Chương 28: Vị quý nhân
Tiểu Khai tức giận đến thất khiếu( tai, mắt, mũi, miệng) khói bay, hết lần này tới lần khác không phát tác được, răng cắn chặt đến vang lên, suy nghĩ hồi lâu, nói: " Tiểu Quan, chúng ta ngày mai cũng đi hướng đông nam tìm một chút, để xem là quý nhân gì đây."
" Làm gì có quý nhân." Tiểu Quan " xuy" cười: " Bất quá là con yêu quái khác thôi."
Tiểu Khai đi ra khỏi Trì gia, trở lại văn phòng, thì đã là hai giờ chiều. Trong văn phòng không có một người nào, chỉ có một người đang mặc bộ đồ vệ sinh đang đi kiểm tra, Tiểu Khai đi tới vỗ vai hắn: " Uy, cho hỏi một chút, bọn họ đi đâu hết rồi?"
Người này vừa nhấc đầu, Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, nguyên lai đúng là Cổ Chánh Kinh, Tiểu Khai vừa biết mình nhận lầm, chỉ thấy Cổ Chánh Kinh lộ ra một nụ cười: " Nghiêm trợ lý, bọn họ đi họp rồi, dường như đang nghiên cứu chuyện hợp tác với Trung Hành địa sản, bởi vì Trì quản lý vắng mặt, cho nên Tiêu tổng giám tự mình chủ trì."
" Nga." Tiểu Khai cẩn thận hỏi: " Ngươi…ngươi đây là…"
Cổ Chánh Kinh ưỡn ngực: " Ta bây giờ là phó quản lý bộ vệ sinh."
Tiểu Khai lúc này mới nhớ tới, vị này hình như đã bị mất đi quyền lực mấy ngày nay, bây giờ nhìn hình dáng của Cổ Chánh Kinh, quần áo lẫn mặt mũi đều dính tro bụi, thật sự không biết nói cái gì mới tốt, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, nhàm chán ngồi xuống, thuận tay đem Vô Tự Thiên Thư ra.
" Nghiêm trợ lý, ngươi dường như thích đọc sách nha." Cổ Chánh Kinh không có chuyện cũng tìm lời để nói: " Di, là quyển sách ngươi xem lần trước đây mà."
" A a, đúng vậy." Tiểu Khai dùng tay áo che đi tựa sách, ngẩng đầu lên nói: " Có chuyện gì không?"
" Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút." Cổ Chánh Kinh có điểm xấu hổ đưa tay chỉ Vô Tự Thiên Thư trên bàn, hai người cách nhau rất gần, ngón tay hắn vừa chạm vào trên bìa Vô Tự Thiên Thư, chỉ thấy trên sách nhất thời nhấp nhoáng một đạo quang hoa màu vàng rất nhạt, sau đó dưới chân Cổ Chánh Kinh đột nhiên trợt đi, nhất thời cả thân thể lại té xuống, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, vừa lúc dưới đất lại có một vũng nước, làm bẩn cả lên người hắn. Hắn lấy tay chống xuống đất, kết quả nước bắn lên cả trên đầu hắn.
Tiểu Khai thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Ha ha ha, cười ch.ết ta mất." Tiểu Quan trong lòng Tiểu Khai cười to: " Chỉ với tư cách như hắn mà cũng muốn đụng đến Vô Tự Thiên Thư, hắn hiển nhiên là bị trời phạt đó."
" Ta kháo, quyển sách còn có công năng này?" Tiểu Khai kinh nghi không chừng nói: " Vậy nói, nếu có ai muốn đối phó ta, ta dùng quyển sách này đánh hắn, hắn có bị trời phạt không?"
" Theo lý luận thì có lẽ như vậy." Tiểu Quan nói: " Bất quá, ai lại cho ngươi cơ hội đánh hắn, nếu ngươi có khả năng đánh hắn, còn không bằng cầm lấy một thanh đao chém hắn còn hơn."
Đang nói đến đó, chợt thấy Cổ Chánh Kinh lảo đảo đứng lên, vuốt lại rác rưởi trên đầu xuống, miễn cưỡng cười nói: " Cũng may ta phản ứng nhanh…"
Lời còn chưa nói dứt thì cái đồng hồ bên trên vô thanh vô tức rớt xuống tới, đập ngay trên đầu hắn, Cổ Chánh Kinh chưa kịp kêu lên một tiếng đã gục xuống mặt đất….
Tiểu Khai khi tối trở về nhà còn đang nghĩ tới chuyện trời phạt, suy nghĩ hồi lâu, đem sách ra xem, đặt trên mặt bàn, cẩn thận nghiên cứu.
" Khai ca, mau bỏ thêm một giọt máu đi." Tiểu Quan nói: " Nhìn xem có thể cho ta thêm chút năng lực, ngày mai đối phó được yêu quái."
Tiểu Khai gật gật đầu, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu, chợt thấy quyển sách một trận nhộn nhạo, đầu óc hắn có chút hôn mê, sau đó lại thấy tốt hơn.
