Chương 12: Anh giống phụ nữ?

Hôm nay là ngày Lý Đường chủ cùng Bạch Quang ước định. Chắc hẳn tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hiện tại Bạch Quang nhất định đã biết, không biết hắn sẽ đối phó với Lý Đường chủ thế nào.


Ngay sáng sớm Văn Nhân Mạc đã tới đây vì muốn đưa Triển Thất ra ngoài nghe ngóng tin tức, thật ra thì anh hoàn toàn có thể sai thuộc hạ tới nói, nhưng chẳng biết tại sao lại đích thân đi tới.


Thời điểm gần tới phòng Triển Thất liền nghe thấy Lý Đại Ngưu đang chửi Triển Thất, anh đã biết thực lực của Triển Thất, hơn nữa cô cũng sẽ không làm gì Lý Đại Ngưu, nên bình tĩnh đuổi đám người đang vây xem xung quanh, chỉ một mình tới đây, đúng lúc nghe được Triển Thất nói câu kia.


Anh cúi đầu nhìn hai tay của mình, nhíu mày, thì thầm một câu: "Tôi giống phụ nữ sao?"


Mặc dù âm thanh của anh rất nhỏ, nhưng Triển Thất vẫn nghe thấy, trong lòng nghĩ đến lần đã từng bắt tay Văn Nhân Mạc, chậc chậc, cảm giác bàn tay đó, mềm mại giống như con gái nha. Vẻ mịn màng khiến cho một thiếu nữ như cô rất đố kỵ
"Lão đại"


Đây là do Triển Thất sau khi nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định gọi, sau khi kêu một tiếng, không để ý đến Lý Đại Ngưu nữa mà đi về phía anh, sớm như vậy đã tìm đến cô, nhất định có chuyện gì đó xảy ra.


available on google playdownload on app store


Đối với việc Triển Thất gọi anh khác với mọi người, Văn Nhân Mạc chỉ nhướng mày, cũng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, Lý Đại Ngưu nhìn thấy Văn Nhân Mạc tới lập tức chạy trốn giống như chuột thấy mèo.
"Anh qua đây là có tin tức?"


Bạch Quang chỉ cho rằng hắn đã bố trí rất nhiều gian tế ở Diễm bang mà không ai hay, thật ra thì hắn không biết là Văn Nhân Mạc đã sớm biết. Không có anh ngấm ngầm cho phép, tại sao có thể có nhiều người như vậy xuất hiện mà còn chưa có lộ ra bất kỳ chân tướng gì. Muốn nói tới gian tế, thì người của Văn Nhân Mạc phái đi cũng không nhiều lắm, nhưng đều là những nhân tài, một địch mười, cho nên Bạch Bang có động tĩnh gì, Văn Nhân Mạc biết trước tiên.


Triển Thất rốt cuộc cũng biết tại sao Văn Nhân Mạc không nóng nảy vì chuyện này, thì ra là vậy, cho nên chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Văn Nhân Mạc chỉ hơi gật đầu trả lời, tiếp đó đưa Triển Thất phi qua tường ra ngoài.


Trên đường hiện tại rất náo nhiệt, chính là vì lúc này có một con ngựa đang phi như điên, phía sau là một người đàn ông áo đen cưỡi một con ngựa khác đuổi theo. Mắt nhìn thấy người cưỡi con ngựa điên sắp lao vào chiếc xe ngựa phía trước. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông phía sau lập tức kịp thời ôm lấy người đàn ông tương đối thấp bé phía trước, rơi xuống đất an toàn.


Hai người này chính là Triển Thất và Văn Nhân Mạc, sau khi ra ngoài, Triển Thất đề nghị hai người nên cải trang, cuối cùng quyết định cải trang thành người đàn ông đi phiêu bạt giang hồ.


Thế nhưng thân phận này lại mang đến cho cô phiền toái, giang hồ đều phải cưỡi ngựa nha, khi Triển Thất lên ngựa mới biết đề nghị này của mình có nhiều ngu xuẩn đến thế nào.


