Chương 99: Chọn mua áo cưới

“Hình như bị cháy một chút rồi, chẳng qua tôi cảm thấy còn có thể ăn nha, vốn cơm cari chính là như thế này đấy.”
“Cái đó, Thất Thất, mới vừa rồi thực sự tôi quá đói nên đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ bụng cảm thấy rất no.”
“Tăng thêm…”


“Tiễn Kỳ, cô ở đây làm gì?”
“Cái đó, tại vì nó vẫn một mực ở dưới chân tôi nên tôi cho nó ăn đỡ mấy miếng.”


Ở bên này Long Mai vừa nói xong thì Triển Thất liền nghe đến một hồi chó kêu thảm thiết, tiếng kêu thê thảm giống như bị đánh một trận cực kì đau đớn, cô nhìn theo hướng tiếng chó kêu thì thấy Tiễn Kỳ lấy cơm cari cô vừa mới bê lên đặt ở trên bàn cho chó ăn, nhưng rất dễ nhận thấy cơm khó ăn đến nỗi chó cũng chê.


“Gia vị nặng như vậy làm sao nó ăn được? Nếu không thích thì đừng ăn, sau này tôi sẽ không bao giờ làm nữa.”
“Thất Thất, đây là cái gì vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”


Họ hoàn toàn bỏ lơ cơn nóng giận của Triển Thất, mà đưa mắt nhìn sang bữa cơm tình yêu Triển Thất làm cho Văn Nhân Mạc, nghe các cô hỏi như vậy Triển Thất có chút ngượng ngùng, khi làm đồ ăn cô đã quên ở đây còn có rất nhiều người không thèm cho cô chút mặt mũi nào.


“Tôi đoán là quả đào.”
“Không phải quả đào, rõ ràng là trái cà đó.”
“Câm miệng, cũng không phải là làm cho các cô ăn, nếu không ăn tôi lập tức mang đi đổ hết.”
Đầu Triển Thất tuôn đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đồ ăn cô làm lại khó nhận ra như vậy sao?


available on google playdownload on app store


“Oa, đại soái anh thật là cường hãn nha, như thế nào? Mau nói cho tôi biết những thứ này có ăn ngon hay không vậy?”


Ngay khi Triển Thất đang muốn nổi đóa thì Văn Nhân Mạc đen mặt đã ăn thử một miếng cơm cari Triển Thất làm cho anh,ddlqd sáng hôm nay dậy rất sớm để chuẩn bị đính hôn nên tâm tình rất kích động cho nên anh không kịp ăn cơm, trưa nay vì mong đợi lần đầu tiên Triển Thất xuống bếp nấu cơm cho anh ăn nên đã để bụng rỗng đợi bữa cơm của Triển Thất, bây giờ sau khi nuốt một ngụm cơm xuống bụng thì anh đã cảm thấy dạ dày kêu gào dữ dội hơn. Nhưng đây là thành quả Triển Thất bận rộn cả một ngày, cho nên dù có khó ăn thế nào thì mặt anh vẫn không đổi sắc ăn như hổ đói chỉ một lát thìđã ăn sạch sẽ tất cả thức ăn trong mâm.


“Ăn ngon.”
Khi nghe Long Mai hỏi thì anh chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhẹ trái lương tâm nói ra một câu, thật ra thì cũng không khó ăn lắm, hơn nữa là do gia vị quá nặng nên kích thích dạ dày làm anh có chút hơi khó chịu.
“Thật sao, vậy tôi cũng muốn nếm thử một miếng.”


“Này, không được ăn phần của tôi, cô ăn phần của cô đi.”
Họ chỉ nghe lời nói của Văn Nhân Mạc mà lại bỏ quên nét mặt của anh cho nên mới kích động đi đến giành phần ăn của nhau.
“A, phì.”


“A, Thất Thất, tôi chợt nhớ tới chắc Thích Thiên cũng sắp trở về rồi, tôi đã đồng ý buổi tối cùng anh ấy ăn cơm, vì vậy tôi đi trước đây.”
“Tôi cũng có chuyện nên tôi cũng đi trước đây.”


Hai người bọn họ vừa ăn miếng cơm trong miệng thì lập tức phun ra, sau đó tìm các loại lý do chạy mất.
“Thật sự khó ăn như vậy sao?”


