Quyển 1 - Chương 7: Thì ra là?
Lại nói, nhiều năm không gặp như vậy, không biết hình dáng cô gái nhỏ kia bây giờ như thế nào, nhớ lúc cô đi, hình như chỉ mới năm tuổi.
Sau khi Ngạo Dạ Phong đợi một lúc, cuối cùng không nhẫn nại được nữa bèn nổ máy xe, quay về biệt thự Nhà họ Ngạo.
Có thể do người tài xế xe taxi đó thấy Nam Cung Thiến không quen thuộc vùng này, vừa đúng lúc địa chỉ tới lại là biệt thự Nhà họ Ngạo, nên nghĩ chắc đây là người có tiền, cho nên vòng quanh thành phố một vòng thật lâu, cuối cùng mới đưa đến đúng địa chỉ.
Nam Cung Thiến nhíu mày một cái, Nhà họ Ngạo cách phi trường xa như vậy sao?
Tính tiền xuống xe, Nam Cung Thiến xách vali đứng ở trước cửa biệt thự Nhà họ Ngạo, ngước nhìn tòa nhà cao cấp, nói gì đi nữa thì cha mình cũng là thủ trưởng a, nhưng vẫn chỉ ở một căn phòng chỉ có hơn 100 m2, một biệt thự lớn như thế này, đối với gia đình họ mà nói, thật sự là mơ không nổi.
Nam Cung Thiến bước lên trước nhấn chuông cửa, rất nhanh liền có một bà thím ra ngoài mở cửa.
"Cô là?"
"Tôi là Nam. . . . . . Trần Vũ tịch!"
Bà thím kia cả kinh, "Thì ra là cô, mau vào đi, cậu chủ nói không đón được cô, ông cụ đang phát giận bên trong! Mau vào!"
Nam Cung Thiến bị bà thím này kéo vào biệt thự vô cùng nhiệt tình, cô đi ngang qua hành lang, hai bên là một bãi cỏ xanh rất lớn, trồng đầy các loại cây cối hoa cỏ rất lạ.
"Vũ Tịch đến rồi!"
Một già một trẻ đang đối nghịch bên trong phòng khách, nghe Thím Lưu thông báo, nhất thời đều nhìn ra phía cửa, nhưng Ngạo Dạ Phong phản ứng nhanh hơn, lập tức vọt ra cửa.
Vài chục năm không thấy, không biết nha đầu này trổ mã như thế nào?
"Là anh!"
"Là cô!"
Nam Cung Thiến và Ngạo Dạ Phong cùng chỉ vào đối phương, lặng đi khoảng ba giây, sau đó Ngạo Dạ Phong nhìn lướt qua trước ngực Nam Cung Thiến: "Cô xác định cô là Trần Vũ Tịch sao?"
Nam Cung Thiến sửng sốt, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?
"Vâng, đương nhiên là tôi! Anh chính là Ngạo Dạ Phong đi!"
Thật may là vừa rồi mới đọc qua tư liệu về nhà họ Ngạo nên đã hơi quen thuộc.
Nhìn nụ cười cứng ngắc trên gương mặt của Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong nhíu mày một cái: "Cô xác định cô mười bảy tuổi?"
Nam Cung Thiến lần nữa ngẩn ra, "Dĩ nhiên!" Để chứng minh mình nhớ rất rõ ràng, Nam Cung Thiến nói y như trong tư liệu, cô khoát tay một cái: "Tôi rời khỏi Nhà họ Ngạo lúc năm tuổi, khi tôi lên mười tuổi thì cha mẹ qua đời, sau đó. . . . . ."
"Đợi đã nào...! Không cần phải nói nhiều như vậy." Ngạo Dạ Phong vung tay lên, sờ vào cái đầu nhỏ nhắn của cô: "Chẳng những nhỏ con, mà ngực lại bằng phẳng, không có PP, hoàn toàn không có đường cong, cô xác định cơ thể của cô biết cái gì gọi trổ mã sao?"
Không sai. So với Ngạo Dạ Phong cao hơn 1m8 mà nói, thật sự dáng người của cô có vẻ thon nhỏ một chút, nhưng là. . . . . .
Một đá này tuyệt đối sẽ làm cho Ngạo Dạ Phong thay đổi cái nhìn đối với cô.
Trong nháy mắt Ngạo Dạ Phong ôm bắp chân của mình, xoa vào chỗ bị thương, Nam Cung Thiến hừ lạnh một tiếng, hướng về phía phòng khách đi tới.
Vừa đúng lúc đụng vào ánh mắt mong đợi của Ngạo Tùng: "Là Vũ Tịch hả! Mau tới đây, Để ông nhìn một chút, mười mấy năm không gặp, đã lớn như vậy rồi."
Trần Vũ Tịch vừa cười vừa đi về phía Ngạo Tùng, đây chính là người thành lập tổ chức mafia Ngạo Thiên năm đó đi, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh như vậy.
"Ông Ngạo!" Trần Vũ Tịch ngồi xuống bên cạnh ông lão, cười rất ngọt ngào.
Lúc này Ngạo Dạ Phong mới từ cửa đi tới, không nghĩ tới lực chân của cô gái nhỏ này lại mạnh tới như vậy.
"Chúng ta tìm cháu nhiều năm nay rồi, từ lúc cha mẹ cháu qua đời là đã đi tìm cháu, nhưng vẫn không tìm được! Hôm nay rốt cuộc có thể tìm thấy cháu, từ nay về sau hãy coi nơi này như nhà của mình, nếu cần gì hãy nói với Ngạo Phong." Ngạo Tùng khách khí nói.