Chương 162: Mẹ đã tha thứ cha

Có phải chỉ cần cô bước tới trước một bước, con trai liền sẽ không thương tâm như thế hay không?
Hạ Nhất Nhiễm thật sự không đành lòng nhìn đến bộ dạng con trai khổ sở như vậy, thằng bé vẫn lại là cực kỳ thích người cha này, bởi vì người mẹ như cô, mới luôn đối với cha lạnh lùng như vậy.


Ngực đau thắt, cô mạnh xông lên trước, "Đường Hạo Nam! Anh đừng đùa con nữa, thừa nhận đi!"


Đường Hạo Nam nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện, vừa rồi vẫn không ý thức được cô ở đây, trong mắt lại vẫn chứa nước mắt, chật vật không chịu nổi, đối diện hai mắt cô, cô càng không ngừng nháy mắt với anh.
Cô là có ý gì?!
Hạ Nhất Nhiễm đi tới trước, đem con trai kéo ra.


"William, cha chỉ nói đùa với con thôi, ngoan... Mẹ cũng không trách cha, chúng ta rất tốt." Cô ngồi chồm hổm, nhìn con trai trên mặt đều là nước mắt, đau lòng không thôi.


Thằng bé là một đứa trẻ thông minh lại rất nhạy cảm, suy nghĩ trưởng thành sớm, cũng rất ít khóc, lúc những đứa trẻ khác dựa vào trong lòng cha mẹ làm nũng, thằng bé chỉ có thể trốn một gốc trong cô nhi viện, yên lặng chơi rubic.


Đường Hạo Nam giật mình hiểu rõ, Hạ Nhất Nhiễm đang dỗ dành con trai, "William, đừng khổ sở, ta là cha con, ngoan..." Tay phải của anh run rẩy vuốt ve mái tóc mượt mà của con trai, cứng ngắc an ủi.
William chớp chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh, lại nhìn về phía mẹ mình, "Người thật sự tha thứ cho ông ấy rồi hả?"


available on google playdownload on app store


"Uh"m! Mẹ đã tha thứ cha rồi! Ngoan, đừng làm chúng ta lo lắng! Cha mẹ sau này sẽ không tách ra!" Cô lập tức nghiêm túc đảm bảo, Đường Hạo Nam tim, trở nên sáng ngời, có phần kinh ngạc nhìn về phía cô.
Hạ Nhất Nhiễm cũng nhìn anh, cứng ngắc cong môi, rồi sau đó, lộ ra một nụ cười hiểu ý.


Đường Hạo Nam tim đập nhanh lòng đồng thời cũng chua xót, biết cô đây là đang dỗ con trai vui.
William nửa tin nửa ngờ nhìn bọn họ, Đường Hạo Nam mỉm cười, "Cha đã cưới mẹ, mẹ trốn không thoát! Không tin sao? Cho con xem cái này!"


Đường Hạo Nam giống ảo thuật gia, trong tay đột nhiên liền xuất hiện thêm một cuốn sổ màu đỏ, trên mặt bìa có in chữ thiếp vàng "Giấy chứng nhận kết hôn".
Mấy chữ kia William là đọc được, Lục Ngộ Hàn đã dạy cậu bé viết chữ.


Đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên, Nini cũng chạy tới, mà Hạ Nhất Nhiễm trong lòng đã đời non lấp biển, sóng biển cuộn trào.
Trong đầu nhớ lại hình ảnh ngày đó đi cục dân chính, anh lãnh đạm nói, giấy chứng nhận kết hôn của anh sớm vứt đi...


Lúc trước khi nhìn thấy giấy chứng nhận, đã sớm không giá trị, quan hệ hôn nhân của bọn họ tại sáu năm trước đã kết thúc.
Nhìn anh đưa ra giấy chứng nhận kết hôn.


"Không lừa con đúng chứ, đây là cha, đây là mẹ. Con xem mẹ con cười rất vui vẻ." Đường Hạo Nam nhìn ảnh chụp chính mình cùng Hạ Nhất Nhiễm, mười năm, vậy mà đã qua mười năm rồi...
Nhưng cảnh tượng ngày đó còn rõ ràng vẫn rành rành trước mắt.


