Chương 23: Bắt sống Bạch Quang
"Hả, không biết bang chủ Bạch định chiếu cố tôi thế nào đây?"
Triển Thất giữ chặt cổ họng Bạch Quang sau đó hài hước hỏi, trước khi bị bắt cô đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ chút ít thuốc mê đó sao đó thể làm gì được cô, nói đến luyện chế thuốc mê, cô phải thuộc hàng cấp bậc tổ tông.
"Cho dù mày bắt được tao thì sao chứ, nơi này tao đã cho người bao vây, chỉ một mình mày mà đòi sống sót rời khỏi chỗ này à. Nếu bây giờ mày thả tao ra, có lẽ tao có thể tha cho mày một mạng."
Sắc mặt Bạch Quang đã thay đổi, nhưng cậy thế người đông nên cố ra vẻ trấn tĩnh bàn điều kiện với Triển Thất, nhưng trong lòng cũng không mấy chắc chắn. Kế hoạch của hắn lần nào cũng thất bại trong tay Triển Thất, giờ thấy cô ta không chút e dè như thế, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Hahaha, buồn cười thật, anh cho rằng tôi không có ai sao, các anh em, ra đi."
Theo giọng Triển Thất, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám người, vây chặt đám người Bạch Quang vào giữa. Văn Nhân Mạc cũng xuất hiện chung với đám người đó, vốn Triển Thất không định dùng tới anh ta, nhưng để cô một mình anh có chút lo lắng, cho nên cũng đi theo.
"Văn Nhân Mạc? Không phải mày không ở Diễm bang sao? Toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của mày?"
Lúc Bạch Quang nhìn thấy Văn Nhân Mạc thì sắc mặt lập tức thay đổi, hắn biết bản lãnh của Văn Nhân Mạc, lúc đầu anh ta chỉ dẫn theo mười mấy người đã thâu tóm được mấy ngàn người trong Hắc Phong trại. Trước đó hắn còn phái hơn trăm người phục kích một mình anh ta, kết quả, những người đó toàn quân bị diệt, mà Văn Nhân Mạc thì lại bình yên vô sự.
"Mày, còn chưa đáng để tao phải ra tay."
Đối với nghi vấn của Bạch Quang, Văn Nhân Mạc chỉ đáp một câu, quả thật, mội Bạch bang nho nhỏ còn không đáng cho anh để vào mắt, sở dĩ anh không làm gì là vì hai nguyên nhân, một là trước kia anh cũng không muốn mở rộng Diễm bang, hai là anh có thể dễ dàng tiêu diệt Bạch bang, nhưng ở Bạch thành vẫn còn một bang phái khác, hơn nữa ở Quan Ngoại còn có rất nhiều bang phái, hiện giờ cái anh muốn làm là chỉnh đốn cả Quan Ngoại, thu tất cả lực lượng về dưới trướng của mình.
"Những thứ này đều do tiểu gia tôi an bài, từ chuyện anh mưu đồ bí mật với đường chủ Lý đến chuyện vạch trần thân phận của anh ở cuộc đọ súng, cố ý để cho anh chạy, đường chủ Lý phản bội, xử lý hai ả đàn bà ngu ngốc do anh phái tới, trận đánh lén hai ngày trước, ngay cả chuyện ngày hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay của tiểu gia, nếu anh có thắc mắc gì, gia đây sẽ trả lời cho anh biết."
Triển Thất khinh bỉ nhìn Bạch Quang, hắn tự cho là thông minh, thật ra thì nếu không phải vì Văn Nhân Mạc muốn dọn dẹp Diễm bang thì sao phải chờ lâu như vậy, đã phế hắn từ sớm rồi.
Từ lúc Triển Thất đột nhiên đứng lên bắt được Bạch Quang, đường chủ Lý đã bị hù cho ngớ ngẩn, giờ nghe Triển Thất nói xong những câu kia thì hắn biết, bất luận thế nào hắn cũng không thể sống sót mà rời khỏi nơi này, nghe theo lời dụ dỗ của kẻ địch, phản bội Diễm bang, muốn ám sát bang chủ cướp lấy cái ghế bang chủ, chỉ một chuyện thôi cũng đủ để hắn ch.ết vài chục lần rồi.
"Bang chủ, tôi biết tôi có lỗi với ngài, có lỗi với Diễm bang, cũng có lỗi với các anh em trong Diễm bang, nhưng ngài có thể nể tình cha tôi từng hy sinh vì Diễm bang, cứu con trai tôi, ân tình này kiếp sau tôi sẽ báo đáp."
Nói xong, đường chủ Lý lấy thanh chủy thủ giấu trong giày ra, kết thúc mạng mình.