Sau khi hai người bọn họ chạy đi, trong phòng chỉ còn lại Triển Thất và Văn Nhân Mạc, Triển Thất liếc nhìn đĩa thức ăn giống như thứ bài tiết của một vật gì đó thì lấy một miếng nhỏ cho vào miệng, Văn Nhân Mạc muốn ngăn cản nhưng không kịp chỉ có thể nhìn Triển Thất ăn vào.
“A, phi phi phi…”


“Người đâu, đi nấu hai bát cháo trắng đi, thêm một chút thức ăn nhẹ nữa, lát mang đến phòng đại soái.”
Triển Thất vội vàng nhổ miếng thức ăn trong miệng ra rồi lập tức phân phó người làm đi nấu cháo, bụng Văn Nhân Mạc đói lại ăn nhiều như vậy bây giờ nhất định rất khó chịu.


“Đứa ngốc, nếu ăn không được thì có thể bỏ đi, làm gì mà nhất định phải ăn chứ? Làm em còn tưởng rằng anh rất thích ăn nữa đấy?”


Sau khi trở về phòng, ngồi trên đùi Văn Nhân Mạc, Triển Thất mở miệng oán trách, hiện tại chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở chung với nhau thì chân của anh trở thành ghế ngồi của cô, anh thích cảm ddlqdgiác được ôm cô vào trong ngực như thế.


“Anh có thể nhìn ra được đó là tấm lòng của em nên anh không thể phụ tấm lòng của em được.”


Sau khi nghe Văn Nhân Mạc nói thì Triển Thất ngẩn người ra một chút, sau đó cười hạnh phúc tựa vào trong ngực Văn Nhân Mạc. Cô làm cơm đương nhiên là hi vọng cho người cô yêu ăn, cô vốn cho rằng Văn Nhân Mạc không hiểu không ngờ anh lại có thể nhìn ra được.


“Lão đại, anh nói sự kiện kia chúng ta phải xử lý như thế nào đây?”


Triển Thất mang chuyện Thanh Long bang chủ Thác Bạt Dã đã biết tin tức Văn Nhân Mạc còn sống nói cho anh nghe, theo như tin tức Lục Hiên thu được thì Thác Bạt Dã rất nhanh sẽ biết, nhưng ba năm qua Văn Nhân Mạc vẫn còn ở quan ngoại, bình thường chỉ có Triển Thất liên lạc cho nên ngoài cô thì không ai biết tung tích của anh. Có ch.ết Thác Bạt Dã cũng không nghĩ đến, người mà ông ta hận không thể diệt trừ lại đang sống ở dưới mắt của mình, hơn nữa còn gặp qua mấy lần rồi, thậm chí còn đưa lễ vật nạp thái cho Văn Nhân Mạc nữa.


Bây giờ Thanh Long bang đã không đủ gây sóng gió nên không sợ, trước đây bởi vì có quan hệ với Thái đại soái nên có điều cố kỵ, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện khiến hai liên minh này đấu nhau cũng sẽ không cần lo lắng bọn họ sẽ tính toán cái gì.


Thái đại soái là núi dựa sau lưng của Thanh Long bang, bến Thượng Hải vốn là bị thế lực tứ đại hắc đạo khống chế, nhưng sau này còn có quân phiệt thì quân phiệt lại từ từ khống chế tất cả, thế lực của tứ đại bang phái cũng vì thế mà chỉ có thể thối lui khỏi lịch sử võ đài rồi.


Mấy năm gần đây, Thanh Long bang ở trong tay Thác Bạt Dã cũng càng ngày càng điêu linh lụn bại, mà Chu Tước môn cũng bị hủy hoại trong tay của Lâm Phong, bây giờ thực lực mạnh hơn một chút chỉ có Bạch Hổ môn và Huyền Vũ môn, sau lưng hai người bọn họ cũng không có núi dựa gì, nhưng hàng năm vẫn phải đóng một khoản phí lớn cho phủ đại soái, tương đối mà nói thì quan hệ giữa Bạch Hổ môn Lôi Liệt và Văn Nhân Mạc có gần gũi hơn một chút.


“Yên tâm đi, chuyện này giao cho anh xử lý, em chỉ chờ làm người phụ nữ của anh là được rồi.”
“Được, nhưng mà chúng ta vẫn nên đợi thêm mấy ngày nữa đi, chờ thành thân đã được không?”


Triển Thất lấy bàn tay đang chà đạp trước ngực cô ra, cô muốn đợi đến ngày động phòng, dù ba năm trước đây họ đã làm nhưng sau ba năm cô vừa sợ hãi vừa có chút mong đợi, sợ hãi là vì nhớ lại lần đó rất đau, đồng thời lại mong đợi thời khắc thỏa mãn, hạnh phúc khi cùng nhau đạt tới cực đỉnh.