Anh cho rằng cô là cố ý trèo lên giường của anh, cố ý muốn gả cho anh.
Lúc ấy rất muốn nắm chặt cổ cô chất vấn: Hạ Nhất Nhiễm! Nếu thích anh, liền nói cho anh biết, để anh cưới em! Tại sao dùng loại phương pháp này?!


Tới cùng là không có, chỉ là không tình nguyện chụp ảnh chứng nhận, đăng ký kết hôn, không có hôn lễ, không có bất cứ cái gì...
"Không chỉ có như vậy, chúng ta còn có ảnh cưới!" Đường Hạo Nam nói xong, lại đưa ra tấm ảnh cưới ghép kia.


Hạ Nhất Nhiễm thật không biết anh tại sao đem những thứ này theo bên người!
"Oa! Thật là mẹ, mặc áo cưới này!" Nini kích động nói, Hạ Nhất Nhiễm nghe con nói như vậy, thật là lòng chua xót, Đường Hạo Nam cũng như vậy, không tồi hai đứa nhỏ nhìn không ra ảnh cưới này là ảnh ghép.


William an tĩnh nhìn, cái mũi lại vẫn cực kỳ cay cay, chỉ cần bọn họ sau này không lại tách ra, cậu bé có thể an tâm rồi.
...
Hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi, lúc Đường Hạo Nam trở lại phòng ngủ, Hạ Nhất Nhiễm đã tắm rửa xong rồi.


Đường Hạo Nam sắc mặt không phải rất tốt, đi nhanh tiến lên, giữ chặt bờ vai cô, "Hạ Nhất Nhiễm! Em tại sao lại nói với con trai như vậy?! Đến lúc đó, để cho thằng bé thất vọng thì sao đây?!"


Hạ Nhất Nhiễm cũng giận, "Vậy anh khiến cho thằng bé đừng thất vọng đi! Sao vậy? Anh làm không được? Có phải còn có thể thay lòng đổi dạ, bỏ tôi mà đi đúng không?!"
Cô trừng mắt với anh, tức giận hỏi lại.


Đường Hạo Nam nhíu mày, chậm rãi lắc đầu, "Anh không phải có ý này, anh là nói em, ba tháng sau, em..."


"Đường Hạo Nam! Tôi hôm nay không có lừa gạt con trai! Tôi nói chính là thật sự! Nếu con trai muốn chúng ta cùng một chỗ, tôi liền vì thằng bé, cùng với anh! Nó là người đời này tôi có lỗi nhất! Cũng là cốt nhục của tôi, người tôi yêu nhất! Thằng bé muốn cái gì, tôi liền tận lực thỏa mãn nó!" Cô trầm giọng nói.


Ý của cô là, vì con trai, cô lại cùng anh bên nhau?
Đường Hạo Nam lòng đau thắt, phân không rõ là vui sướng hay vẫn lại là bi thương.
"Anh không muốn đúng không? Có lẽ thời gian dài, anh chán ghét chúng tôi, còn có thể đi, phải hay không?" Cô đau lòng hỏi, đối với anh không phải cực kỳ tin tưởng.


"Không phải! Anh nguyện ý! Anh nói rồi, có thể vì em làm trâu làm ngựa!" Anh vội vã nói, khóe miệng nhếch lên, như thế nào không muốn đây, không thể lại làm kiêu!


"Được! Vậy anh liền nhớ kỹ hứa hẹn hôm nay, không cần thay đổi! Chúng ta đều đã có lỗi với đứa nhỏ này, tôi muốn cho thằng bé một gia đình ấm áp hoàn chỉnh! Tôi hi vọng anh có thể làm một người cha tốt! Sau này không được ở trước mặt bọn nhỏ uống rượu, hút thuốc, nổi nóng, mắng chửi người! Lại càng không được ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không thể đem người phụ nữ khác dẫn về nhà! Còn về anh và tôi, ở mặt ngoài muốn hòa thuận, giống một cặp vợ chồng..."


