Chương 66: Tranh chấp khi thay thuốc
Editor: White Silk-Hazye
"Hừ, xem cô vui vẻ như vậy kìa, những người ở bên ngoài đều rất lo lắng cho cô, bọn họ đều là thật lòng quan tâm cô, chờ sau khi họ biết cô lừa bọn họ thì xem họ xử cô như thế nào.” (mình giải thích cách xưng hô chỗ này tí mình nghĩ bây giờ Long ai biết Triển Thất là nữ nên nếu chỉ có hai người mình để là cô nha^^)
Long Mai nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Triển Thất không nhịn được mà trêu ghẹo cô, chỉ là vừa nói đến đây thì mới nhớ đến, đám người kia vẫn còn chờ ở bên ngoài. Lúc nãy Văn Nhân Mạc giống như cơn gió chạy ra ngoài kêu cô đi vào, sau đó liền giống như người điên mà chạy đi. Cô còn tưởng là Triển Thất đã xảy ra chuyện gì rồi, đi vào mới phát hiện là cô ấy đã tỉnh, những người kia chắc còn đang nghĩ là Triển Thất đã xảy chuyện đây.
"Tôi đi ra nói một tiếng với bọn họ là cô đã tỉnh.”
Sau khi nhóm người nghe thấy Triển Thất đã tỉnh lại thì tâm tình mới thật sự buông xuống, bây giờ Triển Thất đã tỉnh, cho nên vì lo lắng nên mọi người đi vào thăm cô, những thuộc hạ kia đều đã đi nghỉ ngơi.
"Tiểu Thất Thất, em cuối cùng cũng tỉnh, em mà còn bất tỉnh như vậy thì anh sẽ đi theo em a.”
"Cút sang một bên, Thất Thất, anh thật là nhẫn tâm, nỡ lòng nào làm cho tôi lo lắng lâu như vậy hả.”
"Chủ tử, anh yên tâm đi những người kia một người tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
"Đúng, nhất định phải thiên đao vạn quả bọn chúng (*).”
(*): Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, ch.ết không toàn thây.
. . . . . .
Mấy người Lục Hiên, Tiễn Kì, Nam Cung Ngọc, Diêm Xuyên, Đại Ngưu, Lôi Liệt cũng đi vào thăm cô. Nhiều ngày như vậy vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy cô, sau khi xác định cô không có việc gì thì bắt đầu vây xung quanh cô nói này nói nọ.
"Tôi không sao, các người yên tâm đi, thù này nhất định phải báo, chỉ là bây giờ mọi người nên đi về nghỉ ngơi một chút đi, xem bộ dạng của các người nhất định là mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt rồi.”
Bọn họ thật sự là không có nghỉ ngơi được, thời gian họ ở bên ngoài chờ càng hành hạ họ hơn, ba ngày này bọn họ cũng không chợp mắt chút nào. Bây giờ thấy Triển Thất đã tốt lên, bọn họ cũng muốn đi ngủ một chút, với lại Triển Thất cũng cần phải nghỉ ngơi, quan trọng hơn là, bọn họ thấy người nào đó đang từ bên ngoài đi vào.
Văn Nhân Mạc sau khi chạy về tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, chỉnh chu lại sạch sẽ sau đó mới quay trở lại. Bọn họ cũng muốn cám ơn Đương gia của Thanh Phong trại, Thanh Phong trại cũng đã làm hết khả năng, cung cấp đầy đủ cho bọn họ những thứ họ cần, ngoại trừ đưa đồ sang đây ra thì không có ai đến làm phiền bọn họ.
"Ừ, đây mới đúng là lão đại mà em biết, sau này còn dám để em thấy bộ dạng kia thì em sẽ không cần anh nữa.”
"Không cho phép nói vậy, sau này anh sẽ nghe lời em, chỉ cần em không rời khỏi anh.”
Lúc này Văn Nhân Mạc bị dọa sợ, vừa nghe Triển Thất nói sẽ không cần anh nữa liền lấy lòng cô. Mặc dù biết là cô nói giỡn, nhưng anh cũng không muốn nghe cô nói sẽ không cần anh.
