Chương 38: Em còn quá nhỏ

"Lão đại."


Lục Hiên thì hỏi xong thì im lặng chờ đợi Triển Thất trả lời, vừa nghe Triển Thất gọi "lão đại" thì tâm như chìm vào đáy cốc. Đang định hỏi nguyên nhân thì đã không thấy Triển Thất đâu nữa, bước ra ngoài nhìn mới thấy Triển Thất đang đứng trước mặt Văn Nhân Mạc, thì ra là anh tới đón cô. Vấn đề vừa nãy không tìm được đáp án, so ra thì tốt hơn nghe được từ chính miệng cô nói ra.


"Cho tôi xem vết thương của em có nặng hay không."


Khoảng thời gian này Văn Nhân Mạc không ở Quan Ngoại, nhưng vẫn có tin tức của Triển Thất, lúc nghe nói Triển Thất bị thương chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô. Anh mất hai ngày hai đêm mới có thể xử lý xong mọi chuyện, lập tức ra roi thúc ngựa trở về, vừa kịp gặp được Triển Thất ở cửa thành. Anh cỡi ngựa trở về một mình, không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, lập tức kéo Triển Thất đến đòi kiểm tr.a vết thương.


"Chút vết thương nhỏ đó đã lành rồi, chỉ là phải để lại sẹo, một thời gian nữa mới mờ đi được."
"Lần sau mà bị thương nữa thì tôi sẽ giam em lại."
"Được, nhưng lão đại này, rốt cuộc là mấy ngày rồi anh không tắm thế, không cảm thấy có mùi rất nặng sao?"


Triển Thất biết Văn Nhân Mạc đang quan tâm cô, hiếm khi cô không chống đối.
Lục Hiên nhìn thấy hình ảnh Văn Nhân Mạc ôm Triển Thất, mặc dù hiện giờ hai người họ đều mặc nam trang, nhưng lại vô cùng xứng đôi.


available on google playdownload on app store


"Tiểu Thất Thất, anh phải rời khỏi Bạch Thành một thời gian, nhớ phải nghĩ đến anh đó, đừng quên, em còn thiếu anh một nụ hôn."


Khoảng thời gian này, vì ở cạnh Triển Thất mà anh đã lãng phí rất nhiều thời gian, giờ đưa được Triển Thất về đến Bạch Thành rồi liền lập tức muốn đi. Không biết lần sau khi họ gặp lại nhau, chỗ ngồi mà anh dày công vất vả lưu lại trong lòng cô có còn không.


Lục Hiên thấy câu nói của mình thành công khiến cho Văn Nhân Mạc tối mặt mới cười đi khỏi, Triển Thất biết anh ta cũng có rất nhiều chuyện phải làm nên không nói thêm gì nữa, chỉ vẫy tay từ biệt.
"Chúng tôi đi trước, các cậu trở về bang đi."


Đại Ngưu thấy Văn Nhân Mạc dẫn Triển Thất rời đi mới lén cười trong lòng, vẫn là lão đại lợi hại, vừa xuất hiện đã giành lấy Triển Thất chạy mất.
"Nụ hôn vừa nãy anh ta nói là sao?"
"Anh nói gì?"


Văn Nhân Mạc dẫn Triển Thất đi theo đường núi trở về, vừa thấy người của Diễm bang vừa khuất khỏi tầm mắt, Văn Nhân Mạc đã đen mặt hỏi.
"Lục Hiên."


Lúc này Triển Thất mới nhớ, thì ra là vì câu nói lúc nãy của Lục Hiên, bình thường anh ta hay giỡn nên cô cũng quen rồi. Lại nói, cô cần phải cách tên Lục Hiên đó xa xa một chút, nếu bị một tên đồng tính nhòm ngó thì cô phải làm sao.
"Đầu óc của anh ta bị động kinh đó."


Văn Nhân Mạc nhìn thấy phản ứng của Triển Thất thì trong lòng liền bình tĩnh lại, cô vốn không để tâm đến lời nói của Lục Hiên. Cánh tay ôm Triển Thất nắm lại thật chặt, anh không biết vì sao lúc nghe Lục Hiên nói câu đó anh lại tức giận, cũng không biết loại cảm giác đó là thích. Nhưng anh biết, anh thích ở chung với Triển Thất, để anh được an lòng, sau này nhất định phải trói cô lại bên người mình.


Triển Thất thoải mái vùi đầu vào ngực Văn Nhân Mạc, híp mắt tính toán ngủ thêm giấc nữa, phải ngồi xe ngựa ba ngày rất mệt mỏi, còn bị Lục Hiên hành hạ suốt ba ngày trời, cô sắp điên luôn rồi, giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Cô không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng khi được Văn Nhân Mạc ôm vào ngực, cô lại thấy rất ấm áp, rất an toàn.


"Hiện giờ em vẫn chưa thể nói chuyện yêu đương."
Ngay khi cô sắp ngủ thì Văn Nhân Mạc lại nói ra một câu.
"Tại sao?"


Triển Thất không hiểu sao Văn Nhân Mạc lại đột nhiên nói thế, kiếp trước ở hiện đại, mãi cho đến ch.ết cô vẫn chưa từng biết yêu, cũng chưa từng tiếp xúc với đàn ông. Một là vì chính cô cảm thấy những tên đàn ông đó rất đáng ghét, huống chi, chuyện xảy ra lúc bé vẫn còn để lại bóng ma trong lòng cô. Kiếp này được trọng sinh, cô chỉ muốn sống theo ý mình, đàn ông, cô vẫn không cần.