Hạ Nhất Nhiễm rất bình tĩnh, cũng cường thế nói với anh nguyên tắc.
"Anh biết rõ." Anh nhàn nhạt nói, không hỏi lại cái khác, đi vào nhà tắm.
Anh biết rõ...
Liền đơn giản mấy chữ như thế?
Cảm giác thái độ của anh không đủ thành khẩn, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, không nghĩ nhiều, nằm xuống.


Ước chừng nửa giờ, Đường Hạo Nam nằm lên giường, từ phía sau ôm lấy cô, hai chân ấm áp của anh, tìm được cặp chân băng lãnh của cô, nhẹ nhàng mà ma xát, "Sao lại vẫn lạnh như thế? Thuốc Đông Y không hiểu quả sao? Ngày mai đi bệnh viện kiểm tr.a lại nhé?"


"Bệnh cũ mà thôi, chứng khí hư, thể lạnh, không gì đáng lo." Cô nhàn nhạt nói, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng là an bình, giống như đã không bài xích Đường Hạo Nam ôm ấp rồi.
Không phải bài xích giống ngay từ đầu chán ghét cùng phản xạ có điều kiện như vậy nữa.


"Những thứ bệnh này đều là sau này mới có đúng không?" Anh nói khẽ, tưởng tượng thấy cô mang thai, sinh con, đều là một mình đối mặt, mà người đàn ông như anh...
Trong lòng có quá nhiều tiếc nuối, không cách nào bù lại.
"Uh"m... Ngủ, đừng nói nữa..." Cô nhẹ giọng nói.


Đường Hạo Nam nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô, "Ngủ ngon..."
Không dám không vừa lòng cái gì, cô đời này sẽ không lại yêu anh, anh cũng sẽ không lại khổ sở, so với trước kia mất đi cô, bây giờ cô còn còn sống, anh còn có ôm cô đi ngủ thể như vậy, còn gì không biết đủ.


Mọi sự đều có nhân quả báo ứng, báo ứng của Đường Hạo Nam anh chính là, Hạ Nhất Nhiễm không lại yêu anh.
Đây là báo ứng, anh phải cam tâm tình nguyện chấp nhận.
...


William cuối cùng cũng chịu đi học, thằng bé từ đầu rất bài xích, Hạ Nhất Nhiễm không biết Đường Hạo Nam dùng biện pháp gì thuyết phục thằng bé chịu đi học, chỉ thấy sau khi William tan học trở về, liền cùng Đường Hạo Nam vào phòng.
Thì ra, hai cha con là cùng chơi trò chơi điện tử!


Cô cực kỳ không thích để con trẻ chơi trò chơi điện tử, ảnh hưởng mắt còn có thể nghiện!
"Đường tiên sinh! Anh ra đây!" Hạ Nhất Nhiễm đẩy cửa phòng ra, hướng Đường Hạo Nam đang chơi cùng con trai cực kỳ vui vẻ, lớn tiếng quát.
Anh cực kỳ sửng sốt, bởi vì câu nói "Đường tiên sinh" kia của cô.


Lập tức, nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt rạng rở mỉm cười, lại vẫn lộ ra hàm răng trắng đều của anh.
"Đường phu nhân..." Anh gọi theo cô, Hạ Nhất Nhiễm mũi cay cay, lại vẫn nghiêm mặt, nhìn về phía con trai vẫn còn ngồi trên thảm trải sàn, "Con cũng đi ra cho mẹ!"
William vội vàng bò dậy, chạy tới.


"William, mẹ có nói qua chưa, không được chơi trò chơi điện tử? Người nào mua cho con? Tại sao mẹ không biết?!" Hạ Nhất Nhiễm nghiêm khắc nói, đối với con trai nên cưng chiều thì cưng chiều, lúc nên nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc.
William duỗi tay phải, chỉ vào Đường Hạo Nam, "Cha..."


Hạ Nhất Nhiễm đương nhiên biết là chuyện tốt do Đường Hạo Nam làm!
"Đường phu nhân, chúng ta mỗi ngày chỉ chơi một giờ, thật mà!" Anh vội vã hướng cô giải thích.


"Không được! Tôi còn đang thắc mắc tại sao nó lại chịu đến trường ha, thì ra là có trò chơi! Sau này người nào cũng không được chơi nữa! Hiện tại đều đi đứng góc tường cho tôi!" Hạ Nhất Nhiễm vẫn đang nghiêm khắc nói, không chút nào nể mặt Đường Hạo Nam.