" Không tác dụng Khai ca." Tiểu Quan nói: " Ta không có chút cảm giác nào."
" Ta có cảm giác, hình như ta học được cái gì đó." Tiểu Khai cau mày cố gắng nhớ từng chữ: " Phong…Ma…Khẩu…Quyết, đó là cái gì?"
" Có thể sao?" Tiểu Quan lắp bắp kinh hãi: " Lại là Phong Ma Khẩu Quyết!"
" Không biết!" Tiểu Khai thử nói thầm vài câu, nhưng trong đầu vô cùng mơ hồ, âm thanh phi thường cổ quái, không cách nào niệm được ra.
" Ngươi thử lại xem?" Tiểu Quan nói: " Nếu thật là Phong Ma Khẩu Quyết, vậy ngày mai yêu quái sẽ không còn mạng nữa."
" Phong Ma Khẩu Quyết thật nổi danh như vậy sao?" Tiểu Khai hỏi: " Nói ta nghe xem."
" Đơn giản mà nói, Phong Ma Khẩu Quyết là một loại pháp thuật không cần nhiều lực lượng, nhưng lại có rất ít người luyện thành, bởi vì luyện khẩu quyết này phải nhờ thiên phú, có thể luyện thì chỉ cần một ngày luyện được, còn không thể luyện thì cho dù một ngàn năm cũng vô dụng, hơn nữa tác dụng của khẩu quyết này phi thường cổ quái." Tiểu Quan nói: " Nó nhằm vào mỗi một yêu ma chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi phong ấn thì vĩnh viễn không thể hóa giải, hơn nữa chỉ có thể phong ấn một năng lực mạnh nhất của đối phương, mà không phải phong ấn đối phương hoàn toàn, cho nên loại khẩu quyết này bình thường chỉ có thể phụ trong chiến đấu mà không thể quyết định chiến cuộc."
Tiểu Quan ngừng lại một chút, lại nói: " Khai ca, ta nhớ ra rồi, ta đúng là trúng Phong Ma Khẩu Quyết, cho nên dù bây giờ ta khôi phục thế nào nhưng năng lực cũng chỉ có hạn, bởi vì năng lực mạnh nhất của ta không thể hoàn toàn khôi phục được tất cả."
Tiểu Khai nói: " Vậy năng lực quan trọng nhất của ngươi là cái gì?"
" Không biết." Tiểu Quan buồn rầu nói: " Hoàn toàn nghĩ không ra."
Tiểu Khai lại nghiên cứu kỹ lưỡng một trận, nhưng Phong Ma Khẩu Quyết kia trong đầu hắn chỉ có một cảm giác mơ mơ hồ hồ, vô luận như thế nào cũng không thể niệm ra vài câu chú ngữ, hắn đành bỏ qua.
Ngày hôm sau.
Được xưng là đường Nam Kinh phồn hoa nhất đô thị, đang lúc mở ra một buổi biểu diễn huyền học phục hưng, đương kim thế giới, theo chất lượng cuộc sống ngày một đề cao, trình độ khoa học lại phát triển, rất nhiều điều trước kia được cho là mê tín phong kiến đều đã thay hình đổi dạng, bắt đầu phát ra sức sống mới, mọi người đem những điều không giải thích được đặt tên là: Huyền Học. Cho nên tại rất nhiều địa phương phát đạt ở các tỉnh thành, việc xem phong thủy, thầy tướng số, xin xăm hỏi chuyện lại trở thành một loại trào lưu.
Giống như bây giờ, ba người trên đài cao, lại có tính đại biểu phi thường, một người là hòa thượng, một người là đạo sĩ, còn thêm một tiểu hài tử.
Nghe nói rất nhiều năm trước trong tiểu thuyết võ hiệp từng nhắc nhở qua, hòa thượng, đạo sĩ, nữ nhân, tiểu hài tử đều là những cao nhân hành tẩu giang hồ không dễ trêu chọc, dựa theo lý luận này, ba người trên đài cũng có chút ít sắc thái thần bí.
Tiểu Khai đi dọc theo nhà Tiểu Trúc thẳng theo hướng đông nam, kết quả đi ra đường Nam Kinh, liền thấy được buổi biểu diễn này, sau đó Tiểu Quan cũng trực tiếp nói với hắn: " Yêu quái ở trên đài."
" Nga, thì ra là nơi này." Tiểu Khai lập tức dừng chân lại, nhìn lên đài cao.
Vừa nhìn thấy thì đã bị không khí nhiệt liệt của hiện trường làm cho hoảng sợ, dưới dài vây quanh chừng hơn một ngàn người, Tiểu Khai cũng không quản nhiều như vậy, liều mạng đi đến một chỗ đông nhất, la lớn lên: " Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nhường đường nhường đường, ta muốn lên đài biểu diễn!"
Mọi người nghe hắn nói như vậy liền tránh ra một con đường, Tiểu Khai thuận lợi chen ra phía trước, sau đó thì đứng bất động.
" Uy, không phải ngươi muốn lên biểu diễn hay sao?" Một người bên cạnh hỏi.