Đường chủ Lý ch.ết như thế, những thân tín bên cạnh hắn phần lớn đều đầu hàng, bọn họ vốn là người của Diễm bang, chỉ vì có nhược điểm trong tay đường chủ Lý, vạn bất đắc dĩ mới nghe theo lệnh của hắn, chỉ có mấy người trung thành với hắn là tự vận theo hắn.
Mấy người tự vẫn, mấy người đầu hàng thì bị dẫn đi, trong sân chỉ còn lại đám người của Bạch Quang. Sắc mặt Bạch Quang khó coi tới cực điểm, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, quần áo cũng sớm ướt đẫm.
"Các anh em, không cần lo cho tôi, cứ liều mạng với đám cẩu tặc của Diễm bang đi, xông ra ngoài nói với Nhị bang chủ phò tá Hoàn nhi thừa kế chức bang chủ của Bạch bang, Bạch mỗ tạ ơn các vị."
Bạch Quang biết hắn không sống được, hơn nữa hắn sợ Triển Thất bắt hắn làm con tin, giờ hắn ch.ết thì Bạch Hoàn chính là bang chủ, Bạch bang vẫn nằm trong tay bọn họ. Cho nên mới kêu những người này liều ch.ết sống ra, có lẽ còn có mấy người sống được.
Vừa nói xong, những người xung quanh liều mạng thật, những anh em này đều hiểu ý hắn. Hắn thấy những người kia phóng ra ngoài xong liền định cắn lưỡi tự vẫn, nhưng Triển Thất sao lại để hắn ch.ết dễ dàng như thế. Cánh tay đang khóa cổ họng hắn giơ ra phía trước tháo rớt khớp hàm của bang chủ Bạch, vứt bỏ vũ khí trên người hắn, vậy thì dù hắn muốn ch.ết cũng không ch.ết được.
Những người Bạch Quang mang đến cũng là những người dũng mãnh, nhưng Triển Thất lại an bài cả một đội súng, còn bên Bạch Quang lại chỉ có vài người có súng, chẳng mấy chốc đã bị người của Diễm bang bắn ch.ết.
Trên đùi Bạch Quang vừa trúng một phát đạn, cả người quỳ trên đất chỉ mong được ch.ết sớm một chút, tận mắt nhìn người mình đưa tới ch.ết ngay trước mắt hắn, dù là ai thì cũng không thể chịu nổi sự đả kích này.
"Bang chủ, Triển gia, chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin trách phạt."
Trong lúc Triển Thất đang xử lý Bạch Quang thì một hán tử từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Triển Thất và Văn Nhân Mạc liền quỳ xuống nhận tội.
"Có chuyện gì?"
Hán tử này tên là Trương Khuê, là một đà chủ của Diễm bang, cũng là thân tín của Văn Nhân Mạc. Triển Thất sắp xếp anh ta đến Bạch bang, lúc đầu cô đã nghĩ, dựa theo tính cách của Bạch Quang, lần này hắn nhất định sẽ dẫn theo thân tín của mình, hơn nữa còn sẽ dẫn theo không ít người, Bạch bang sẽ trở nên vô dụng, lúc này mà phái người đi đánh lén, nói không chừng sẽ cướp được Bạch bang. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Khi chúng ta dẫn người bao vây Bạch bang chuẩn bị tiến công, có một đám người đột nhiên xuất hiện, chúng ta liền nghe theo căn dặn của Bang chủ, lập tức rút lui, nhưng vẫn tổn thất hơn mười anh em."
Trương Khuê khai báo mọi chuyện một cách ngắn gọn.
"Có một đám người đột nhiên xuất hiện."
Bạch Quang nghe được câu nói của Trương Khuê thì giùng giằng muốn đứng lên, sắc mặt ngày càng tái nhợt, kích động đến mức phun một ngụm máu, hiển nhiên, hắn đã biết những kẻ kia là ai.
Triển Thất liếc nhìn Bạch Quang, cũng không mở miệng hỏi gì, hiển nhiên Văn Nhân Mạc cũng đã biết đến chuyện của đám người kia, sau này trở về sẽ hỏi lại anh ta sau. Hiện giờ quan trọng nhất là xử lý tên cẩu vật Bạch Quang này đã.
"Mọi người, ra chợ tìm cho tôi mười tên ăn mày, sau đó giam bang chủ Bạch và bọn họ chung một chỗ, đem túi thuốc hợp hoan cường lực này của tôi cho họ uống, sau đó để bọn họ hầu hạ bang chủ Bạch thật tốt, bang chủ Bạch, anh có hài lòng với sự sắp xếp của tôi không?"