“Thật mệt nhọc cho tiểu yêu tinh em.”


Sau này kết hôn, nhất định Văn Nhân Mạc sẽ bị vợ quản nghiêm, bởi vì dù Triển Thất nói gì anh cũng đều không thể cự tuyệt được, chỉ cần là cô nói anh đều nghe theo, những điều cô muốn anh đều muốn thỏa mãn cô, dùcô muốn hái sao trên trời thì anh cũng không chút do dự hái xuống cho cô.


“Thất Thất, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Thất Thất, nếu không hôm nay chúng ta cùng làm cơm cari lần nữa đi, không phải còn có rất nhiều cari à.”
“Hừ.”


Sáng sớm, Tiễn Kỳ và Long Mai chạy đến nói lời xin lỗi với Triển Thất, ngày hôm qua hai người các cô thật sự là quá không nể mặt cô rồi, cho nên sau khi trở về đã rất hối hận, vì dù có khó ăn thế nào cũng không thể phun ra trước mặt cô.


“Hiện tại hai người các cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi, phiền lắm.”
Triển Thất nằm trên xích đu đặt dưới tàng cây nhắm mắt lại hưởng thụ, Văn Nhân Mạc nói cho cô biết, hiện tại nhiệm vụ của cô chính là không cần làm gì chỉ cần chờ làm tân nương là tốt rồi.


“Nói một chút đi, cô phiền cái gì, hai chúng tôi sẽ nghĩ cách cho cô.”
“Trong hai người các cô, ai biết thêu hoa?”
“Thêu hoa hả? Thất Thất, cô sẽ không thật sự muốn học nữ công gia chánh để sau này làm hiền thê lương mẫu chứ?”


“Không phải nói ai muốn xuất giá đều phải học thêu sao? Hiện tại thêu một bộ đồ cưới chắc không còn kịp nữa, cho nên tôi có ý định thêu một cái khăn voan đội đầu.”


“Đây là cô nghe ai nói thế? Vậy chẳng phải tôi cũng cần phải thêu một cái sao? A… Ai tới giết tôi đi, nếu bảo tôi cầm đao đi ddlqdđánh nhau thì còn tạm được, chứ bảo tôi phải may vá mấy thứ đồ vật phụ nữ dùng thì tôi không làm được. Tôi sợ nhất thứ này đấy.”


Triển Thất khinh bỉ nhìn Tiễn Kỳ, cái gì gọi là thứ đồ vật của phụ nữ chứ? Giống như cố không phải là phụ nữ vậy. Hôn lễ của Tiễn Kỳ và Thích Thiên được ấn đụng vào chung một ngày với hôn lễ của Triển Thất, cho nên khi Triển Thất nói muốn thêu giá y thì cô mới ý thức được việc cô cũng sắp phải lập gia đình rồi.


“Ha, Thất Thất, cô làm tôi ch.ết vì buồn cười mất, hiện tại ai còn mặc cái đó nữa, mặc áo cưới đi, hôm nay vừa đúng lúc chúng ta không có việc gì làm có thể cùng nhau đi chọn áo cưới đi.”


Long Mai lớn lên ở nước ngoài, bị văn hóa nước ngoài hun đúc, cô cũng rất thích cái cảm giác thần thánh khi được kết hôn ở trong giáo đường.


Triển Thất nghe Long Mai nói thì lập tức sáng mắt, cô thế nào cũng không ngờ, bây giờ cũng đã có không ít người khi kết hôn mặc áo cưới, như vậy thì cô có thể trực tiếp mặc áo cưới không phải rất tốt sao, cần gì phải phiền phức thêu giá y. Có áo cưới thì sẽ phải chụp hình cưới, khi chọn xong áo cưới thì có thể cùng Văn Nhân Mạc đi chụp hình cưới.


“Đi, chúng ta đi chọn áo cưới, lần này biểu hiện của cô không tệ, cô đã giúp tôi một chuyện, lần sau nếu cô có tôi cũng sẽ giúp cô.”
Phụ nữ đều thích áo cưới, huống chi các cô còn chưa từng được mặc qua áo cưới thì cảm giác mong đợi này càng thêm mãnh liệt.


“Oa, Thất Thất, cái này thật là đẹp, tôi muốn mặc cái này.”
“Thất Thất, nhìn cái áo bên này đi, cái này là kiểu mới nhất đang lưu hành của năm nay, tôi đã từng thấy trên báo chí đấy.”
“Nha.”


