Chương 85: Chuẩn bị lên đường
Long Mai không nghĩ Triển Thất cứ như vậy mà đáp ứng, lần này nếu như trời không có mưa thì sau này cho dù Triển Thất có lấy được lương thực cho đám người kia thì cũng bị mắng, như thế thì ba năm xây dựng thành danh tốt của cô sẽ bị hủy trong giây lát.
Triển Thất buồn cười mắt nhìn Long Mai nói: "Đừng lo lắng, có lẽ tôi thật sự có thể cầu được mưa đấy."
Triển Thất không nhanh chóng về Long Hổ môn, mà đi đường vòng qua mỏ đá để tìm hiểu tình hình, sao đó lại dẫn Long Mai với Tiễn Kỳ đi dạo xung quanh một chút, cũng mất một đống sức lực. Bất quá lúc ba người đi dạo phố đều dịch dung, nếu không cho dù bàn về thân phận hay vẻ bề ngoài cũng sẽ bị một hồi trêu chọc oanh động. Cuối cùng Tiễn Kỳ và Long Mai hai cô gái này xài hết tất cả tiền trên người mới chịu trở về, Triển Thất cái gì cũng không mua, cô cơ bản không thiếu thứ gì. Long Mai với Tiễn Kỳ mua một đống đồ này nọ trong này hơn nửa đều là mua cho cô, làm cô dở khóc dở cười.
"Như Thế nào, thoải mái sao? Tôi nghe nói đi dạo mua sắm sẽ làm cho tâm tình của phụ nữ tốt hơn đó."
"Hừ, đừng nghĩ dùng một chút đồ này thì đuổi được tôi đi, hai người các cô không để ý tới chuyện của tôi, chắc là không nghĩ chỉ cần vài món đồ này là không cần truy cứu nữa chứ."
Triển Thất hơi xấu hổ, cô cũng không có can đảm nói nha, buổi chiều này ước chừng cũng hết mấy vạn đồng đại dương của cô rồi, mà chỉ mới chơi đùa. Chuyến đi này mấy cái bình hoa lỗi thời kia cái nào không phải vạn kim khó cầu chứ.
“Được rồi, buổi tối sẽ cho cô một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ gì vậy, tôi cũng muốn.”
“Là Thất thất cho tôi, cô cút qua một bên.”
…
Trời tối rất nhanh, đêm tháng sáu vẫn còn rất dễ chịu, chỉ là bởi vì gần đây hạn hán nên có chút khô nóng. Trên trời bao phủ một lớp mây đen dày không có một ngôi sao nào, Triển Thất mang Long Mai với Tiễn Kỳ trèo lên ngọn núi cao nhất ở Mạc thành.
Núi này gọi là Long Hổ sơn, lúc trước tiếp nhận nơi này Triển Thất vô tình phát hiện trên ngọn núi này bên trong có động nham thạch, trong động lại chứa một lượng lớn đất đá tiêu, đây là nguyên liệu tốt nhất để làm hắc hỏa dược. Cho nên Triển Thất hạ lệnh thuộc hạ trông coi bảo hộ nơi này, không được cho phép người lạ tiến vào, động núi lửa này ở dưới chân núi, mà Triển Thất lại mang hai cô trực tiếp trèo lên đỉnh núi.
“Thất Thất, đêm khuya không ngủ chạy lên núi để làm cái gì, cũng không có sao trăng gì để ngắm.”
Tiễn Kỳ ở bên cạnh Triển Thất cũng một thời gian dài, ba năm này đôi khi Triển Thất cũng sẽ nói với cô vài sự tình hiếm lạ, một lần cô cùng Triển Thất nói chuyện phiếm có nhắc tới mưa sao băng, miêu tả mưa sao băng có bao nhiêu lãng mạn. Thời điểm đó bình thường ai cũng đi ngủ sớm, cho nên chưa ai thấy qua bao giờ, nghe cô nói như vậy cứ mười lăm hàng tháng Triển Thất đều kéo Tiễn Kỳ lên nóc nhà xem mưa sao băng, thời điểm đó chưa hiện đại tới nỗi có thể dự đoán trước như bây giờ, không cần phải ngu ngốc chờ đợi như vậy. Người đọc xin nhớ kỹ.
