Chương 105: Trư đầu quái nhân

Mặc Ngọc Ban Chỉ ( chiếc nhẫn ngọc đen) kia lai lịch vô cùng kinh người, thậm chí có thể nói, bí mật phi thăng ngàn năm của tu chân giới tất cả ẩn tình, đều nằm trên chiếc nhẫn nho nhỏ này, mà nước Dao Trì Tiểu Khai lấy được từ trên đỉnh núi Côn Lôn càng là một loại tồn tại quái dị cực đoan, vì vậy chỉ một bình nước nho nhỏ, có thể làm cho con của rồng ở lại thủ hộ suốt mấy vạn năm, trong đó đương nhiên là có sự bí ẩn kinh thiên động địa, chỉ là mấy ẩn tình này, ở ngàn năm trước đã thất truyền, tu chân giới hôm nay, đã hoàn toàn không ai biết nữa.


Lưu manh thỏ khí tức đã tan hết, cứ rên rỉ ô ô cả nửa ngày, rốt cuộc nằm bất động, hơi thở yếu ớt, còn nói một câu cuối cùng: " Thời...thời gian tới, đã trôi qua một giờ, các ngươi chờ coi, ta...ta sẽ đi tới giết các ngươi..."
Nói xong lời này, hắn đã nhắm mắt lại.


Mọi người không dám lập tức tiến lên, ở tại chỗ chờ chừng mười phút, lưu manh thỏ thủy chung vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn phảng phất như đã ch.ết thật sự, mọi người nhìn nhau, có chút ngo ngoe muốn động.


" Hay là ngươi đi nhìn xem?" Tiểu Khai thấp giọng thương lượng với Thiên Yêu: " Thực lực của ngươi cực mạnh ma, ngươi đi chúng ta đều yên tâm."


Câu nói đầu tiên của Thiên Yêu là ngược lại: " Ngươi là một đại nam nhân, thời điểm đánh nhau đã không đi lên đầu thì thôi, bây giờ đối phó người đã ch.ết mà còn muốn một người đàn bà như ta tiến lên trước, ngươi không ngại ngùng sao chứ?"


Trước không nói Thiên Yêu rốt cuộc là nam hay là nữ, hình tượng bây giờ của hắn chính thật là một người đàn bà, gương mặt Tiểu Khai đỏ lên giống như cái đít khỉ, một câu cũng không nói, lưu lưu tiêu sái bước đi, nhẹ chân nhẹ tay đến bên người lưu manh thỏ, lấy tay chọt vào trong cái bụng của hắn một cái: " Uy, còn có khí hay không?"


available on google playdownload on app store


" Đương nhiên là có khí." Lưu manh thỏ hữu khí vô lực mở to mắt, tức giận trừng hắn: " Không phải đang đợi các ngươi đi tới giết ta hay sao?"
Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, nhảy ra sau mấy bước, nói: " Ngươi xác định ngươi không phản kháng?"


" Ngươi thật sự là ngu ngốc." Lưu manh thỏ vừa giận mắng: " Không thấy ta đã sớm mất đi lực chống cự hay sao? Cửa đầu tiên này tính là các ngươi qua, mặt sau còn có hai cửa, các ngươi mau cố gắng, đừng làm cho ta uổng công."


" Vượt qua kiểm tr.a rất khó nha." Tiểu Khai cảm thán nói: " Chúng ta qua cửa thứ nhất hoàn toàn nhờ vận khí, phỏng chừng cửa thứ hai, cửa thứ ba dù sao cũng qua không nổi rồi."


" Điều đó không thể không làm được, các ngươi phải nhất định trọng khai thiên địa chi môn!" Con thỏ chợt kích động, âm thanh đã cao lên: " Các ngươi là hy vọng duy nhất, là người có duyên do thiên mệnh sắp xếp, nếu ngươi không thành công, ta...ta có ch.ết cũng không tha thứ cho ngươi."


" Hứ, đừng uy hϊế͙p͙ ta, ta ghét nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙." Tiểu Khai nói: " Ngươi có tha thứ hay không thì liên quan gì ta, hoặc là nói thực tế đi, hai cửa sau sẽ làm sao đi qua."


