Chương 74: Phong hồi lộ chuyển (thượng)

Đám hồ ly nào dám đưa ra yêu cầu gì, vừa rồi Hồ Vân Vũ vốn oán hận đến căn răng nghiến lợi, nhưng chỉ một chút chuyển đổi của chuyện sống ch.ết này, bỗng nhiên ngay lúc này tất cả dũng khí cũng không cánh mà bay, cẩn thận nói: " Chúng ta...không có yêu cầu gì, đa tạ ân tha mạng của chưởng môn."


" Ha ha, ha ha.." Tuyết Phong cười ha ha: " Ta không thể giết các ngươi, bởi vì các ngươi là người tốt, ta tin tưởng các ngươi, là bởi vì có Thiên Tuyển môn chủ làm chứng, ta và các ngươi cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì, các ngươi muốn tạ, thì trực tiếp tạ Thiên Tuyển môn chủ là được."


Toàn thân Tiểu Khai đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy việc hôm nay như đang nằm mơ, rõ ràng phải có kết cục ch.ết chắc, chẳng biết như thế nào mà phong hồi lộ chuyển( gió thay đổi hướng) thái độ của Tuyết Phong đối với hắn càng thay đổi chuyển biến hết một trăm tám mươi độ, chẳng những thả cho mọi người một con đường sống, hơn nữa còn đem tất cả công lao đều đổ lên người mình, càng không tiếc tại hiện trường giải thích với mấy hồ ly.


Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Tuyết Phong nói xong những lời này, nhìn Tiểu Khai đăm đăm, bỗng nhiên hỏi: " Tạo Hóa Đan có thể trả lại cho ta không?"
" Không..." Thiếu chút nữa Tiểu Khai nói sai lời: " Nga, Tạo Hóa Đan là cái gì?"


Tuyết Phong ý vị thâm sâu nở nụ cười: " Thiên Tuyển môn chủ nếu muốn dùng Tạo Hóa Đan, Tuyết Phong có thể cấp cho ngay, nhưng viên đan dược này đối với ta mười phần trọng yếu, thỉnh môn chủ trả lại cho ta."
Tiểu Khai sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nói: " Ta thật sự không có lấy Tạo Hóa Đan gì."


Tuyết Phong nhíu mày, gọi Hoàng Bội: " Đem ra đây đi."
Hoàng Bội gật gật đầu, thần thái lạnh lùng giơ tay lên, mặt đất trước mặt bỗng nhiên hiện ra một con hồ ly.


available on google playdownload on app store


Con hồ ly này có màu sắc cực kỳ hiếm có, đó là màu xanh biếc, lông sáng lạn mà mềm nhẵn, thoạt nhìn giống như nước chảy, do một sợi dây thừng trói chặt bốn chân, đang giãy dụa trên mặt đất, mắt nhìn mọi người trong phòng.
Tiểu Khai nhạy cảm chú ý tới, nó có năm cái đuôi.


" Con hồ ly này chắc là người của Hồ tộc các ngươi." Tuyết Phong nói thẳng: " Cô ta có đáng giá một viên Tạo Hóa Đan hay không?"
Hồ Vân Vũ trợn mắt há hốc mồm.


Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Tiểu Khai thật sự đã lừa gạt được Tuyết Phong, nhưng đến lúc này mới phát hiện, nguyên lai trong lòng Tuyết Phong cái gì đều cũng biết, nói cách khác, hắn nguyện ý buông tha cho trên dưới Hồ tộc, quả thật là do xem trọng mặt mũi của Tiểu Khai.


Nhưng rõ ràng Tiểu Khai chưa làm cái gì, rõ ràng có một bộ dáng sợ đến muốn ch.ết, Tuyết Phong rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho hắn mặt mũi?


Tuyết Phong rõ ràng biết là Tiểu Khai đang cầm Tạo Hóa Đan, nhưng lại tình nguyện dùng lợi thế mà hoán đổi, cũng không dám chủ động cướp đoạt, còn nói sáng tỏ điều gì đây?