Xe, máy bay, ca-nô những thứ này cô đều biết lái, nhưng việc cưỡi ngựa đáng ch.ết này cô lại không biết cưỡi, hơn nữa còn rất mất thể diện khi bị ngựa hất té xuống. Sợ lại một lần nữa bị Văn Nhân Mạc cười nhạo, vì thể diện, cô dùng ám kình ngăn chận ý đồ bị con ngựa hất xuống, hướng về phía mông ngựa quất roi, kết quả chính là, cô dừng lại không được, mặc cho con ngựa này điên cuồng chạy loạn khắp nơi.


"Mày nhớ đó, xem tiểu gia trở về có ăn thịt mày không!"
Lúc này Triển Thất đã an toàn rơi xuống đất, phẫn hận mắng con ngựa đang hả hê bên cạnh.
"Cái tên nhà quê này, dám đụng xe của chủ tử chúng ta, mẹ nó, mày thấy sống như vậy đủ rồi hả?"


Đang lúc Triển Thất vẫn cùng con ngựa kia so tài, thì bị người tùy tùng của chiếc xe vừa bị đụng mắng.
Triển Thất đang bực bội, vào lúc này mà mắng cô, chính là đi tìm ch.ết.


Không nói hai lời, trực tiếp đi lên đấm đá một trận vào gã tùy tùng kia, đây là tên tự đưa mình tới cửa cho cô trút giận, ngu sao mà không đánh.


Khi Triển Thất đánh đủ rồi, hết giận trở lại bên cạnh Văn Nhân Mạc mới phát hiện, đầu đường vừa rồi còn chật chội khác thường chẳng biết từ lúc nào đã trống đi một mảng lớn. Hai người cô và tên tùy tùng bị một nhóm người vây vào giữa.


"Mày có biết, ở Bạch Thành này không có người nào ở trước mặt tao dám đánh người của tao. Hôm nay, không đem chân của mày cắt rời, rồi treo ở cửa thành thì thật khó giải mối hận trong lòng của tao."


Nói chuyện là một người ở trong cỗ xe ngựa suýt bị đụng bước ra, một người đàn ông trông ốm đau bệnh tật, nhìn cũng biết do ham mê tửu sắc, túng dục quá độ mà thành.


Lời này vừa nói ra, Triển Thất im lặng triệt để, quay đầu lại liếc nhìn Văn Nhân Mạc, nhắc tới lão đại trong Bạch Thành trừ anh ra không còn có thể là ai khác, từ lúc nào thì liền xuất hiện một người như vậy.
"Ai, cậu bé này quá vọng động rồi, lần này xong rồi, nhìn dáng dấp vẫn còn con nít a"


"Cậu bé, nhanh lên dập đầu nhận lỗi đi, có lẽ còn có thể lưu lại tính mạng!"
. . . . . .
"Hừ, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống dập đầu một trăm cái, bố mày cũng sẽ không tha cho mày!"


Thời điểm Triển Thất còn đang sững sờ, tên đàn ông bệnh tật một lần nữa mở miệng, sau khi nghe những người chung quanh lên tiếng, càng thêm kiêu căng cuồng vọng.
"Hắn là con trai của Bạch Quang, Bạch An Huy."
Khi Triển Thất còn đang ngờ vực, Văn Nhân Mạc đã kề sát bên tai cô nói cho cô biết thân phận của đối phương.


"Con trai của lão thất phu kia, hừ, tới thật đúng lúc, hôm nay tôi sẽ giáo huấn anh ta một chút.". Sau khi biết rõ thân phận đối phương, trong lòng Triển Thất hả hê, hôm nay thật là không phí công ra cửa, chuyện tốt như vậy mà để cho cô gặp được.


Hiện tại cả người cô tràn đầy ý chí chiến đấu, hoàn toàn quên đi chuyện vừa rồi mình mới bị ngựa đá. Kể từ khi đi tới thế giới này, cô còn chưa hoạt động tay chân, hiện tại thương tích đã hoàn toàn bình phục, lấy mấy người này luyện tay một chút, vừa đúng lúc có thể kiểm tr.a xem cơ thể khôi phục ở mức độ nào.


"Anh đừng lên, giao cho tôi."






Truyện liên quan