Lưu manh thỏ là tồn tại cao cấp của thế giới này, bình thường tiếp xúc đều là chút ít lực lượng siêu cường, nhân phẩm rất tốt, tương đối tự tin và có tính mạng cao cấp, loại hành vi vô lại này của Tiểu Khai quả thật là lần đầu mới gặp, làm hơi thở đột nhiên như muốn đứt luôn, thiếu chút nữa là đã bị tức ch.ết ngay đương trường.


Hoàn hảo trong lòng thỏ tử cũng không tệ lắm, thở dốc hai hơi, trợn trắng mắt, cuối cùng cũng điều tức lại, không nề hà nói: " Ta không thể phản lại quy tắc thí luyện a."


" Hừ, hừ, tốt lắm a." Tiểu Khai cười lạnh nói: " Dù sao muốn trọng khai thiên địa chi môn cũng không phải là ta, các ngươi muốn mở thì tự chính mình đi mở, muốn cố ý làm khó dễ ta, đó là không có cửa đâu, chúng ta chia ra làm hai đi, ta cũng không giết ngươi đâu. Lập tức trở về đường cũ."


" Các ngươi về không được đâu." Thỏ tử cắn răng nói: " Thí luyện chi lữ một khi bắt đầu sẽ không thể gián đoạn, các ngươi không giết ta, vậy vĩnh viễn sẽ ở lại cửa thứ nhất, chờ khi ta hồi phục lại, ta sẽ là người thứ nhất giết ch.ết ngươi."


" Yêu, yêu, còn đang uy hϊế͙p͙ ta kìa." Tiểu Khai nói: " Ngươi đã thấy được, máu của ta có thể phá hư quy tắc, ta còn thật không tin ta không trở lại được, nói sau đi, ngươi có năng lực giết ta hay sao, chẳng lẽ ngươi còn có thể trọng khai được thiên địa? Đừng có lầm đó, bây giờ là ngươi cầu ta, không phải ta cầu ngươi."


Lưu manh thỏ hoàn toàn trợn tròn mắt: " Không thể thương lượng sao?"


" Không hề nghi vấn." Tiểu Khai cười hì hì nhìn hắn: " Có những cái ch.ết nặng như thái sơn, cũng có khi nhẹ như hồng mao, nếu ngươi là vì trọng khai thiên địa mà ch.ết, thì mới là nặng như thái sơn, nếu ngươi là vì theo ta đấu khí cứng đầu mà ch.ết, thì chỉ là nhẹ như hồng mao thôi, rốt cuộc nên làm cái gì, ngươi chính mình suy nghĩ tinh tường đi."


Lưu manh thỏ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài: " Thôi, thôi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Tiểu Khai gật gật đầu: " Rất đơn giản, nói cho ta biết làm sao để vượt qua kiểm tra."


Lưu manh thỏ nói: " Ta nếu nói cho ngươi biết làm sao vượt qua kiểm tra, vậy hoàn toàn là phản lại quy tắc của Thí Luyện chi lữ, vậy thì thiên địa sẽ không trọng khai, như vậy đi, ta duy nhất có thể làm, chỉ là lưu lại cho ngươi vài thứ, cho nên ngươi như thế nào dùng, ta cũng không thể nói cho ngươi đâu."


" Thành giao." Tiểu Khai vỗ tay một cái: " Đến đây đi."
Lưu manh thỏ không nói lời nào, im lặng một lát, bỗng nhiên há mồm nhổ ra, Tiểu Khai chợt nghe " phác thông" ba tiếng vang lên, trên mặt đất đã có thêm ba thứ, đó là một quyển trục, một cây côn màu đen bằng sắt thép nhỏ, và một viên hạt châu.


" Đến đây đi, phá đi bụng của ta." Ngữ khí của lưu manh thỏ lại có chút tang thương: " Nhớ kỹ, các ngươi nhất định phải thành công a!"


Tiểu Khai gật gật đầu, nghĩ một người sống lâu cơ hồ đến vô hạn như vậy mà cũng phải sắp ch.ết, cũng hiểu được có chút cảm khái, nghiêm nghị nói: " Ngươi yên tâm, ta mặc dù không rõ trọng khai thiên địa rốt cuộc là có ý nghĩa gì, nhưng ta cam đoan hoàn thành di nguyện của ngươi."