“Aiz, thời tiết thật khiến người ta buồn bực, đã mấy ngày rồi mà cũng không rơi xuống trận mưa nào.”
Trong lòng Long Mai vẫn lo lắng cho dân chúng ở Mạc thành, cho nên không có thoải mái như Tiễn Kỹ. Mà nói cũng thật kỳ lạ, Tùng thành với Bạch thành đều có mưa, chỉ có Mạc thành là không có, rất nhiều dân chúng trong thành đều đồn đại có phải đắc tội vị thần nào hay không.
“Được rồi, chính là chỗ này.”
Triển Thất không để ý tới hai người, lúc lên tới đỉnh núi trước đó đã có người chuẩn bị sẵn ghế dựa với đồ ăn vặt, Triển Thất ngồi vào ghế giữa.
“Thất Thất, kinh hỉ cô cho tôi xem đâu.”
“Ngồi xuống đi, một lát nữa sẽ bắt đầu.”
Vừa nghe tới đó hai cô gái nhỏ lập tức thành thật ngồi bên cạnh Triển Thất chờ đợi kinh hỉ.
“Ầm Ầm…”
Cả hai thuận tay cầm mấy gói đồ ăn vặt trên bàn bắt đầu ăn, Triển Thất nhìn về một hướng khẽ vung tay lên lập tức có vài tiếng pháo hoa nổ lên những bông hoa mỹ lệ tràn ngập bầu trời.
Con gái ai chẳng thích pháo hoa, nhìn đủ loại màu sắc pháo hoa nổ trên bầu trời trong lòng cũng cảm thấy phiền não như nổ tung tan biến theo. Đứng trên đỉnh núi cách xa ồn ào náo nhiệt, xung quanh không có một ai, chỉ có mình cùng người bên cạnh, pháo hoa mỹ lệ bay lên nổ tung trong nháy mắt như bao bọc xung quanh các cô, không có gì lãng mạn bằng.
Triển Thất cũng thích pháo hoa, tuy chỉ trong giây lát, nhưng trong nháy mắt đó cũng mang đến niềm vui vô hạn…
“Thất thất, cô thật tốt, tôi thật sự rất thích.”
“Ha ha ha, không nghĩ tới Thất Thất lãnh khốc của chúng ta cũng có thời điểm lãng mạn như vậy, Long Mai, tôi thật ghen tị với cô.”
“Câm miệng của cô lại, chớ có phá hư quà tặng Thất Thất cho tôi.”
“Mẹ kiếp, cũng có phần của tôi chứ bộ.”
…
Hai người ầm ĩ rồi truy đuổi lẫn nhau, sau đó cũng kéo Triển Thất vào cuộc, có lẽ do không khí quá tốt, lần đầu tiên cô giống như những cô gái bình thường cùng hai bọn họ chạy nhảy khắp nơi, không biết qua bao lâu, ba người đều mệt tới nỗi thở hồng hộc trực tiếp nằm trên thảm cỏ.
“Thất thất, tôi nghĩ tôi muốn anh ta.”
Tiễn Kỳ nằm xuống thảm cỏ sau đó tuyên bố thẳng thừng một câu, Long Mai với Triển Thất đều biết người cô ấy nói tới là ai, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận mình thích Thích Thiên.
Nhắc tới Thích Thiên Triển Thất không tự chủ được lại nhớ tới Văn Nhân Mạc, hai người đã ba năm không gặp, mặc dù có rất nhiều cơ hội gặp mặt nhưng cả hai đều tận lực né tránh. Hai người sợ gặp nhau rồi sẽ không khống chế được mà muốn cùng nhau một chỗ không bao giờ tách ra, mà tình hình bây giờ lại không cho phép hai người trầm luân, nhưng bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần giải quyết xong chuyện trời mưa sau đó có thể đi tìm anh rồi.
