Chương 13

Sau khi Hứa Triết Tự lái xe rời khỏi Giai Tiên, cách đó không xa có một chiếc xe màu bạc mới từ từ tiến vào bãi đậu xe của công ty.


Dừng xe, hai tay Bạch Hạo Duy đang run rẩy, trước khi mở cửa xuống xe, anh lấy nước khoáng ra để uống thuốc, nhưng do tay quá run, nên nước đã chảy ra ngoài, làm ẩm ướt áo sơmi màu trắng của anh.


Uống thuốc xong, anh hít một hơi thật sâu, ổn định nỗi lòng, đóng nắp hộp thuốc rồi để nó vào túi áo khoác, dùng sức vỗ vỗ hai gò má tái nhợt, làm cho chúng trở nên hồng nhuận một chút, lúc này anh mới mở cửa xuống xe, rồi đợi thang máy lên tầng.


Đứng ở trong thang máy, anh nhớ tới ngày đó, sau khi gặp Triết Tự trở về, anh đã gọi điện thoại đường dài sang Mỹ cho chị mình, Phí Lăng Sương.
Chị cũng giống Triết Tự, bán tín bán nghi với lời nói của anh, nhưng sau vài lần anh cầu khẩn, cuối cùng chị vẫn nói cho anh những chuyện đã xảy ra với Tình Hoan –


“Sau khi biết tin Lăng Tuyên ch.ết, Tình Hoan hoàn toàn suy sụp, cô ấy đi lấy tro cốt của Lăng Tuyên, đi đến nơi trước kia cùng sống với Lăng Tuyên, coi bình tro cốt ấy là Lăng Tuyên, ngày đêm không ngừng nói chuyện với bình tro cốt đó, đến khi chị và Triết Tự tìm được nơi đó, muốn lấy tro cốt đi, cô ấy quyết không chịu buông tay, cuối cùng bởi vì bị sốt, cơ thể không chống đỡ nổi nên ngất đi, lúc đó bọn chị mới có thể đưa cô ấy đến bệnh viên. Nhưng sau đó cô ấy lại……”


“Cô ấy làm sao vậy?” Anh nóng vội hỏi.


available on google playdownload on app store


“Khi cô ấy còn hôn mê, chị đã đem tro cốt của Lăng Tuyên về linh cốt tháp, cô ấy tỉnh lại không tìm thấy nó, bắt đầu kích động cãi lộn, tiêm thuốc an thần cho ấy, cả người cô ấy lại giống như mất đi linh hồn, không nói một lời, không ăn không ngủ, giống như một đứa trẻ ngồi ngơ ngác trên giường.” Nhắc lại chuyện đó, Phí Lăng Sương không nhịn được nghẹn ngào.


“Sau đó thì sao?” Anh nghe xong, đau lòng không thôi.
“Qua vài ngày, bỗng nhiên cô ấy mở miệng nói chuyện, nhưng là kêu đầu đau quá, sau đó phát cuồng đập đầu mình vào vách tường, làm trán chảy đầy máu, Triết Tự cũng không thể nhìn được nữa, cho nên cậu ấy……”


Nghe thế, anh run giọng hỏi:“Triết Tự làm gì?”
Cô hít sâu một hơi.“Cậu ấy mời một bác sĩ tâm lý, dùng phương pháp thôi miên, làm cho Tình Hoan quên đi hết thảy những chuyện có liên quan đến Lăng Tuyên.”


“Ý của chị là nói…… Cô ấy quên em? Cô ấy không nhớ rõ người tên là Phí Lăng Tuyên nữa? Không nhớ rõ tất cả những chuyện trước đây của chúng em?!”
Nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng nói kích động, Phí Lăng Sương đẩu môi hỏi:“Em thật sự…… Là Lăng Tuyên sao?”


Tuy rằng vừa rồi trong điện thoại, anh đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, còn nói đến những chuyện chỉ có cô và Lăng Tuyên mới biết, nhưng dù sao chuyện này cũng rất khó tin, cô vẫn không thể tin được.


Tuy nhiên giờ phút này quanh quẩn bên tai cô là những câu hỏi bộc trực đau lòng, làm cho lòng cô không khỏi dao động.
Giọng nói xa lạ trong điện thoại này, thật là em trai đã qua đời của cô ư?