" Ô!" Tiểu Hắc bỗng nhiên kêu một tiếng, trong thanh âm tràn ngập sự hoan khoái, Tiểu Khai quay đầu, mới phát hiện Thiên Yêu và hai nàng đã sớm đi tới, đang đứng ngay sau lưng mình, tiểu Hắc đang ở trong lòng ngực Trữ Tình, hai mắt tỏa ánh sáng giương mắt lên nhìn bảo bối dưới mặt đất, giãy dụa như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực Trữ Tình.


" Di, chẳng lẽ nó nhận ra thứ này?" Tiểu Khai nói: " Nhìn xem nó muốn làm gì."
Trữ Tình buông tay ra, Tiểu Hắc quả nhiên nhảy đi, một ngụm liền cắn vào hạt châu trên mặt đất, ô một ngụm nuốt xuống.


" Ta kháo!" Tiểu Khai giận dữ, liền chụp lấy cổ nó, nắm nó lên, ném xa ra ngoài: " Ngươi nha thật không hổ là tham ăn thú, cái gì cũng dám ăn!"


Vẻ mặt lưu manh thỏ như đang cười, lại như khóc, nói không nên lời vẻ quái dị, nhưng vì quy tắc, một câu cũng không thể nói, sợ đến run lên hồi lâu, rốt cuộc đành thở dài, thấp giọng nói: " Xem ra chuyện này cũng là mệnh số rồi...."


Tình cảnh kế tiếp thì có chút ít thê uyển, Tiểu Khai cầm kiếm của Trữ Tình hươ lên trên bụng lưu manh thỏ, tưởng như muốn đâm xuống, nhưng lại có chút ít không đành lòng, nói ra dù sao Tiểu Khai cũng là người thường, cho tới bây giờ không có giết qua người nào, cả gà cũng chưa từng giết qua, vừa rồi trong lúc sinh tử thì còn có thể ra tay độc một chút, nhưng bây giờ muốn hắn đi giết một tính mạng đã mất đi lực chống cự, thì hắn có điểm không thể hạ thủ. Vẫn là Thiên Yêu cảm thấy không kiên nhẫn, tay đoạt lấy trường kiếm, " xích" một tiếng liền đâm xuống cái bụng to tướng của lưu manh thỏ.


Cái bụng của lưu manh thỏ đã sớm to đến cực hạn, mũi kiếm chỉ là xẹt qua thật mềm mại trên cái bụng, lướt nhanh qua, lập tức có thứ gì đó rơi ngay xuống. Quả nhiên đúng là Huyền Thiết Chi Tinh ngàn năm, Trầm Hương bảo châu và Mặc Ngọc Ban Chỉ do hắn nuốt vào. Ngoại trừ ba dạng bảo bối ra, trong bụng hắn trống trơn đãng đãng, so với động vật bình thường thì trong bụng cái gì cũng không có, chỉ có một đoàn vân khí, như là hoa sen đang nở tán ra, bay nhanh tràn ngập khắp bốn phương tám hướng, sau đó bị tảng đá màu xanh biếc hấp thu không còn một mảnh.


" Quả nhiên là tồn tại cao cấp a." Thiên Yêu lắc đầu cảm thán một câu: " Cư như cả thân thể đều là linh khí hóa thành."


Thiên Yêu vẫn là có kiến thức, hắn vừa nói xong, thi thể của lưu manh thỏ liền hoàn toàn biến mất, hoàn toàn biến thành khói xanh, dùng hành động thực tế chứng minh sự cảm khái của Thiên Yêu.
Tiểu Khai nhặt lên quyển trục và cây côn thép nhỏ trên mặt đất, đặt trong tay cẩn thận dò xét.


Cây côn thép kia thoạt nhìn thật không có quy tắc, bên trên tràn ngập nhưng vết răng, hắn thử dùng tay cảm thụ một chút, răng đao cũng không sắc bén, nhưng dưới sự tiếp xúc của ngón tay, có địa phương lại lạnh lẽo, có chỗ lại nóng như lửa, còn có nơi khi ngón tay đụng vào thì chợt run lên, phảng phất như chạm vào điện, tổng cộng cây côn chỉ dài có hơn một tấc mà lại hoàn toàn phân ra những loại thuộc tính bất đồng, Tiểu Khai lại cẩn thận xem xét, mới phát hiện những chiếc răng đao này mặc dù đại bộ phận đều là màu đen, nhưng màu sắc cũng có khác nhau, tổng cộng có khoảng hơn mười chiếc răng, màu sắc đậm nhạt cũng hoàn toàn không giống nhau.


