường Hạo Nam..."
"Gọi anh một tiếng anh Hạo Nam!" Lời của cô bị anh cường thế cắt ngang, Hạ Nhất Nhiễm ngẩn ra.
Anh Hạo Nam...
Đã từng, cái xưng hô này với cô mà nói, đại biểu cho ấm áp, an tâm.
Hiện tại, đã trở thành một cái hồi ức xa xôi mỹ hảo rồi.
"Tại sao vẫn còn kêu? Tôi kêu không được... Huề nhau, ai cũng không nợ ai rồi. Qua một thời gian nữa tôi mang Nini trở về Singapore, gia quy nhà chồng tôi cực kỳ nghiêm, tôi còn đang vì chồng của tôi thủ tiết, tôi hi vọng, chúng ta đừng có bất cứ dây dưa gì nữa." Hạ Nhất Nhiễm lãnh ngạnh nói, quyết tâm muốn cùng anh đoạn tuyệt toàn bộ.
Đường Hạo Nam lại mất hết ý chí, cô bình tĩnh như thế, thờ ơ không chút quan tâm, hoàn toàn quên hồi ức đẹp đẽ bọn họ đã từng cùng một chỗ rồi.
Bản nhạc vẫn còn đang phát: Quan tâm làm sao có thể nói cắt liền đứt
Nhưng cô, đã chặt đứt.
Nếu không phải Lục Ngộ Hàn, Hạ Cận Nghiêu khuyên cô tới, cô khẳng định sẽ không tới liếc anh một cái.
"Em thật tuyệt tình, so với anh càng tuyệt tình, đi thôi, anh không bám theo em nữa. Bảo vệ tốt chính mình, đừng quên, em đã là mẹ rồi, em xảy ra chuyện gì, Nini phải làm sao?" Đường Hạo Nam nhẹ giọng nói, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, nện ở làn da trên cổ cô.
Một giọt nóng bỏng lại làm lạnh lòng.
"Tôi cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày đối với anh tuyệt tình như thế, thì ra thời gian qua đi càng lâu, lòng người sẽ thay đổi. Giống như anh bây giờ đối với tôi, cảm thấy rất nặng tình, cả đời không cách nào quên đi, nhưng mà, thời gian dài, cũng sẽ nhạt lại. Cực kỳ hối hận đã từng chấp nhất quá như vậy, kết quả, vết thương chồng chất." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói, xoay người đi, anh cúi thấp đầu, cô nhìn không thấy mặt anh.
Chậm rãi mở ra hai tay, chủ động ôm lấy anh.
Cái ôm chủ động này, dạy Đường Hạo Nam sợ sệt, trái tim hung hăng kích động.
Đầu cô dán lên ngực anh, cái lòng ngực của người đàn ông này vẫn rộng lớn như vậy, nhưng lại có chút xa lạ.
Nhưng mà đã từng, là ôm ấp cô vẫn khát khao.
Đường Hạo Nam vươn tay đem cô ôm chặt, "Hạ Nhất Nhiễm! Tại sao để cho anh gặp em?! Anh cmn cũng hối hận yêu em!"
Anh đột nhiên rống, lại đem cô hung hăng ôm lấy, nếu đã từng không yêu, liền sẽ không có nhiều đau khổ như vậy.
Cô cười khổ, rồi sau đó, nghẹn ngào khóc thảm thiết, bả vai đang run run, nước mắt đang tùy ý chảy theo dòng, cô càng hối hận, đoạn nghiệt duyên này hành hạ, đâu chỉ là hai người bọn họ, lại vẫn liên quan đến con trẻ!
Cảm giác cô đang khóc, tay anh xoa xoa đầu cô, đau lòng vuốt ve.
Hai người vết thương chồng chất, lần đầu tiên dường như ôm ấp cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau như thế, Hạ Nhất Nhiễm nhớ lại bộ áo cưới kia, giấy chứng nhận kết hôn, nhẫn kim cương, khóc lên thành tiếng quả đấm nên lên lưng anh, "Nếu yêu, tại sao lúc trước không sớm nói ra?! Tại sao không tin tưởng em?!"
Cô khóc chất vấn, lòng đang run rẩy.
Đường Hạo Nam không phản bác được, tùy ý để cô đánh chính mình, môi mỏng càng không ngừng hôn xuống môi của cô.