Ba ngày nay anh đều không ngủ thật sự là rất mệt mỏi, cho nên liền nằm lên trên giường ôm Triển Thất vào lòng cùng nhau ngủ. Nhìn Văn Nhân Mạc đang ngủ say trên mặt của Triển Thất liền nóng lên, khi nào thì người lạnh lùng hà khắc như lão đại sẽ nói những lời ngọt ngào như vậy.
Chẳng qua những lời này khi nghe vào tai giống như là rất uất ức, người đàn ông này, cô chắc chắn phải có được.
"Bang chủ, trong bang đã đã xảy ra chuyện, Tam bang chủ bị thương.”
Ngày hôm sau vẻ mặt của Triển Thất đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể xuống giường đi lại, Văn Nhân Mạc đang ngồi ở bên cạnh giường đút cho Triển Thất ăn từng miếng cháo, lúc này thì thuộc hạ đi vào báo cáo.
Sau khi Triển Thất phẫu thuật thành công thì Thích Thiên liền quay về Diễm bang, Bạch thành bây giờ còn có một Bạch bang, bọn chúng chính là người của Chu Tước môn. Mặc dù toàn bộ mấy người đó đi vào trong bảo tàng đều bị giết sạch, nhưng mà ở bên ngoài còn có rất nhiều, cho nên chắc chắn bọn chúng sẽ nhân cơ hội này mà bắt tay với nhau để tiêu diệt Diễm bang, bởi vì trận thi đấu lần này Diễm bang được hạng nhất đã khiến cho bốn bang phái lớn để ý tới,đặc biệt là lão già của Bạch Bang.
Có Thích Thiên trở về Văn Nhân Mạc sẽ không cần lo lắng, bản lĩnh và đầu óc của Thích Thiên đều là hạng nhất, cho nên anh mới có thể yên tâm mà ở bên cạnh chăm sóc cho Triển Thất, bây giờ Thích Thiên lại có thể bị thương, như vậy nhất định là trong bang đã xảy ra biến động lớn.
"Em không sao, bây giờ thì lên đường trở về đi."
Triển Thất biết Văn Nhân Mạc lo lắng cho Thích Thiên, mà bây giờ cô ngồi xe ngựa đã không có vấn đề gì rồi,
"Em ở lại đây vài ngày nữa đi, chờ vết thương tốt lên một chút thì trở về.”
"Chút xíu vết thương như vậy thì nhằm nhò gì, sẽ không ch.ết được, đi tìm một chiếc xe ngựa đi.”
Cuối cùng khi Triển Thất vẫn cứ kiên trì thì Văn Nhân Mạc chỉ có thể nghe theo cô, đi tìm một chiếc xe ngựa, ở trong xe phủ một lớp chăn bông thật dày, cẩn thận ôm Triển Thất ngồi ở phía trên, sau khi chuẩn bị một ít thuốc mới lên đường quay trở về Bạch thành.
Lục Hiên và Lôi Liệt khi Triển Thất tỉnh lại liền lần lượt rời khỏi, bọn họ đã nán lại lâu lắm rồi, lần này Chu Tước môn là người khơi mào lên cuộc chiến tranh, bến Thượng Hải cũng sẽ không còn yên bình.
Lần này bọn họ phát hiện ra bảo tàng đã tìm người chuyển ra ngoài, chia đều với các thế lực, vì cảm tạ Thanh Phong trại, nên cũng chia cho họ một phần. Văn Nhân Mạc và Triển Thất ban đầu là muốn tự mình đến cảm ơn Tần trại chủ, nhưng những thuộc hạ ở đó nói Tần trại chủ không có ở đây, cũng không cần cảm ơn gì cả, nhận phần bảo vật này, coi như là món quá cảm ơn rồi.
Dọc theo con đường này đáng lẽ là mất khoảng một ngày thì sẽ đi đến Bạch thành, bọn họ lại phải mất đến hai ngày.
"Tam bang chủ đâu, cậu ta bị thương thế nào.”
"Bang chủ, anh đã trở về, tôi không sao cả, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, dặn bọn họ không cần nói cho anh biết, anh vẫn là nhanh chóng trở về, Triển Thất không có việc gì chứ.”
Văn Nhân Mạc trở về liền lập tức đi tìm Thích Thiên, đó cũng là anh em vào sinh ra tử với anh, chỉ sợ cậu ta sẽ gặp chuyện không may. Sau khi nhìn thấy Thích Thiên đúng là chỉ bị thương nhẹ thì tâm tình mới để xuống.