Triển Thất chán nản phờ phạc rũ rượi liếc nhìn sang, những kiểu áo cưới thời này đều rất cổ, bởi vì bây giờ phụ nữ vẫn còn rất bảo thủ, trừ vũ nữ ở vũ trường ra thì những phụ nữ khác không mặc quần áo lộ da thịt, cho nên những kiểu áo cưới này nếu không phải là có tay áo dài thì cũng lót bên trong, không biết sao hai người bọn họ nhìn thấy cái nào cũng rất hưng phấn.


“Thất Thất, có phải cô không thích không?”
“Đúng vậy nha, hai người nhìn đi, những kiểu áo cưới này có vẻ rất quê mùa, loại này làm sao có thể mặc đi ra ngoài được.”


“Thế nhưng chúng ta đã đi đến cửa hàng thứ ba rồi, đây là ba tiệm áo cưới lớn nhất ở Thượng Hải rồi đấy, rốt cuộc thì cô nghĩ muốn kiểu áo cưới như thế nào?”
“Cái gì, cô lại dám nói tôi áo cưới tôi thiết kế là quê mùa hả?”


Sau khi Triển Thất chê kiểu áo cưới này xấu thì trong cửa hàng chạy ra một người nước ngoài khoảng chừng ba mươi tuổi, giờ phút này nhìn Triển Thất như nhìn kẻ thù, nhìn bộ dáng kia rất giống như người bị ăn hϊế͙p͙.


“Vốn là rất quê mùa không phải sao? Anh xem cái này đi, tay áo lại dài như vậy, cái này, cổ áo cao không phải muốn làm người ta ngạt ch.ết sao, còn có cái này, đây là loại hoa văn gì, anh có hiểu biết về loại Lace (viền tơ) hay không?”


Triển Thất nói một hơi dài, đưa ra hàng loạt ý kiến, chẳng những khiến cho người nước ngoài này thành ngu mà còn làm cho Long Mai và Tiễn Kỳ cũng ngốc luôn. Bản thân anh ta được khen là thiên tài về thiết kế, đến Thượng Hải tự mở ra một tiệm áo cưới, trong thành phố các tiểu thư ddlqdcũng rất thích áo cưới và lễ phục anh thiết kế, không nghĩ tới lúc này thế nhưng bị chê đến không đáng giá một đồng.


“Chẳng lẽ tiểu thư cô cũng là chuyên gia thiết kế thời trang sao?”
“Tôi không phải là chuyên gia thiết kế thời trang, tôi chỉ biết cái gì là đẹp mắt thôi, nếu anh không đổi mới phong cách thiết kế thì cửa hàng này sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.”


“Nếu cô cảm thấy những kiểu áo cưới ở cửa hàng tôi khó coi, như vậy thì cô có thể nói cho tôi biết cô thích kiểu áo cưới như thế nào không?”
“Lấy giấy bút lại đây cho tôi.”


Triển Thất quyết định, cô muốn tự mình thiết kế áo cưới, trước kia cô nhớ cô đã thấy kiểu áo cưới rất đẹp trong một quyển tạp chí, kiểu áo cưới như thế mới là thiết kế kiệt tác.


Dựa vào trí nhớ và trí tưởng tượng của mình, không lâu sau đó Triển Thất đã thiết kế phác thảo ra kiểu áo cưới mình thích, người thiết kế nước ngoài vốn không để Triển Thất ở trong mắt, chỉ nghĩ anh nói vậy để lấy cơ hội trào phúng, châm biếm một phen, không ngờ lại thấy kiểu dáng Triển Thất vẽ trên giấy thì ánh mắt trở nên nóng bỏng, lúc này anh ta mới cẩn thận quan sát người phụ nữ Phương Đông xinh đẹp này.


“Tốt lắm, anh xem thử có thể làm được không? Tôi muốn kiểu này, chỉ cần anh có thể làm được thì dù có bao nhiêu tiền cũng được.”
“Trời ạ, Thất Thất, cô đã làm như thế nào vậy? Tôi chưa từng thấy áo cưới nào đẹp như thế.”


“Đúng vậy đó, tôi cũng muốn cái này, làm hai bộ đi, tôi muốn có hai bộ áo cưới giống nhau như vậy.”


Triển Thất nghe Long Mai và Tiễn Kỳ khen ngợi thì tâm tình trở nên rất tốt, cô cũng thật không ngờ bản thân mình lại có thiên phú hội họa. Long Mai nhìn phác thảo áo cưới hồi lâu, cuối cùng có chút nghi ngờ hỏi: “Thất Thất, cô xác định ngày thành thân muốn mặc bộ áo cưới này sao?”






Truyện liên quan