“Chúng ta cùng đi tìm bọn họ.”
“ Thật sao, bao giờ đi.”
Tiễn Kỳ cũng rất muốn đi tìm Thích Thiên, hình như cô thích anh ta rồi, lúc trước chỉ có chút hảo cảm, vốn tưởng rằng cách xa sẽ quên mất anh ta, sau đó cả đời bồi bên cạnh Triển Thất không lấy chồng, nhưng trong lòng rung động đã sớm không nghe theo sự khống chế của cô. Thời điểm mỗi lần nhận được quà tặng của anh ta đưa tới đều cảm thấy rất nhớ, nhưng gì sĩ diện nên chưa nói bao giờ, hôm nay trong hoàn cảnh này mới đem lời trong lòng nói ra.
“Cuối tuần đi đi, Long Mai cô đi cùng chúng tôi chứ.”
“Hai người đều có chồng yêu ở đó, tôi đi làm gì.”
“Đừng giả bộ nữa, đừng nghĩ tôi không biết, ba năm này cô với Diêm Xuyên thường xuyên gửi thư cho nhau.”
“Cô…”
“Được rồi, tất cả cùng đi, như vậy ba người chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi.”
Diêm Xuyên với Nam Cung Ngọc ba năm này đều ở bến Thượng Hải thay Triển Thất làm việc, thời điểm cô thu phục được Mạc thành chiếm được hai mảnh ngọc bội Chu Tước, hai người bọn họ thay cô đến bến Thượng Hải tìm được một miếng, bây giờ cô đã có bốn miếng rồi, cho nên phần trăm chiến thắng của cô rất lớn.
Lúc Long Mai bắt đầu thích Triển Thất, sau này lại biết Triển Thất là nữ thì đau lòng một thời gian dài, cô cũng không có bạn bè gì, chỉ là cùng quan hệ với Diêm Xuyên cũng khá tốt, tìm anh ta tâm sự trò chuyện rồi có tình cảm lúc nào không biết.
Sau khi ba người xác định cuối tuần sẽ đến bến Thượng Hải thì hưng phấn cực kì, lại cùng nhau nói rất nhiều chuyện, mà pháo hoa cũng kết thúc từ lâu.
“Tới đây, tôi cho các cô xem cái này.”
Triển Thất mang hai người bọn họ tới một khoảng đất trống, trên mặt đất có hai miếng vải đen bọc lại không biết được thứ gì bên trong, bất quá nghe Triển Thất giới thiệu, khẳng định là đồ mới lạ.
“Gần đây tôi nghiên cứu chế ra được hai quả hỏa pháo, tầm bắn tuyệt đối đứng đầu, đêm nay chúng ta cùng thử xem thế nào.”
Việc Triển Thất thường xuyên nghiên cứu các loại súng hai cô cũng không hiếm lạ gì, chỉ là Triển Thất chưa bao giờ cho các cô xem kho vũ khí, bây giờ chưa phải lúc. Sau khi Thích Thiên và Văn Nhân Mạc đi khỏi kho súng này liền giao cho Triển Thất, mà Triển Thất thì càng ngày càng phát triển nó hơn.
Triển Thất ra hiệu cho vài người, chuẩn bị tốt thuốc nổ dẫn châm ngòi sau đó chạy khỏi.
“Oanh!”
“Ầm!Ầm!”
Bầu trời đột nhiên sáng lên như ban ngày sau đó vang lên mổ tiếng nổ, đinh tai nhức óc sau đó cùng tiếng sấm cũng chớp cũng kéo nhau tới. Lại bắn thêm một quả pháo nữa sao đó Triển Thất mới mang hai cô xuống núi.
“Thất Thất, đây là hỏa lực mạnh nhất mà tôi từng thấy, thật muốn bổ đầu cô ra để xem thử có chứa thứ gì trong đó.”
“Thất Thất, buổi tối nay cô chỉ đơn giản mang chúng tôi đi xem pháo hoa như vậy thôi sao.”