"Tôi không sao, đã khá hơn nhiều rồi.”
Đã trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bây giờ Triển Thất đã có thể xuống giường đi lại rồi, chỉ có điều là vẫn cần có người dìu, tinh thần đã khá hơn nhiều rồi.
"Cuối cùng, cậu làm sao lại bị thương hả?”
"Bang chủ, là do con trai của Lí đường chủ làm. Sau khi Lí đường chủ ch.ết đi chúng ta không phải đã phái người cứu con của ông ta sao, lần này khi Tam bang chủ trở về cậu ta đột nhiên đòi gặp, sau khi gặp Tam bang chủ thì giống như nổi điên mà nổ súng, Tam bang chủ tránh không kịp liền bị trúng một phát vào cánh tay.” Thuộc hạ ở phía sau trả lời.
"Tôi là người nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, tính tình của nó không xấu, lần này là bị Bạch bang xúi giục, nó cho là cha nó bị chúng ta hại ch.ết, cho nên mới quay lại trả thù. Người của Bạch bang giúp nó an bài tốt tất cả mọi chuyện cho nó, hơn nữa cũng là do tôi sơ ý mới để bị trúng đạn, bây giờ đã không có việc gì rồi.”
"Cậu ta ở đâu?”
"Hai chân của cậu ta đã bị phế rồi, tôi đã phái người đưa cậu ta đi rồi, nói sao đi nữa thì cha của Lí đường chủ đã từng cứu anh, cho nên chúng ta để lại cho ông ta một người nối dõi đi.”
Văn Nhân Mạc thấy Thích Thiên đã an bài tốt rồi anh cũng không nói gì nữa.
"Bây giờ tình hình như thế nào rồi.”
"Trong khoảng thời gian này Bạch bang luôn đến đây đánh lén, đã có nhiều người của Chu Tước môn đi vào Bạch thành, cuộc chiến này sẽ không thể tránh được. Bến Thượng Hải cũng sẽ không còn yên bình nữa, người của Chu Tước môn nghĩ là tất cả mọi người đi vào trong bảo tàng đã ch.ết hết rồi, không thấy ai đi ra ngoài, cho là chuyện này không có ai biết, liền trắng trợn mà tiếp tục làm theo ý mình. Bây giờ Lục Hiên và Lôi Liệt trở lại bến Thượng Hải chắc chắn sẽ phơi bày chuyện này ra, đến lúc đó Chu Tước môn sẽ bị cả giới hắc đạo tấn công, nếu như xử lý không tốt có thể sẽ bị xóa sổ rồi. Nhưng phân hội của Chu Tước môn rất nhiều, cho nên muốn ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ cũng không phải là chuyện dễ. Xem như chuyện này có thể bỏ qua, thì bến Thượng Hải cũng chỉ có nhiều nhất là ba năm yên bình mà thôi."
Sau khi Thích Thiên quay trở về liền điều tr.a rõ ràng chuyện này, sau khi Văn Nhân Mạc mang Triển Thất trở về phòng nghỉ ngơi lại bắt đầu bàn bạc với Thích Thiên, cả đêm lên kế hoạch. Chờ đến khi anh trở về phòng thì Triển Thất đã ngủ thiếp đi rồi.
"Hai ngày nay ngồi trên xe ngựa có làm vết thương rách ra không?”
Văn Nhân Mạc trở về liền bắt đầu quan tâm đến hòi về vết thương của Triển Thất, Long Mai cũng bị Long Hổ môn chủ gọi về, hơn nữa cô phải đi về để Long Hổ môn chủ dể ý dến tình hình ở Mạc thành. Sau khi cô đi thì đến hôm nay là ngày thay thuốc, như vậy chỉ có thể để cho Văn Nhân Mạc đến thay.
Vết thương của Triển Thất là ở trên ngực, Văn Nhân Mạc không phải là lần đầu tiên thay thuốc, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh. Chậm rãi cởi quần áo của Triển Thất ra, khi một tầng áo sơ mi cuối cùng cũng bị cởi ra thì hai luồng tuyết trắng hiện ra, Triển Thất vô cùng xấu hổ, mặc dù lần trước cũng đã nhìn qua, sờ qua, nhưng vừa nhìn vừa sờ vẫn là lần đầu tiên nha.