Như vậy xem ra, cây côn nhỏ bằng thép này độ tinh mật không chỉ cao ở mức bình thường, mà từng cái răng, hiển nhiên còn bao hàm những thuộc tính năng lượng hoàn toàn bất đồng, hơn mười cái răng, thì phải có mười loại năng lượng, dựa theo quy tắc của thế giới thực tế, thì những năng lượng thuộc tính bất đồng mà tụ họp cùng một chỗ là tương đối khó khăn, vậy tụ tập mười loại năng lượng thì không biết khó khăn phải lớn đến bao nhiêu, chỉ tưởng tượng thôi là có thể biết.


" Nếu đây là pháp bảo, thì lại quá nhỏ, hơn nữa năng lượng nơi này sắp xếp vô cùng tinh xác lại vô cùng dày đặc, không giống như dùng để đánh nhau, giống như là biểu tượng tồn tại, ta phỏng chừng, đây là một loại tín vật, hoặc là một chìa khóa." Thiên Yêu kiến thức sâu rộng phát biểu rồi ra kết luận cuối cùng: " Chỉ dùng để mở cấm chế mà thôi."


Tiểu Khai thu lấy cây côn thép nhỏ, mở quyển trục ra.


Quyển trục này thật ra cũng có quy củ, phảng phất như chỉ dùng loại tài liệu da dê để làm thành, cầm ở trong tay mềm mại mà thô tháo, dùng sức lôi kéo, còn có tính co dãn và đàn hồi rất mạnh, ở trên mặt quyển trục có bút tích tiêu chú màu xanh biếc rất nhiều tạo thành những điểm nhỏ kỳ diệu, mấy điểm nhỏ màu xanh biếc này lóe sáng phảng phất như ngôi sao trên bầu trời, cứ mỗi cái lại tiếp mỗi cái, sắp xếp thành các loại trận hình, vừa nhìn vào đã thấy mắt lăng loạn, nhưng khi nhìn kỹ lại, những điểm xanh biếc này như hàm chứa quy tắc nào đó thần bí, một điểm lại một điểm sắp xếp vào nhau, tạo thành các loại các dạng hình vẽ cổ quái không thể hình dung.


" Ách...đây là ma pháp quyển trục?" Tiểu Khai mơ hồ hỏi.
" Ta nghĩ đây là bản đồ." Khinh Hồng nói.
" Ta nghĩ đây là thiên tượng đồ( bản đồ ngôi sao trên trời)." Thiên Yêu nói.
" Ta ủng hộ lời của sư phó ta." Trữ Tình nói.


Tiểu Khai thu lại quyển trục, tiểu Hắc nhìn hắn kêu " ô" một tiếng, xem ra ăn xong hạt châu còn không thỏa mãn, hận không thể đem quyển trục và cây côn này ăn tươi luôn.
Tiểu Khai hung hăng trừng mắt nhìn nó, tiểu Hắc cảnh giác run lên bộ lông, liền lùi về trong lòng ngực Trữ Tình.


Mọi người đi tới phía trước dọc theo tảng đá màu xanh biếc, đi chừng hơn mười phút, liền nghĩ thấy trước mắt trở nên sáng ngời, nguyên lai đại sảnh chạy tới tận đầu, theo bậc thang màu xanh biếc đi xuống, trước mắt lại là một hồ nước vô cùng rộng lớn!