Long Mai đương nhiên suy nghĩ nhiều hơn, biết rõ kinh hỉ Triển Thất cho cô không phải chỉ xem pháo hoa. Lúc hai quả pháo kia phát nổ sau đó trên trời liền truyền tới tiếng sấm cô liền suy đoán.
“Trở về sẽ biết ngay, đi thôi.”
Khi ba người bọ họ vừa về tới Long Hổ môn không lâu thì bên ngoài trời liền đổ mưa, ban đầu chỉ vài giọt sau đó thì xối xả như trút nước, Long Mai bị đả kích vô cùng, không ngờ Triển Thất thật sự có biện pháp cầu được mưa.
Một đêm này dân chúng Mạc thành lúc đầu thì bầu trời tràn nhập pháo hoa, sau đó trên trời lại vang lên hai tiếp nổ lớn, ngay sau đó thì trận mưa mong chờ từ lâu như nước trút xuống, so với năm vừa rồi còn náo nhiệt hơn.
Về sau có người đồn thổi, nói trời mưa là do Triển chủ thành cầu tới, ban ngày cô nói trời sẽ mưa ban đêm mưa liền trút xuống, nói cô nhất định là thần tiên chuyển thế.
Có người lại nói, cô vì dân chúng Mạc thành mà đối đầu với ông trời, dùng hai quả pháo đánh bại hết người trên thiên đình sau đó trời mới đổ mưa. Đủ loại truyền bá khác nhau, về sau Triển Thất còn được xưng mỹ danh Chiến Thần.
Bất quá những thứ này đều là sau này, thật ra Triển Thất chỉ lợi dụng hai phương pháp mây đối lưu kết hợp với mưa nhân tạo, bên trong hai quả pháo cô bắn đều chứa I-ốt hóa với Ag, cho nên trời mới mưa. Niên đại này còn chưa biết mưa nhân tạo là cái gì, cho nên mới coi cô như thần tiên.
Giải quyết xong chuyện hạn hán ở Mạc thành Triển Thất quay về Bạch thành an bài tốt hết chuyện phát triển ở quan ngoại, sau đó đến bến Thượng Hải.
Quan ngoại ba năm phát triển gần như đã ổn định, hơn nữa có Tần Thiên khải nên Triển Thất cực kì yên tâm. Cô cùng Tiễn Kỳ đều đi Diễm bang tạm thời giao cho Trương Khuê và Đại Ngưu, ba năm nay Trương Khuê vẫn theo bên cạnh Triển Thất, anh ta làm việc vô cùng cẩn thận, mọi chuyện Triển Thất giao cho đều có thể hoàn thành tốt. Ba năm này Đại Ngưu cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhất là sau khi Triển Thất an bài cho anh một mối hôn sự bây giờ con cái đã yên ổn hơn nhiều, tuy cậu ta không tỉ mỉ được như Trương Khuê, nhưng lại có khí phách, cho nên Diễm bang giao lại cho bọn họ Triển Thất cũng rất yên tâm.
Long Mai đi cũng không quên giao lại Long Hổ môn cho Long môn chủ, vì hạnh phúc của con gái chỉ có thể hi sinh tuổi già này thôi. Tùng thành vẫn do Lâm Thành và Lâm Thạch quản lí, tất cả đều giao phó xong sau đó cô phái người đưa một lá thư cho môn chủ Chu Tước môn cũng là anh kết nghĩa Lâm Phong cua cô.
Nhiều năm qua thật ra cô chưa từng quên hắn ta, cũng không biết hắn có còn nhớ Triển Thất bị hắn ta hại ch.ết hay không. Năm đó cô âm kém dương sai trọng sinh trên người của “Triển Thất”, lúc được Văn Nhân Mạc cứu “Triển Thất đã sớm không còn tồn tại. Nếu bây giờ hắn ta biết cô còn sống, còn muốn trở về cướp đoạt vị trí môn chủ không biết hắn có còn tiêu dao như hiện tại hay không.
Trừ bỏ mục đích bên ngoài này còn có một người quan trọng nhất với cô: “Lão đại, em đến tìm anh đây.”