“Trước tiên để anh nhìn xem miệng vết thương có khép lại chưa, lúc thay thuốc có thể sẽ hơi đau ráng chịu đựng một chút.”
Đầu tiên Văn Nhân Mạc cẩn thận kiểm tr.a miệng vết thương, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhưng ở trong mắt của Triển Thất cũng không có giống như vậy, cái này choáng nha sờ tới sờ lui một hồi, mặc dù nói là kiểm tr.a miệng vết thương, nhưng cũng không cần cẩn thận như vậy chứ, mặt đều muốn dán sát vào rồi. Hơn nữa, rất không chịu được chính là, cô lại có phản ứng.
Việc này cũng không thể trách Văn Nhân Mạc cố tình được, bởi vì những lần anh thay thuốc trước đó, nhưng đều là lúc cô hôn mê, như vậy chỉ đơn giản xem cô như là bệnh nhân, chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ Triển Thất tỉnh, anh làm như vậy khó tránh sẽ nghĩ đến trong lòng của Triển Thất đang nghĩ cái gì, có phải cho rằng anh đang cố ý hay không, càng nghĩ càng nhiều, sau đó chỉ có thể cuối mặt xuống. Bây giờ trong đầu của anh hoàn toàn không nghe theo anh mà bắt đầu suy nghĩ kung tung, hoàn toàn không thể tập trung để kiểm tr.a miệng vết thương, cho nên loay hoay sờ qua sờ lại, đến khi cảm thấy Triển Thất có phản ứng thì anh mới phát hiện anh đã làm cái gì.
"Em kiên trì một chút, bây giờ anh thay thuốc cho em.”
Trận thay thuốc này cũng mất khoảng một giờ, cuối cùng sau khi cả người Văn Nhân Mạc dính đầy mồ hôi thì mới xem như là đã thay xong.
"Cứ như vậy đi, miệng vết thương để thoáng khí thì sẽ nhanh liền lại.”
Sau khi đã quấn xong Triển Thất định mặc lại quần áo thì bị Văn Nhân Mạc cản lại. Triển Thất biết vết thương nên để thoáng khí thì sẽ nhanh liền lại, nhưng vấn đề là bây giờ đã quấn chặt như vậy rồi còn thông khí cái rắm hả.
"Văn Nhân Mạc, em cảm thấy anh gần đây lúc nào cũng chiếm tiện nghi của em.”
Triển Thất nổi giận, anh nha hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ còn muốn nhìn, ăn đậu hủ của cô ngon lành như vậy sao? Hơn nữa, mỗi lần đều là anh ăn đậu hủ của cô, nếu như không ăn trở lại thì sao mà được.
"Em mới gọi anh là gì, hả?”
Văn Nhân Mạc vừa nghe cô lại có thể ngay cả tên lẫn họ của anh đều kêu ra, xem ra thật sự là nuông chiều cô quá rồi, cô thật sự cho là cô bị thương thì anh không dám làm gì cô sao?
"Mạc, lại đây.”
Triển Thất áp chế ngọn lửa nhỏ ở trong lòng xuống, sau đó đáng thương hề hề mà nhìn Văn Nhân Mạc, động tình kêu lên.
Bây giờ trên người cô ngoại trừ một miếng vải băng ra thì cũng không mặc gì, liền lộ ra ở trước mặt anh, lại động tình gọi anh như vậy, bảo anh làm sao có thể không động lòng chút nào, mặc dù biết là cô làm như vậy chính là một cái bẫy, nhưng vẫn không kiềm chế được mà đi tới, nằm ở bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
"Lão Đại, em giúp anh giải quyết được không.”
Đôi mắt của Triển Thất quyến rũ nhìn anh, sau đó đưa tay xuống đặt lên người anh em phía dưới của anh.
"Xích."
Chỉ là lần này, Văn Nhân Mạc hít một hơi thật sâu, nhìn thấy cô gái nhỏ cười xinh đẹp thì trong mắt đã phun hỏa, em đây là đang đùa với lửa nha, nếu em muốn chơi đùa, vậy thì anh sẽ chơi với em. Xoay người ngẹ nhàng ôm cô vào lòng, chợt ngậm xuống một bên không có bị thương của cô……..