Chương 9: Phát sốt
Sao khi tắm xong theo thói quen Tô Y Y pha cho mình một cốc sữa nóng Tô Y Y bật tivi lên xem kênh giả trí Nhìn thấy Tô Duy Duy bận bù đầu với mớ tài liệu " Anh hai uống cà phê nhiều quá không tốt đâu"
Tô Duy Duy xoa xoa nguyệt thái dương " không sao anh quen rồi" Tô Y Y lo lắng nhìn anh một chút rồi đặc ly sữa xuống cầm lấy một sấp hồ sơ nhìn lướt qua.
" Đống hồ sơ này em dịch gúp anh" Tô Y Y cầm lấy bút bất đầu dịch Cô thông thạo năm tiếng khác nhau Cũng từng lấy bằng đại học danh giá MlT.
Tô Duy Duy nhìn nét bút cưng cáp của cô cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Tô Y Y rất nhanh dịch xong một tranh đưa cho Tô Duy Duy xem.
Tô Duy Duy gật gù cô dịch khá chuẩn từ ngữ vững chắc, Tô Y Y lại cuối xuống dịch tiếp phòng khách khá im liềm chỉ nghe loạt xoạt tiếng bút và giấy chạm vào nhau.
Đợi đến khi cô dịch xong đống giấy này đã 9h:35p rồi buông bút xuống Tô Y Y hoạt động tay chân của mình một lát nhìn đồ hồ đã khuya rồi, Tô Duy Duy cũng xử lí tài liệu xong xoa đầu cô " Vất vả cho em rồi không có em đêm nay anh thức trắng rồi"
" Sao này muốn phiên dịch tìm em khuya rồi em lên ngủ đây" Tô Y Y ngáp một cái rồi lên lầu cài báo thức rồi vui đầu vào chăn đi đánh cờ với chu công.
Tô Duy Duy dọn dẹp xong cũng lên lầu đi ngang phòng cô thấy không khóa cửa đẩy vào Tô Y Y ngủ say như ch.ết đèn ngủ cũng chưa bật mềm bị cô đạp bay xuống sàn nhà Tô Duy Duy rón rén đi vào bật lò sưởi lên đấp mềm cho cô rồi tắt đèn đi ra.
Trong giấc mơ Tô Y Y mơ thấy mẹ mình bà dịu dàng hướng tới cô bàn tay mẹ ấm ấp ôm lấy cô "Tiểu Y mẹ xin lỗi mẹ yêu con" bỗng dưng máu khắp nới Tô Y Y khóc gào ôm lấy thi thể bà cô có gào khô cổ họng cũng không ai để ý đến cô mẹ cô bà nhảy từ tần hai xuống máu toàn thân bà là máu cô tự hỏi bà không thương cô sao? Tiểu Y không ngoan sao mẹ nở bỏ con.
Tô Y Y gãy dụa kịch liệt cô muốn hỏi bà lắm như cổ họng khô khốc một súy âm thanh cũng không phát ra "Mẹ___"
Tô Y Y choàng tỉnh 14 năm rồi vì sao cô thấy giấc mơ đang sợ đó nó là ám ảnh đời cô cô đã cố quen nó chôn nó đi, đồng hồ kêu bíp bíp Tô Y Y mới nhớ ra hôm nay mình có hẹn liền nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
thay cho mình bộ đồ thoải mái cô cột tóc đuôi ngựa trang điểm nhẹ rồi xuống lầu đầu cô có chút choáng váng không lẽ cảm rồi vừa xuống lầu đầu óc cô quay cuồng.
không ổn rồi cô lại bị bệnh rồi Tô Y Y biết mình không ra đường được bèn gọi cho Mục Hạo Thần.
"Alo, Anh Hạo Thần bảo Nguyệt Nguyệt em không đi được em bị cảm rồi"
"Có nặng lắm không cần đi bệnh viện hay không" Mục Hạo Thần lo lẳng hỏi.
"Em không sao bệnh vặt ấy mà ngủ một giấc là ổn" Tô Y Y cười nói mấy câu rồi dập máy vốn muốn lên lầu nhưng đầu óc lại quay vòng vòng không chóng đở nổi ngất đi.
--------------------------------------------------------
Hạ Đình Hàn vốn muốn tìm Tô Duy Duy bàn công việc nhưng nhất chuông mãi không ai mở, thấy cổng không khóa liền đẩy vào vừa bước vào phòng khách liền thấy Tô Y Y ngất nằm Đó.
nhất thời tim anh như thắt lại ôm Tô Y Y lên sờ trán cô Nóng! Sao đang yên đang lành phát sốt nghỉ cũng lười nghĩ Hạ Đình Hàn ôm người đưa đến bệnh viện.
Hạ Đình Hàn ngồi ngoài hành lang 10 ngón tay đan vào nhau nhìn cậu rất thấp thỏm mắt cứ nhìn phòng bệnh.
lúc này cửa phòng bệnh mở ra một y tá kéo khẩu trang xuống "Anh Là người nhà bệnh nhân?"
Hạ Đình Hàn đứng dậy gật đầu" Đúng vậy cô ấy có sao không"
"Bệnh nhân không sao chỉ bị sốc tâm lí rất có thể trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì cô ấy muốn quên đi nhưng lại bị thứ gì đó kích thích nhớ lại cơ thể chịu không nỗi dẫn tới sốt rồi ngất người nhà kí vào giấy bệnh nhân cần ở bệnh viện theo dõi vài ngày" Hạ Đình Hàn thở phào nhẹ nhõm kí vào giấy lúc sao trên hành lang nghe tiếng bước chân Tô Duy Duy Cùng Tô lệ Uyên gấp rút đi vào.