" Nga, là ta vừa mới nói là ta đến xem biểu diễn mà." Tiểu Khai ra vẻ vô tư nói: " Có thể là nói dư một chữ."
Mắt của mọi người trừng lên dữ tợn, nhưng Tiểu Khai bây giờ là vì Tiểu Trúc có thể bài trừ muôn vàn khó khăn, vốn không lo chuyện này, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn lên đài cao.
Trên đài, buổi biểu diễn đã bắt đầu. Đầu tiên chính là vị đại hòa thượng mặt mày hồng hào, hòa thượng vừa lên đài, lập tức hai tay tạo thành chữ thập, hét lớn một tiếng: " Bần tăng chính là đại truyền nhân thứ ba mươi tám của Thiếu Lâm Tự Phúc Kiến, pháp danh Ngộ Minh! Hôm nay ta sẽ cho mọi người kiến thức một chút Phật Môn Thiên Nhãn truyền đời tám trăm năm, có thể biết được chuyện ngàn năm thần thông sau!"
Tiếp theo là tên đạo sĩ, người này cũng rất có lai lịch: " Các vị thí chủ, bần đạo là truyền nhân đại đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư tên là Trương Cửu Linh, mạo muội hiến tài cho mọi người."
Cuối cùng đi lên chính là tiểu hài tử kia, thoạt nhìn hình dáng thì chỉ có mười tuổi, lời nói lên lại thật dọa người: " Bản nhân trời sinh linh thể, năm tuổi khai thiên nhãn, tám tuổi ngự quỷ thần, thân được phật giáo chuyển thế tuệ căn, là thần đồng trong nhân thế. Ba cõi chín giới trong vũ trụ, còn chưa có địa phương nào mà ta không nhìn thấy cả."
Người chủ trì lập tức phi thường phối hợp kêu lên: " Vị bằng hữu nào nguyện ý đi lên hiệp trợ giúp đỡ cho ba vị đại sư đây? Có thể nhấc tay báo tên, ba vị đại sư sẽ ở trong điều kiện không có chút tài liệu nào làm chứng, sẽ chính xác nói ra tương lai của ngài, rồi nói cho ngài nghe làm sao tránh tai nạn, tiêu tai miễn họa."
Đúng lúc này, Tiểu Khai cảm thấy trên vai bị người vỗ một cái, quay đàu lại thì nhìn thấy vị người hầu hôm qua gặp trong nhà Tiểu Trúc, Thập Thất.
" Di, ngươi tới đây làm gì?" Tiểu Khai nói: " Ta rõ ràng nhỡ lão gia ngươi nói tự mình đi mời quý nhân cơ mà."
" Ông ấy có nói qua sao? Sao ta không biết?" Thập Thất hiển nhiên cũng không biết thái độ của Trì Định Nghiêu đối đãi Tiểu Khai, ngày hôm qua hắn gặp Tiểu Khai là khẳng định hắn là bằng hữu của lão gia mình, cho nên thành thật trả lời: " Sáng sớm ông ấy đã kêu ta đi tới đây a."
Tiểu Khai ngây người một chút, lúc này mới nhớ là do mình nghe lén câu chuyện ngày hôm qua, bất quá may mắn là Thập Thấp cái gì cũng không biết, nên cũng không lo lắng lộ ra, hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: " Vậy lão gia ngươi ở nhà làm gì?"
Thập Thất nói: " Có điểm kỳ quái, tiểu thư luôn luôn rất nghe lời, ngày hôm qua không biết sao đã cãi nhau với lão gia một trận, kết quả hôm nay tiểu thư ch.ết sống cũng không chịu ra khỏi phòng, lão gia rất lo lắng nên phái ta tới đây."
" Vì sao cãi nhau? Tiểu Trúc không có việc gì chứ?" Tiểu Khai lo lắng: " Bọn họ tại sao cãi nhau?"
Thập Thất cau mày suy nghĩ một hồi, nói: " Bọn họ hình như nói về cái gì mà nữ nhân bình quyền, đại khái tiểu thư yêu cầu nam nữ phải ngang hàng, sau đó lão gia không đồng ý, vì vậy mới như vậy đó."
" Nữ nhân bình quyền? Là ý tứ gì a?" Tiểu Khai gãi đầu.
" Không cần suy nghĩ, khẳng định là tranh thủ nữ quyền, chuyện như vậy thì rất thường thấy." Thập Thất lộ ra hình dáng như rất tự tin như thế.
Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ được cẩn thận, Trì Định Nghiêu nói khẳng đinh là người phản trắc nịnh bợ đang ở bên cạnh mà không phải cái gì mà nữ nhân bình quyền gì đó, hắn hiển nhiên là muốn khuyên Tiểu Trúc không được quan hệ với Tiểu Khai, nhưng Tiểu Trúc rõ ràng không tin chuyện này, nói cách khác Tiểu Trúc cãi nhau với ba nàng chẳng qua tất cả là vì mình, nghĩ tới đây, Tiểu Khai bắt đầu thấy cảm động