Nói là hồ nước, lại không giống như hồ nước, bởi vì trên thế giới căn bản không có một hồ nước rộng lớn khôn cùng như vậy, căn bản không nhìn thấy màu sắc, từ đây nhìn lại, mặt nước mênh mông, hạo hạo mang mang, đầy ắp cả tầm nhìn, phảng phất chỗ này, đại sảnh bằng đá màu xanh biếc này như nằm ngay giữa trung ương hồ nước, bốn phương tám hướng nhìn không thấy đất liền, cũng không biết rốt cuộc làm sao tiếp tục đi xuống, kỳ quái nhất chính là hồ nước hiện ra một cái đáy bằng bích lục thuần túy, thoạt nhìn dị thường trong suốt, trong suốt đến có chút yêu dị, theo mặt nước nhìn xuống, thậm chí có thể nhìn thấy đáy nước sâu chừng mười thước, phóng mắt chung quanh, trong nước không có một sinh vật nào, Tiểu Khai nhìn thấy, nhịn không được mà rùng mình một cái.


" Tiểu Khai ca ca, anh xem sắc trời nơi này rất kỳ quái." Trữ Tình nói.


Sắc trời nơi này hiện ra một màu lam bích thuần túy, cùng bích lục của hồ nước phối hợp nhau, vốn là màu sắc rất đẹp, nhưng mọi người nhìn thấy trời xanh mây trắng, nước biếc long lanh, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc quái dị như vậy, mọi người lại cảm thấy có chút không yên, thực tế ở trên trời có hai mặt trời, một nam một bắc, đồng dạng tỏa xuống ánh sáng ấm áp, lại không ngừng nhắc nhở mọi người: " Nơi này cũng không phải là thế giới thực tế."


Đi xuống bậc thang, có một mảnh mặt bằng nho nhỏ, lại cô linh linh tọa lạc một căn phòng gỗ, mọi người dừng chân lại, trong lòng rất rõ ràng, cửa ải thứ hai đã tới.
" Chi nha." Một tiếng, cửa phòng mở ra một khe hở, một cái đầu lộ ra.


" Ách...ta không phải là nhìn lầm chứ." Tiểu Khai xoa xoa ánh mắt, quay đầu hỏi Trữ Tình: " Ngươi nhìn thấy cái gì?"
" Đúng vậy, Tiểu Khai ca ca." Trữ Tình nói: " Kia đúng thật là một cái đầu heo."


Cửa phòng xoát một tiếng bị đẩy ra hoàn toàn, chủ nhân của căn phòng tức giận vội vàng vọt đi ra: " Uy, Thí Luyện chi lữ thí nghiệm giả, các ngươi phải hiểu rõ, vũ nhục quan khảo luyện không có kết cục tốt đâu!"
Khi hắn hoàn toàn bộc lộ thân thể, bốn người đồng thời cười ha ha.


Động vật ở trước mặt này đích xác rất giống heo, cái mũi mập tròn, kéo dài tới miệng, còn hai cái lỗ tai to tướng, nếu nói hắn có gì khác với heo, thì là do hắn đứng thẳng mà đi tới.


" Ách...thật ngại quá." Tiểu Khai cố gắng nhịn cười nói: " Tướng mạo của ngươi thật sự là có điểm...có điểm quái dị, cho nên chúng ta có điểm thất lễ, mong ngươi không đặt ở trong lòng."


" Ta vì sao không để trong lòng hả, ta đương nhiên phải để lại trong lòng!" Người đầu heo lộ ra một hàm răng vàng khè, tức giận bắn ra lời mắng chửi: " Các ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, heo ở thế giới của các ngươi không phải là sinh vật cao cấp gì, nhưng với ta ở trong cái thế giới này là sự tồn tại xa hoa cao cấp, ta không cần làm một đầu heo!"


" Cái...kia..." Tiểu Khai cẩn thận nói: " Ta không thể không hỏi trước, ngươi làm sao biết chúng ta thuộc thế giới kia tới?"


" Ta đương nhiên biết." Người đầu heo hét lớn: " Vĩ đại mà vạn năng lưu manh thỏ đại nhân ở thời điểm câu thông với các ngươi đã mang tất cả tin tức truyền vào ý thức hải của chúng ta, loại phương thức cao đẳng tính mạng tin tức trao đổi này với mấy tính mạng cấp thấp như các ngươi làm sao có khả năng giải thích!"


" Được rồi được rồi, chúng ta đừng nói thêm nhiều lời." Tiểu Khai nói: " Ngươi nói trước cho ta biết, cửa này làm sao mới tính là đi qua, phải đánh ngã ngươi sao?"