Nói cô chiều con, anh so với cô vẫn còn cưng chiều hơn, quả thực là cưng chiều quá rồi.
Gần đây Nini cùng William sắp thành Tiểu Bá Vương, Đường Hạo Nam lại vẫn đặc biệt bao che cho con, mỗi lần ở bên ngoài chơi đùa, cùng những đứa trẻ khác tranh chấp, anh đều luôn bao che cho hai đứa nhà mình.


Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, đều đã đi tới bên tường, đứng đối mặt vách tường, cúi thấp đầu.
Hạ Nhất Nhiễm đem máy chơi game rút khỏi TV, "Vứt hết vào thùng rác! Ai lại dám mua, quyết không buông tha!"


"Đường tiên sinh, bà xã của cha thật hung dữ, giống cọp mẹ..." William nho nhỏ nói thầm, Đường Hạo Nam mỉm cười
"Cô ấy là phụ nữ, chúng ta đều phải nhường nhịn cô ấy!"
Bị cô quản cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
...


Hạ Nhất Nhiễm mới vừa trở lại phòng ngủ, chỉ thấy trên giường bày một bó hoa hồng, nhìn kỹ, là hoa bất tử.
Lại đưa hoa cho cô rồi.


Anh hiện tại vẫn thường đưa hoa cho cô, mặt ngoài, thật sự là người đàn ông tốt, tặng hoa thì cũng được đi, nhưng đây là ở trên giường, cũng không sợ cô bị gai đâm sao...
Trong phòng tắm truyền đến tiếng hắt xì hơi của anh, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, đi thẳng vào.


Kính thủy tinh trong phòng tắm in bóng dáng mơ hồ ngược ảnh của anh, lúc đó, Đường Hạo Nam vừa vặn từ bên trong đi ra, trên lưng vắt một cái khăn tắm, một luồng khí lạnh truyền đến.


"Phòng tắm sao lại lạnh như thế? Anh không mở quạt thông gió sao?" Anh càng đến gần, cô càng cảm nhận được cảm giác mát lạnh kia.
"Là không mở nước ấm!" Anh nói xong, đi mở quạt thông gió, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, "Anh tắm nước lạnh?!"


Nhìn bóng lưng anh, cô giương giọng hỏi, cũng thấy được vết sẹo nhỏ sau lưng anh.
"Đúng, không tắm nước lạnh anh khống chế không nổi xơi em thì sao đây?" Đường Hạo Nam giương giọng nói, khóe miệng ôm lấy cười khổ, nói xong liền đi ra ngoài.
Hạ Nhất Nhiễm hiểu rõ ý của anh, đôi má hơi hơi phiếm hồng.


Anh nói qua, mấy năm nay chỉ có một người phụ nữ là cô...
Sáu năm qua, cũng chỉ đêm đó ở Provence...
Trở lại phòng ngủ, Đường Hạo Nam đã nằm xuống, bộ dạng thật bình tĩnh, cô kéo chăn ra, lên giường.


Cô chủ động hướng trong lòng anh tựa vào, Đường Hạo Nam chuyển người lại, phản xạ có điều kiện ôm lấy cô, "Ngủ ngon..." Anh nhàn nhạt nói, trong hơi thở xen lẫn mùi thơm thuộc về trên người cô thấm vào tim gan, dục vọng không tốt kia đột nhiên liền trỗi dậy, hỏa nhiệt cứng rắn, cọ vào cặp mông cô...


Anh có phần dở khóc dở cười.
Hạ Nhất Nhiễm cũng là cảm nhận được, "Đường Hạo Nam... Anh..."
"Đừng nói gì hết!" Anh trầm giọng quát, cô đối với anh lực ảnh hưởng quá lớn, anh thực sự sợ khống chế không nổi lại ăn cô, nhưng mà, biết cô không muốn...


"Kỳ thật em... Em..." Loại chuyện này làm sao có thể nói ra miệng?! Hạ Nhất Nhiễm run giọng ấp a ấp úng, không biết nên làm thế nào.






Truyện liên quan