"Anh luôn cho rằng, em đã hiểu rõ! Anh yêu hay không yêu em, không cần phải nói ra, em cũng có thể cảm nhận được!" Anh khàn giọng nói, Hạ Nhất Nhiễm mạnh đẩy anh ra, "Anh khốn kiếp!"
Cô rống, xoay người muốn đi, Đường Hạo Nam lại xông lên trước, ngăn ở trước mặt cô, hai mắt không hề chớp mắt, cẩn thận nhìn cô chằm chằm.
Cô chính đang lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, một đôi mắt bồ câu trừng mắt anh.
Anh tiến lên, cúi đầu nhìn cô, ngón tay trên gương mặt cô, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt còn đọng trên mặt, "Tại sao khóc?"
Nước mắt cô, làm cho anh cho rằng, cô còn để ý anh.
"Không có quan hệ gì với anh, em khóc cho những gì em đã từng trải qua! Sau này đừng nói ra nữa, em không muốn lại thương tâm khổ sở!" Cô quật cường trả lời.
"Không đề cập tới, sau này em cũng đừng đến tìm anh nữa!" Anh cười nói, nước mắt trên mặt còn không có khô cạn.
Tình hình thân thể anh, đã không cho phép anh lại cùng cô gần gũi, người con gái trước mắt, sớm yêu đến tận xương tủy, nhưng đời này, nhất định là muốn cùng cô bỏ lỡ.
"Ai muốn tới tìm anh rồi hả?! Em mới không muốn nhìn đến anh như vậy! Cùng Đường Hạo Nam trong ấn tượng của em hoàn toàn trái ngược!" Hạ Nhất Nhiễm phản bác, mặt trợn trắng nhìn người đàn ông tiều tụy trước mắt, anh có chỗ nào vẫn còn là người đàn ông bá đạo cường thế lãnh khốc trước kia.
Xem như anh bị bệnh hành hạ.
Đường Hạo Nam nghĩ đến chính mình sau này, tình hình sẽ so với bây giờ còn muốn tệ hơn, trong lòng đang cười khổ.
Chẳng qua, nhìn dáng vẻ cô bây giờ, đã lâu, mới hướng anh trợn trắng mắt, trong lòng anh đột nhiên ấm áp...
Đã lâu, tôi yêu.
"Vậy thì cách anh xa một chút!" Anh trầm giọng cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Anh muốn nghỉ ngơi, em đi đi, không tiễn."
Anh tự nhiên nói, tạm biệt như thế, chỉ sợ...
Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới anh sẽ tiêu sái như thế, nhìn anh hướng giường bệnh đi đến, "Những ca khúc này nghe xong thì thôi! Không cần tự tìm phiền não! Anh cũng trưởng thành, nên vì cha mẹ anh mà suy nghĩ, tìm một cô gái thích hợp kết hôn đi!"
Cô thành tâm khuyên.
Đường Hạo Nam tim lại đang nhỏ máu, cô không biết, anh tình nguyện đi tu, đời này cũng không có khả năng lại kết hôn sao?!
Tại sao lại vẫn nhắc tới chuyện tàn nhẫn này chứ?!
"Được! Gặp được thích hợp, anh sẽ tái hôn! Cám ơn quan tâm!" Anh đưa lưng về phía cô, giương giọng nói.
"Đúng rồi, Đại Hoàng ở chỗ em, chừng nào anh cho người tới mang đi? Còn nữa, nếu không có lòng trách nhiệm, cũng đừng nuôi những động vật nhỏ này!" Cô nhìn bóng lưng anh, chỉ trích nói.
"Nini thích, liền tặng cho hai người đi!" Anh giương giọng nói.
"Không lòng trách nhiệm, khốn kiếp!" Hạ Nhất Nhiễm trách cứ một câu, không muốn quản anh nữa, xoay người rời đi.
"Đứa bé kia... Thật sự, không còn sao?" Đường Hạo Nam xoay người, nhìn bóng lưng cô, có phần chưa từ bỏ ý định hỏi.
*Tui đã trở lại rồi đây ^^. Cho tui thấy cánh tay của mọi người nào. Vote và cmt nhiều mai sẽ có chap 1+*
*Mọi người bảo tui lười, ko hề nhé bận không thấy mặt chời thì có >"<*
*CMT và vote của mọi người là động lực để tui cố lết đi làm truyện đấy*