" Không, ta cự tuyệt đàm luận với các ngươi chuyện Thí Luyện!" Tính tình của người đầu heo thật không nhỏ: " Ta nhất định trước tiên phải thay đổi quan niệm của các ngươi, ta không phải là loại...là loại heo ngu ngốc kia, ở trên thế giới này, có một chủng tộc vĩ đại tên là Ngã Nhĩ Mạc Lạp chủng tộc, ta còn là một Ngã Nhĩ Mạc Lạp hoàng tộc người thừa kế duy nhất, kế thừa Ngã Nhĩ Mạc Lạp hoàng tộc vĩ đại, tên của ta gọi là, phiên dịch thành ngôn ngữ của các ngươi, gọi là tr.a Lý Đức Lệ Tư Ngã Nhĩ Mạc Lạp Kỷ Lý Cô Lỗ Dương Đại Đầu Trư."


" Vèo!" Trữ Tình nhịn không được bật cười ra tiếng: " Không phải cũng là đầu heo lớn hay sao?"


" Sinh vật nữ tính không có kiến thức kia, ngươi thúi lắm!" Người đầu heo nổi giận: " Đây là dựa theo ngôn ngữ các ngươi mà phiên dịch, tên của chúng ta vốn là một văn tự tượng hình, ngoại trừ phiên dịch thành đầu heo lớn, ta còn biện pháp gì? Hình tượng của ta mặc dù rất giống với heo ở thế giới các ngươi, nhưng ta không hề nghi ngờ thuộc Ngã Nhĩ Mạc Lạp hoàng tộc huyết thống cao quý, ngươi nên tôn xưng ta bằng vẻ tôn kính là Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh, đây là sự tôn trọng đối với ta!"


" Tốt lắm rồi, tôn kính Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh, ta bây giờ hỏi ngươi, chúng ta làm sao đi thông qua cửa thứ hai đây?" Tiểu Khai không chậm trễ hỏi ngay.


" Vậy thì còn được." Người đầu heo vừa lòng gật gật đầu: " Vĩ đại Ngã Nhĩ Mạc Lạp hoàng tộc đương nhiên sẽ không an bài khảo khí nội dung chán nản đơn điệu cho các ngươi, thí luyện chi lữ có ba cửa, có đủ đặc điểm chủng loại, cửa đầu tiên các ngươi đã hiển lộ lực lượng, vậy cửa thứ hai các ngươi phải biểu hiện một chút trí tuệ."


Người đầu heo sờ vào người, không biết từ nơi nào lấy ra một cây côn, hư không một chút, phảng phất như đang điểm trên mặt đất, trong không khí xuất hiện ra sự ba động rung động, trống rỗng xuất hiện một khối màn hình, trên màn hình nước gợn nhộn nhạo, người đầu heo dùng cây côn ở trên màn hình đoan đoan chánh chánh viết ra ba chữ: Đệ Nhất Đề: " Tốt, bây giờ ta bắt đầu câu hỏi."


" Nga, tôn kính Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh, ngươi không thể không nói cho ta biết trước, làm sao mới tính là vượt qua kiểm tr.a đây?" Tiểu Khai hỏi.


Người đầu heo vừa lòng gật gật đầu: " Tiểu tử, ngươi rất có giáo dưỡng, ta đây nói cho ngươi, ta sẽ hỏi vấn đề, các ngươi chỉ cần trả lời được một vấn đề thì coi như đã vượt qua kiểm tra."
" Đơn giản như vậy?" Tiểu Khai há to miệng.


" Hắc, hắc, rất đơn giản?" Người đầu heo cười lên: " Ngã Nhĩ Mạc Lạp hoàng tộc huyết thống người thừa kế duy nhất Kỷ Lý Cô Lỗ Dương đại nhân đưa ra vấn đề, bộ dễ trả lời vậy sao, muốn vạn năm, có bao nhiêu sinh vật cấp thấp muốn tìm chỗ tốt ở ta, muốn đối đáp vấn đề của ta, nhưng trong số bọn họ không có ai có thể đáp nổi vấn đề của ta cả."