“Em thật sự là Lăng Tuyên. Em biết chuyện của mình rất ly kỳ, làm chị khó tin, nhưng chị ngẫm lại đi, em có cần thiết phải giả mạo Phí Lăng Tuyên không? Anh ta có cái gì khiến em phải mưu đồ chứ? Trước khi ch.ết, em đã đem tất cả tài sản và nhà cửa đều để trên danh nghĩa của Tình Hoan, rất nhiều tài sản cũng ủng hộ ra ngoài, Phí Lăng Tuyên căn bản đã thành hai bàn tay trắng rồi.”


Đúng vậy, cô rất rõ ràng, trên danh nghĩa em mình quả thật chỉ còn hai bàn tay trắng, ngược lại người tên Bạch Hạo Duy, tự xưng là Lăng Tuyên kia, anh ta là một họa sĩ rất nổi tiếng, mỗi bức tranh của anh ta cũng phải có giá hơn một triệu.


Lúc trước, khi Lăng Tuyên nằm viện, người kia nằm tại phòng bệnh ngay cạnh đó, khi ấy anh ta thực táo bạo, luôn miệng quát mắng khiến vài người quản lý phải bỏ đi, sau khi biết vì hai mắt bị mù mà anh ta không tự tin, bởi vậy trước khi ch.ết Lăng Tuyên đã đặc biệt chỉ định tặng giác mạc của mình cho anh ta, hy vọng có thể giúp anh ta khôi phục thị lực.


Nghĩ đến đây, Phí Lăng Sương không khỏi có chút tin tưởng. Có lẽ lời của người đàn ông xa lạ trong điện thoại này là thật, Lăng Tuyên thật sự đã mượn thân thể của Bạch Hạo Duy để sống lại.


“Triết Tự là vì đau lòng Tình Hoan, không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục thống khổ, cho nên mới có thể dùng phương pháp thôi miên để cô ấy quên đi Lăng Tuyên. Sau khi Tình Hoan bị thôi miên, Triết Tự nghĩ một lý do, thuyết phục cô ấy cùng chuyển đến Đài Trung, ngay cả chị cũng không biết, thậm chí cả điện thoại của Tình Hoan cậu ấy cũng thay đổi, chính là muốn không cho Tình Hoan có cơ hội tiếp xúc với những chuyện trước kia, muốn cho cô ấy hoàn toàn quên mất Lăng Tuyên, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”


(Tiểu Dương: ở chương trước mình cũng xem bản tiếng Trung, đúng là tác giả nói Trung Bộ và Bắc Bộ, chứ không phải nói Đài Trung và Đài Bắc, có lẽ đối với người Đài Loan, gọi như thế cũng giống nhau.)
Bạch Hạo Duy nhớ rõ, trước khi kết thúc cuộc gọi đó, chị gái còn thấm thía nhắc nhở anh –


“Nếu em không hy vọng Tình Hoan suy sụp, thì đừng nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Lăng Tuyên với cô ấy, chẳng may giải được thôi miên, những kí ức thống khổ đau thương đó ùa về, sẽ làm cô ấy không chịu nổi đâu.”


Sau đó, anh nhờ Trưng Tín Xã, tìm vài ngày thì thấy được nơi ở của Tình Hoan, còn ngoài ý muốn phát hiện, nơi cô công tác chính là công ty của cậu Bạch Hạo Duy. (Trưng Tín Xã nằm trên đường Khai Phong ở Đài Bắc.)


Đây rõ ràng là ông trời cố ý muốn họ nối lại tình duyên, nên mới sắp xếp kì diệu như vậy, lần này dù phải làm thế nào anh cũng quyết không buông cô ra.


Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Bạch Hạo Duy bước ra khỏi thang máy, thận trọng nói với lòng mình – bắt đầu từ bây giờ mình là Bạch Hạo Duy, Phí Lăng Tuyên đã ch.ết rồi, trên thế giới này không còn người tên Phí Lăng Tuyên kia nữa.


Hỏi trợ lý vị trí của phòng trà nước, Bạch Hạo Duy cầm lấy cái chén đi đến, chuẩn bị lấy nước cho mình.
Đi ra ngoài, liền nghe thấy bên trong có hai người đang nói chuyện với nhau–


“Chúng ta giấu loại cà phê này đi, đừng để cô ta tìm được, xem hôm nay cô ta làm thế nào để pha cà phê cho tổng giám đốc uống.”
“Như vậy có được không? Nhỡ tổng giám đốc trách tội xuống dưới, thì phải làm sao bây giờ?”


“Vậy cũng chả đến đầu chúng ta, thư ký của tổng giám đốc cũng không phải là chúng ta, ai bảo cô ta vào công ty cứ kiêu căng như thế chứ, không thèm để ý đến chúng ta, cô không biết là cô ta rất đáng ghét sao?”


