Chương 12: Quá khứ
Tô Y Y ngồi trên taxi vò đầu suy nghĩ làm sao ăn nói với Bối Tiểu Nặc Cô còn chưa muốn thử trình độ điên khùng của em ấy đâu trước tiên Tô Y Y định thú tội với Bối Tiểu Nặc rồi chạy về ôm đùi đại ca vậy.
[tiểu Nặc yêu dấu tam tỷ ngàn lần xin lỗi muội tỷ thật sự không nghĩ Tần Dương yếu bóng vía như vậy hắn xách chân chạy về biến rồi, nhưng mà muội yên tâm tỷ nhất định sẽ đem người về "
ToTô Y Y gửi tin nhắn đi đợi phản hồi, không lâu sao quả thật Bối Tiểu Nặc trả lời lại [E hèm, trước tha cho tỷ nữa tháng sau đại ca nhị tỷ ngủ đệ về đế Đô, huynh muội chúng ta gặp nhau đi]
[ Được, khi đó tỷ nhất định đến thằng nhóc ch.ết tiệt kia nhất đi rất lớn đi] Tô Y Y gửi theo mấy mặt cười rồi tắt di động xuống xe trả tiền, Tô Y Y vào nhà không có ai chỉ thấy Bạch Cầu vui mừng vẫy đuôi mừng cô về.
Tô Y Y lấy tay sờ đầu Bạch Cầu " Tự chơi đi"
Tô Y Y lên lầu chân mày nhíu lại nhớ đến chuyện lúc chiều tên đó về đế đô? Lại còn làm quản lý cho cô Nếu nói không có âm mưu quỷ tin.
Tô Y Y ngồi trước bàn trang điểm mắt nhấm lại cái ch.ết của Mộc Tuyền cô còn chưa quên, thiên đường có lối ngươi không vào địa ngục không cửa ngươi lại vào.
_----------------------------------
tắm xong Tô Y Y lại bàn trang điểm ngồi xuống sấy tóc, Tô Y Y vô tình nhìn trên khung lịch thấy ngày 19/9 được khoan tròn, Tô Y Y vô thức cầm lên sờ " A Sở 8 năm rồi anh ở đâu? Vẫn mong gặp lại anh nói một lời xin lỗi "
Tô Y Y chân trần xuống Lầu rót ly nước ấm uống lên sô pha nằm ngịch điện thoại đến ngủ quên.
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Mùa xuân ấm áp để chịu một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần tây cậu mang đôi giày thể thao hiệu Nike cầm tai phone nghe nhạc khuôn mặt cậu tinh xảo không khác con gái là mấy, chỉ là cậu đeo thêm chiếc kính to.
Quanh cậu là hoa bách hợp, lúc này phía xa một thiếu nữ môi hồng răng trắng cô mặc váy trắng chạy lại ngọt ngào gọi " A Sở, A Sở "
Thiếu niên nghe tiếng gọi ngọt ngào mềm mại thì quay đầu lại trên đường nét còn non nớt của cậu hiện lên diệu dàng.
" A Sở chuyện đêm qua em bảo không muốn gặp anh chỉ là nhất thời nóng giận anh đừng để bụng, A Sở Trạch Ca Ca là người tốt Anh ấy không lừa dối em, A Sở anh đừng nghĩ oan cho anh ấy "
" Tiểu Kiều Anh không giận cũng không để bụng, Anh đến đây từ biệt " Sở Thiên rủ mắt nói cậu không giận cô cô gái ngốc này bị đầu độc nặng rồi nếu lúc trước cậu mạnh dạng ngỏ lời có để cuộc mất cô không
Hạ Kiều Y vừa nghe anh nói từ biệt khuôn mặt ngây thơ liền mếu máo khóc òa lên " A Sở anh bảo không giận lại muốn đi anh nói dối huhu"
Sở Thiên nhìn cô khóc mà ruột gan dứt hết những mà, không được anh ở cạnh cô cô nhất định sẽ nguy hiểm, huống chi Luân Thiểu Trạch sẽ bảo vệ cô còn anh sẽ lẳng lặng bảo vệ cô " Tiểu Kiều, anh sẽ sang nước ngoài du học"
" Hức...Vậy khi nào...Hức....anh quay lại " Hạ Kiều Y nức nở nói.
" Anh Sẽ không về nữa " Sở Thiên siết chặt nắm tay nói.
Hạ Kiều Y vừa nghe khóc dữ dội hơn khuôn mặt xinh đẹp của cô vì khóc mà lắm lem " A Sở anh đừng đi, ngoài anh hai chỉ có anh hiểu em nhất anh đi rồi em bị người ta khi dễ thì làm sao anh hứa bảo vệ em cả đời mà "
Nghe cô nói lòng anh đau như dao cắt,Sở Thiên bỗng nhiên ôm chặt lấy cô chỉ hận không thể khảm cô vào người.
" Tiểu Kiều Tạm biệt " Sở Thiên đẩy cô ra rồi lạnh lùng quay lưng đi Hạ Kiều Y sững sờ một lúc đến khi tỉnh người anh đã đi xa cô mới hoảng hốt nhấc váy chạy theo " A Sở, A Sở, A Sở "
Bóng lưng anh càng ngày càng xa Hạ Kiều Y nghẹn ngào gọi " A Sở đừng đi"
" ĐỪNG ĐI!!!!!!!!!!!!" Tô Y Y bất đầu dậy ôm ngực thở dốc, thì ra là mơ cô khóc trong mơ? Tô Y Y lung tung lau nước mắt cô nuốt nước mắt vào.
Nhìn căn nhà tối om Tô Y Y mò mẫm đi mở đèn cả phòng khách đều sáng lên Tô Y Y vô thức ngã lên ghế.
Nếu như năm đó cô không ngu ngốc tin lời bọn họ cô nghe lời A Sở như vậy mọi chuyện có tốt không? Nhưng vậy cô cùng A Sở cũng không tách ra.
Tô Y Y vừa nghĩ đã hận Luân Thiểu Trạch Tô Nhu Nhu Lưu Diệu các người mau hưởng thụ sung sướng còn lại đi.
Lưu Ý: Sở Thiên cùng Hạ Kiều Y Chính Là Tô Y Y cùng Hạ Đình Hàn lúc nhỏ nhé!
Vì sao khi đó họ gặp nhau mà không nói tên thật thì sao này ú bổ sung thêm.