Nàng cơ hồ nghĩ là Tiểu Khai chỉ là một cái gối thêu hoa, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, cao thủ trong lúc giao phong, có thể cao minh đến nỗi nàng không nhận ra, hoàn toàn không hiểu nổi. Vị thượng tiên trước mặt mình đây quả nhiên như trong lời tiên đoán: vị cứu tinh hoàn toàn không giả dối.


Lần này cuối cùng Tiểu Khai cũng gật đầu: " Đáng giá."
" Tốt lắm, đưa Tạo Hóa Đan cho ta, cô ta thuộc về ngươi." Tuyết Phong giơ tay, con hồ ly màu xanh tựa như bị một lực lượng vô hình nâng lên, bay đến rơi xuống dưới chân Tiểu Khai.
Tiểu Khai gật gật đầu, đã xuất ra Tạo Hóa Đan: " Nha, trả ngươi."


Hắn không có pháp môn lăng không nhiếp vật gì, chỉ có thể trực tiếp đưa đan dược vào tay Tuyết Phong, điều này rõ ràng là biểu hiện vô lực, nhưng trong mắt Hồ Vân Vũ, chỉ cảm thấy vị Thiên Tuyển môn chủ này càng thêm cao thâm khó lường.


Tuyết Phong nhận lấy Tạo Hóa Đan, gật đầu với Tiểu Khai, cũng không nói gì, xoay người bước đi, tay hắn xuất một chiêu nhẹ nhàng về hướng bùn đất và cát đá lổn ngổn, chợt nghe " Hoa lạp lạp" một trận âm thanh, một hình người đã bị hắn trống rỗng đưa ra từ đống đổ nát kia, chính là Tư Mã Thính Tuyết.


Tư Mã thiếu gia đáng thương kia, mãi cho đến bây giờ còn đang bị hôn mê, nhưng gương mặt vốn được bảo dưỡng cực tốt kia bây giờ đã bị thương và loang máu, quần áo trên người càng bị rối loạn thành một đoàn, thoạt nhìn chật vật nói không nên lời, chỉ thoáng nhìn qua, cũng không biết xương cốt có phải đã gãy vài nơi, máu tươi chảy ra, vô luận thế nào, cũng không phải là chuyện mà Tiểu Khai quan tâm.


Hoàng Bội nhìn Tiểu Khai, lại nhìn con hồ ly màu xanh bên chân hắn, lộ ra một tiếng cười lạnh khinh thường, thấp giọng mắng: " Đồ háo sắc, sỉ nhục của tu chân!"


Tiểu Khai bị nàng mắng mà cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Hồ Vân Vũ ở phía sau thở ra một hơi thật dài, nói: " Thượng tiên, từ bây giờ, Hiểu Nguyệt nha đầu là nô lệ của ngài."


Tay của Tuyết Phong nắm lấy Tư Mã Thính Tuyết ngự kiếm phi hành, một hơi bay ra hơn trăm cây số, lúc này mới bay chậm lại, quay đầu nhìn lại phương hướng vừa rời khỏi, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, lại có một bộ dáng như lâm đại địch.


" Sư phó, rốt cuộc sau lại thế này?" Hoàng Bội hỏi: " Vì sao không giết hết bọn họ? Rõ ràng chính là bọn họ trộm Tạo Hóa Đan, còn có Nghiêm Tiểu Khai kia..."
" Ngươi sai rồi." Tuyết Phong cắt lời Hoàng Bội, thở dài một hơi: " Nguyên lai ta vẫn luôn bị Nghiêm Tiểu Khai lừa."
" A?" Hoàng Bội sửng sốt.


Tuyết Phong nói: " Ngươi nghĩ hắn là người như thế nào?"