"Đình Hàn con bé sao rồi đang yên đang lành sao lại ngất" Tô Duy Duy vội như kiến bò trên chảo nóng.
" Bác sĩ bảo bị sốc tâm lí" Hạ Đình Hàn nhàn nhạt nói.
" Hai đứa nói Chuyện đi cô vào xem con bé" Tô Lệ Uyên bỏ lại câu nói rồi vào phong bệnh.
"Vâng" Tô Duy Duy trả lời một tiếng, miết nhẹ mi tâm của mình lúc sáng Anh(TDD) về Tô gia có chút chuyện không lâu cậu Nhận được di dộng bảo con bé nằm viện tim anh liền thoát lên cổ họng.
"Cám ơn cậu" Tô Duy Duy bật thốt lên Hạ Đình Hàn hơi nâng khéo miệng lên "Chuyện nên làm"
Tô Duy Duy sâu xa nhìn Hạ đình Hàn một chút rồi mở miệng " Đình Hàn cậu có ý với con bé?"
Hạ Đình Hàn rủ khéo mắt xuống nhợt nhạt nói " Tớ lộ Liễu vậy sao" Tô Duy Duy ngẩn người cậu nói bừa không nghĩ lại chúng.
"Đình Hàn con bé từ nhỏ đã thiệt thoài nhiều thứ, nếu cậu muốn chơi đùa với con bé mình sẽ tẩn cậu" Tô Duy Duy huơ nắm đấm lên.
Hạ Đình Hàn ánh mắt dịu xuống khéo môi nhếch lên" Nếu như chơi đùa tới đã không thầm lặng yêu cô ấy 15 năm"
"15 Năm?" Tô Duy Duy cũng bị dọa sợ Hạ Đình Hàn Ngẩn mặt lên " Cậu còn nhớ 5 năm trước không?"
Tô Duy Duy ngẩm nghĩ nhớ lại Năm năm Trước Hạ Đình Hàn chỉ Thiếu đều Lật ngược cả đế đô lên để tìm một người con gái cùng cậu ân ái một đêm kia lúc đó cậu không hiểu tại sao cậu ấy lại tìm người phụ nữ đó lúc ấy anh chỉ nghĩ cậu ấy nhất thời hứng thú nên cố chấp tìm chỉ là cố chấp một cái đã năm năm.
" Tớ biết cô ấy lúc tớ 8 tuổi cô ấy 6 tuổi lần đó tớ bị bắt cóc cố gắng trốn thoát nên bị thương rất nặng lúc đó trời mưa rất to cô ấy mặt váy công chúa màu hông mang giầy búp bê ngồi xỏm trước mặt tớ hỏi " Anh Trai anh bị làm sao vậy" lúc đó tớ vừa mệt vừa đói cô ấy gúp tớ đi khỏi rừng khi có người tới gúp cô ấy cũng biến mất"
Nghe Hạ Đình Hàn kể Tô Duy Duy lại nhớ lúc đó cậu mạng Y Y đi chơi không mai bị lạt khi tìm được cả người cô đầy máu làm anh sợ hết hồn kiểm lại không phải máu của cô anh có gặng hỏi cô nhất quyết không trả lời thì ra nguyên nhân là như vậy.
" Lúc đó tớ cũng có tìm cô ấy nhưng lại biệt tâm cho tới hai năm sao tới gặp cô ấy ở thành phố X, tớ thàng công thàng bạn của cô ấy cái ý định cưới cô ấy làm vợ cũng từ đó mà ra tớ đợi cô ấy 16 tuổi muốn ngỏ lời cô ấy lại bảo mến mộ nam sinh khối trên, lúc đó tới đem tình cảm của mình chôn đi tớ nghỉ không ở cạnh cô ấy được vậy tớ ở trong bóng tối lặng lẽ bảo vệ cô ấy, Tớ biết Cô ấy thích làm diễn viên tớ tạo nên Ức Lam muốn có tiếng nói chung tớ học điện ảnh"
" Cho tới cô ấy 18 tuổi tớ biết cô ấy chia tay Luân Thiểu Trạch ôm một hi vọng lẽ lôi trở về, không nghĩ bị hạ dược rồi xảy ra quan hệ với cô ấy sáng hôm sao cô ấy liền mất tích mất liền năm năm"
Tô Duy Duy hạ mí mắt xuống Anh không hiểu tình là gì cho người ta chờ đợi 15 năm nói dài không dài ngắn không ngắn lấy bối cảnh của cậu ấy phất tay một cái hàng tá cô gái tranh nhau chiếc ghế bà hạ, vậy mà Cậu Ấy tỏ ra lạnh lùng không tim không phổi quyết dữ lấy tìm mình, hay nói Đứa ngốc nhà Anh mai mắn có người si tình vì nó.
"Tại sao cậu không nói" Hạ Đình Hàn rủ mắt xuống trầm ngâm Tô Duy Duy cũng không vội " Trong lòng cô ấy có vết thương, Tớ sợ mình nói cô ấy lại trốn đi tư cách ở cạnh cô ấy cũng không có"
Khi yêu người ta sợ đủ đều anh cũng vậy chỉ cần ở cạnh cô anh đã thấy an ủi rồi.