" Vậy, thử xem đi." Tiểu Khai hiếu kỳ: " Ta muốn nhìn xem vấn đề của ngươi giỏi cỡ nào!"
Người đầu heo nói: " Xin hỏi, một nhà có bao nhiêu người?"
Tiểu Khai sửng sốt một chút: " Đây là vấn đề của ngươi làm cho vô số người đáp không được hay sao?"


Người đầu heo đương nhiên gật đầu: " Chẳng lẽ ngươi có biết?"
Tiểu Khai nói: " Có hai."
" Trả lời sai lầm." Người đầu heo nói: " Một nhà có ba."
" Vì cái gì?" Tiểu Khai hỏi.


" Không cần hỏi ta nguyên nhân, ta mới là khảo quan." Người đầu heo trừng mắt: " Bất quá ta có thể phá lệ nói cho ngươi đáp án, ngươi ngẫm lại, một con tham ăn thú chồng lại thêm một con tham ăn thú vợ, có phải là sẽ sinh ra một con tham ăn thú con hay không? Cho nên một nhà không chỉ có hai, mà là ba."


" Nga, được rồi, tiếp đi." Tiểu Khai đã không thèm tranh chấp, dù sao chỉ cần đáp một lần là được, huống chi một nhà có bao nhiêu người thì cũng đã có nhiều đáp án, ít nhất dựa theo sự hiểu biết của Tiểu Khai, có hai cũng được, ba cũng được, thế nào nói cũng thông, vì đây là một câu hỏi vô lại lại có vẻ quỷ biện.


" Vấn đề thứ hai, nghe đây." Người đầu heo lại dùng cây côn viết lên màn hình ba chữ câu thứ hai: " Trong rừng cây có ba con tham ăn thú, ta một quyền đánh ch.ết một con, xin hỏi còn mấy con?"
Tiểu Khai suy nghĩ nửa ngày, cẩn thận nói: " Không có con nào, bởi vì bị dọa chạy hết."


" Ngươi thực ngu." Người đầu heo khinh miệt hừ một tiếng: " Vốn ba con, bị đánh ch.ết một con, thì đương nhiên còn hai con."
" Nhưng..." Tiểu Khai thở dài: " Được rồi, tiếp tục đi."


" Trước đây có một người sạch sẽ và một người dơ dáy đi ra ngoài du lịch, tìm được khách sạn ở lại, sau đó một người đi tắm rửa, xin hỏi là người sạch sẽ tắm hay là người dơ bẩn tắm?"
" Đương nhiên là người dơ bẩn rồi, trên người hắn bẩn quá mà."


" Trả lời sai lầm, là người sạch sẽ tắm, bởi vì hắn thích sạch sẽ."
" Ách...lại tiếp."
" Xin hỏi, một kg gỗ và một kg cỏ xanh, bên nào nặng hơn?"
" Nặng bằng nhau."
" Trả lời sai, là gỗ nặng hơn." Người đầu heo đắc ý nói: " Thấy chưa, ta nói vấn đề của ta khó khăn rất lớn a."


" Cái này ta không phục." Tiểu Khai kháng nghị nói: " Rõ ràng đều là một kg."
" Hứ, vậy mà ngươi cũng không hiểu." Người đầu heo chậm rãi nói: " Một kg cỏ xanh thì nhiều hơn một kg gỗ, vì thế bị lực không khí truyền vào cũng nhiều hơn, thì làm sao mà nặng ngang như nhau?"


Tiểu Khai nổi giận: " Tiếp đi, ta còn thật không tin ta đáp không ra!"
" Đây là vấn đề thứ năm nha." Người đầu heo cười mị mị nói: " Người tuổi trẻ, đừng kích động, nếu cảm thấy vấn đề quá khó khăn, có thể nhờ đồng bạn của ngươi hỗ trợ, ta sẽ không so đo với ngươi."


" Không cần!" Tiểu Khai cắn răng nói: " Ta khẳng định làm được."
" Người đầu heo gãi gãi đầu: " Ân, ta hỏi gì đây? Nga, nghĩ ra, có một vấn đề đây: " Một nhà có mấy người?"
Tiểu Khai nhất thời cười ha ha: " Vấn đề này ta tuyệt đối sẽ không đáp sai, một nhà có ba người."


" Trả lời sai." Người đầu heo mặt không chút đỏ: " Một nhà có hai."






Truyện liên quan