Hoàng Bội khinh miệt nói: " Bất quá hắn chỉ là người có vận khí khá hơn phàm phu tục tử một chút thôi, tham tài háo sắc, ham sống sợ ch.ết, hơn nữa tư chất bình phàm, căn cốt cũng kém, con nghĩ không biết Nhị Tứ Cửu môn chủ vì điều gì mà đem vị trí chưởng môn của Thiên Tuyển môn truyền lại cho hắn."


Tuyết Phong lạnh lùng cười: " Ngươi phải biết rằng, chuyện gì mà không nghĩ ra, tất nhiên là có lý do không muốn cho người ta biết ở bên trong, Nhị Tứ Cửu môn chủ đã truyền vị cho hắn, tự nhiên là có đạo lý, mà mấy ngày trước hắn thu Thiên Yêu, phá linh mạch, bày Mạt Chược đại trận, trộm Tạo Hóa Đan, mặc dù mỗi một chuyện xảy ra đều giống như là vô tình gặp phải, nhưng tu chân giới ngàn năm nay, ngoại trừ hắn, lại có người nào có thể làm nhiều sự tình như vậy? Thiên Tuyển môn mấy vạn năm qua có nhiều vị môn chủ như vậy, lại có vị nào làm ra được thành tích như hắn?"


Thần sắc Hoàng Bội trở nên nghiêm túc: " Ngài nói rất có lý."


" Không chỉ là như vậy." Tuyết Phong nói: " Ngươi nói hắn háo sắc, ta lại nghĩ không phải. Hắn biết rõ sư tỷ Tiêu Vận là muốn gả cho hắn, nhưng lại chậm chạp không lấy đi thân xử nữ của cô ta, hắn cùng với đám hồ ly này tụ tập một chỗ, nhưng lại vẫn duy trì được thân đồng nam. Hắn đi Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội, nghe nói dọc theo đường đi cũng là nháo kịch hành trình, thậm chí thiếu chút nữa té xuống từ trên không trung, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Hắn cùng với ta đêm thám linh mạch, nhìn như ta mời hắn, nhưng căn bản là do nghe hắn nói lên những chủ kiến khi đàm luận, dẫn dụ tham niệm trong nội tâm của ta, mượn linh khí của Hoàng Sơn, hắn cuối cùng hấp thu vô số linh khí, ta lại không có được thu hoạch gì, ngược lại tổn thất một món đồ tiên khí. Mặc dù trước mắt ta còn không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng tâm tư của người này thật kín đáo, tính toán chính xác, thiết cục phức tạp, đã là bình sinh ta mới nhìn thấy."


Một phen phân tích này thật chi tiết tỉ mỉ, không lọt một giọt nước, Hoàng Bội nghe được thì hít sâu một hơi: " Ý tứ của ngài là muốn nói...khi hắn và Hiểu Lâm cùng nhau té xuống từ trên không trung, tấu xảo bị con cứu, cũng là hắn cố ý sao?"
Tuyết Phong chậm rãi gật đầu: " Phải."


Hoàng Bội im lặng thật lâu, lúc này mới nói: " Hắn đã đáng sợ như vậy, sao sư phó vừa rồi không thừa dịp hắn còn chưa thành tài mà diệt trừ hắn đi?"
Tuyết Phong cười khổ nói: " Ta muốn có ý đó, chỉ tiếc...chỉ tiếc..." Hắn thở dài một tiếng: " Chỉ tiếc đã muộn."
Hoàng Bội lại ngây người.


" Hắn có thể trộm được Tạo Hóa Đan, thật hiển nhiên đã sớm theo dõi sau lưng ngươi và Thính Tuyết, nhưng hai người các ngươi đi đường hơn trăm dặm, có từng phát hiện ra chút gió thổi lá động nào không?" Tuyết Phong nói: " Đám hồ ly kia pháp lực mặc dù thấp kém, nhưng mà to gan lớn mật, cả Tạo Hóa Đan của Nga Mi ta còn dám trộm, bọn họ rốt cuộc có gì ỷ lại? Nếu không có một người lộ ra lực uy hϊế͙p͙ còn lớn hơn Nga Mi ta, các nàng sao dám mạo hiểm thiên hạ to lớn không ai, lại dám đắc tội với đệ nhất đại phái của tu chân giới?"