“Bộ dáng lạnh như băng không để ý đến người khác của cô ta đúng là thật đáng ghét, được rồi, vậy cô nói xem phải giấu thế nào đây?”


“Thì…… giấu ở kia cũng được, tôi không tin cô ta có thể tìm ra.” Nói xong, cô gia đó mở ngăn tủ ở dưới ra, bỏ mấy thứ vào một hộp trà rỗng trong đó, rồi hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi ra phòng trà nước.


Thấy tất cả, Bạch Hạo Duy vội vàng tránh vào một chỗ rẽ, sau đó lại thoáng nhìn thấy Hứa Tình Hoan đi vào phòng trà nước.
Cô mở một ngăn tủ phía trên ra, có vẻ đang muốn tìm gì đó.
“Chào buổi sáng.”


Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói trầm trầm, cô nhìn lại, là Bạch Hạo Duy, khẽ gật đầu một cái, liền tiếp tục tìm kiếm loại cà phê Diệp Uy hay uống.
Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã để nó vào đây mà, làm sao có thể không thấy nhỉ?


“Cô đang tìm cái gì?” Ánh mắt anh quyến luyến dừng trên bóng dáng mảnh mai của cô.
“Một loại cà phê.” Ngăn đầu không tìm thấy, cô mở ngăn tủ phía dưới ra, nhưng mở to mắt tìm kiếm, không gian không lớn trong ngăn tủ kia, cũng không thể thấy bóng dáng của loại cà phê đó.


Nghe vậy, Bạch Hạo Duy mới biết được, thì ra người hai cô gái đó muốn hại chính là cô.
Anh bước đến sau cô, cúi người, lấy ra một hộp trà từ trong ngăn tủ dưới, mở nắp ra, lấy loại cà phê trong đó đưa cho cô.
“Là loại này à?”


Nhận cà phê trên tay anh, Hứa Tình Hoan kinh ngạc nói:“Đúng vậy, nhưng sao nó lại để trong hộp trà?”
“Vừa rồi có người bỏ vào.”
Nghe vậy, cô nhất thời hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhất định lại là những nữ đồng nghiệp không thích cô rồi, cố ý trêu cợt cô.


Ngày hôm qua cũng giống như vậy, khi cô đi qua chỗ bọn họ, họ còn cố ý chạm vào cô, làm cô bị rớt những tài liệu chuẩn bị viết kế hoạch đang ôm trước ngực, các cô ấy không chỉ không xin lỗi, còn trách cứ cô đi đường không để ý nên mới đụng vào họ.


Hôm kia, khi cô muốn sao chép tài liệu, có người bất ngờ giơ chân ra ngáng cô, hại cô bị ngã, mọi chuyện như thế, ngày nào cũng xảy ra, cô cũng thấy quen rồi.


Giống như lúc trước khi vừa mới vào tập đoàn Phi Diệu, cô cũng từng bị mọi người xa lánh như vậy, tuy nhiên ở chung lâu ngày, sau khi các đồng nghiệp hiểu được tính cách của cô, thì họ không còn xa lánh cô nữa, thỉnh thoảng còn có thể quan tâm nói cô đừng tăng ca quá nhiều như vậy.


Nhớ rõ có một lần, cô bị bỏng nước nóng, có một nữ đồng nghiệp lo lắng nói vẻ mặt cô rất nhợt nhạt, khuyên cô nên đi khám bác sĩ.
À, lần đó tại sao cô lại bị bỏng nước nóng nhỉ? Cô không phải là người sơ ý như vậy mà.


Tổng giám đốc Diệp còn đang chờ cô mang cà phê về, không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Hứa Tình Hoan lấy ra số lượng cà phê vừa phải, đổ vào máy pha cà phê, nấu một tách cà phê.
Thấy Bạch Hạo Duy vẫn còn đứng trong phòng trà nước, cô nghĩ một chút, mở miệng nói lời cảm tạ.“Cảm ơn anh.”


“Những cô gái kia thường bắt nạt cô như vậy sao?” Sắc mặt anh hơi trầm xuống hỏi.
Cô trầm mặc không nói, sau đó vòng qua người anh đi ra khỏi phòng.
Cô không nói lời nào tương đương với chuyện cam chịu những cô gái kia bắt nạt. Bạch Hạo Duy nhăn mày, lộ ra một chút đau lòng và giận dữ.






Truyện liên quan