"Em còn quá nhỏ."
Văn Nhân Mạc không thèm nhìn cô lấy một cái đã ném ra một câu khiến cô hộc máu.


Triển Thất cúi đầu nhìn bộ ngực vẫn không lớn ra chút nào của mình, chẳng lẽ cái này nhỏ thì không thể tìm đàn ông. Đáng ch.ết, bây giờ cô vẫn chưa phát triển, một ngày nào đó cô phải để anh nhìn mình với cặp mắt khác xưa.


Văn Nhân Mạc không hiểu tại sao lúc nãy Triển Thất còn rất tốt, giờ đột nhiên lại nổi giận, anh chỉ nói cô còn nhỏ tuổi, không nên tìm đàn ông không đúng sao? Cứ thế, hai người đều mãi suy nghĩ chuyện của mình đến tận khi về đến Diễm bang.
"Sách y anh cần đây.”


Khi Triển Thất tắm rửa sạch sẽ, ăn xong bữa tiệc lớn, Văn Nhân Mạc mới đến tìm cô, dáng vẻ của anh cũng là vừa mới tắm xong. Có điều cô không biết, chỉ vì một câu mấy ngày không tắm của cô mà Văn Nhân Mạc phải tắm hơn một giờ liền.


"Lão đại, có phải quyển y thuật này rất lợi hại không? Chừng nào thì anh chỉ tôi vậy."
Sau khi giao cuốn sách trộm được ở Phi Ưng trại cho Văn Nhân Mạc, Triển Thất tò mò hỏi. Lần này cô trở về nhất định phải học được y thuật của Văn Nhân Mạc.
"Đây chỉ là một cuốn sách y bình thường."


Thấy biểu tình tò mò của Triển Thất, Lục Hiên cố ý chọc tức cô.
"Bình thường, bình thường sao lại được giấu ở mật thất? Còn giấu trong tủ âm tường?"


Văn Nhân Mạc cười kêu Triển Thất đến cạnh mình, cầm quyển sách y lên sờ sờ, sau đó dùng dao rạch bìa cuốn sách ra. Sau khi rạch xong, cô ngạc nhiên phát hiện, bên trong có một tấm như da dê rơi ra, bên trên còn có hình vẽ, có vẻ giống như một tấm bản đồ.
"Mẹ kiếp, cái này chẳng lẽ là bản đồ kho báu."


Triển Thất rất kinh ngạc, trong cái quyển sách “42 kinh mạch” này không phải thật sự có bản đồ kho báu đấy chứ?


"Được rồi, đây là một phần của bản đồ kho báu, tương truyền mấy trăm năm trước có một người thống nhất tất cả sơn trại và thế lực ngầm trên giang hồ. Lúc ấy, ngay cả hoàng đế cũng không có nhiều quyền lực bằng ông ấy, tài phú của ông ấy còn nhiều hơn cả quốc khố. Nhưng sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, ông ấy đột nhiên lui về ở ẩn, chôn toàn bộ gia tài của ông trong một ngọn núi, tương truyền ai có được kho báu đó sẽ có cả thiên hạ, cho nên vẫn có rất nhiều người tìm kiếm. Nhưng mấy trăm năm trôi qua, mọi người cũng chỉ tìm được vài cái kho báu giả, mãi đến ba trăm năm trước, có người tìm được một bức thư trong nhà ông ấy, nói là ông có để lại bản đồ, thông qua tấm bản đồ này có thể tìm được kho tàng. Mà tấm bản đồ này bị chia làm tám phần, phân tán ở khắp nơi trong cả nước. Tôi tìm ba năm, cộng thêm mảnh này là được ba mảnh."


"Lão đại, tôi giúp anh tìm được mảnh bản đồ này, tôi được lợi gì?"


Triển Thất không ngờ lại là bản đồ kho báu thật, hơn nữa còn là được một nhân vật trâu bò như thế để lại. Phú khả địch quốc, ở một thời đại hỗn loạn như thế này, nếu ai lấy được kho tàng này, vậy có thể xem như có được cả thiên hạ rồi. Cô không có dã tâm có được cả thiên hạ, chỉ muốn thay Triển Thất giành lại Chu Tước Môn, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Nhưng nếu mảnh bản đồ này là do cô tìm ra, vậy cô phải kiếm chút thù lao mới được.


"Nói đi, muốn cái gì?"
"Nếu bản đồ này có 8 mảnh, tôi lấy giúp anh một mảnh, vậy sau này nếu tìm được kho báu, tôi muốn 1/8."
"Được."
Triển Thất chỉ nói giỡn với Văn Nhân Mạc, không ngờ anh lại đồng ý, khiến cô không biết phải nói gì mới đúng.


"Vậy là còn chưa chắc chắn, bây giờ muốn cái gì trước?"
Văn Nhân Mạc thấy bộ dạng sững sờ của cô liền muốn cười, đưa tay xoa tóc cô, hỏi.
"Dạy tôi học trung y."
"Được."
"Dạy tôi khinh công."
"Được."
"Dạy tôi cưỡi ngựa."
"Được."


Triển Thất nghe Văn Nhân Mạc liên tục đồng ý, hưng phấn nhào tới ôm lấy anh.
"Lão đại, anh thật là bạn chí cốt của tôi mà, tối nay tôi nhất định sẽ cho anh một sự kinh ngạc thật lớn."






Truyện liên quan