Hoàng Bội không chỉ là ngoài ý muốn, quả thật đã khiếp sợ, cẩn thận nói: " Chẳng lẽ sư phó cho rằng...người có thể chấn nhiếp Hồ tộc...đúng là Nghiêm Tiểu Khai?"
Tuyết Phong gật gật đầu, trầm giọng nói: " Không hề nghi ngờ, đúng là Nghiêm Tiểu Khai!"


Hai bàn tay ngọc của Hoàng Bội nắm chặt vào nhau, đắm chìm trong sự rung động thật lớn.


Tuyết Phong bỗng lạnh lùng cười: " Nghiêm Tiểu Khai là cây đinh trong mắt ta, trước tiên làm cho ta loạn tâm, rồi lại dùng Hồ tộc làm cho ta hao tổn nguyên khí, muốn tìm cơ hội cuối cùng cho ta một kích trí mạng, nhưng hắn vạn lần không thể tưởng được, Tuyết Phong ta cũng không phải đứa ngốc, ở thời khắc cuối cùng, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cả mấu chốt nơi này, vì vậy chuyện ở vách núi đen, rồi lại lúc ấy nếu ta phân tán nguyên khí công kích đám Hồ tộc, tất yếu sẽ bị một kích của hắn mà ch.ết rồi."


Hoàng Bội gật đầu: " Sư phó anh minh."


Trên mặt Tuyết Phong đã có thần sắc: " Cho nên ta đương trường giải thích với Hồ tộc, bày ra một bộ dáng yếu thế, sau đó nhanh chóng nhắc tới chuyện của Tạo Hóa Đan, đồng thời đem con hồ ly kia trao ra, những việc làm sạch sẽ gọn gàng, vừa mềm vừa cứng, quả nhiên đã làm rối loạn kế hoạch của Nghiêm Tiểu Khai, thừa dịp hắn không thể phán đoán tình huống chân thật của ta, ta liền ngự kiếm nhanh chóng rời đi."


Tuyết Phong nói xong chuyện này, quay nhìn Hoàng Bội gật nhẹ đầu: " Vì một lần nữa gia trì Kim Quang Đỉnh, hôm nay ta đã nguyên khí đại thương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng trở về núi thôi."
Hai đạo kiếm quang trắng tuyết nhanh chóng đi xa, trong nháy mắt đã biến mất tại cuối chân trời.


Đệ nhất cao thủ của Thập Bát Động liên minh, Hổ tộc tộc trưởng Thiên Vương gần đây cảm thấy tâm tình phiền não, từ vài ngày trước chí bảo của tộc nội Hàn Ngọc Sàng bỗng nhiên mất đi công hiệu, hắn cảm thấy sắp có việc trọng yếu phát sinh, cho đến khi Hồ tộc chạy tới nói Hàn Ngọc Sàng của các nàng đã mất đi công hiệu, hắn càng cảm thấy đã xảy ra chuyện. Đúng là bởi vì trong lòng lo lắng, hắn mới càng vội vàng muốn luyện thành tuyệt chiêu của mình Thiên Vương Khai Bi Thủ, mới có việc yêu cầu Hồ tộc đi trộm Tạo Hóa Đan.


Hôm nay, đã là ngày thứ ba rồi, Hồ tộc còn chưa tìm tới cửa, Thiên Vương bắt đầu nghĩ thấy không đúng, hắn bắt đầu đoán, rốt cuộc là Hồ tộc bị Nga Mi diệt môn rồi, hay là biết mình đang lừa gạt các nàng?


" Nếu hôm nay các nàng còn không tới, ta phải phái người đến hỏi." Thiên Vương vừa mới quyết định chủ ý này, chợt nghe có người đến báo cáo: " Hồ tộc phái người đến."






Truyện liên quan