Quyển 1 - Chương 32: Nuôi cháu trai lớn bằng gì? (2)
"Cô không sao chứ?" Ngạo Dạ Phong cau mày nhìn cô.
Trần Vũ Tịch đột nhiên quay đầu cắn răng nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, "Yên tâm không ch.ết được!"
Nhìn cô còn có khí thế như vậy, nhất định là không có chuyện gì rồi, Ngạo Dạ Phong nằm ngửa ở một bên, thân thể khẽ run, sau đó ha ha ha cười ra tiếng.
Trần Vũ Tịch miệng to hấp khí, muốn làm mình tỉnh táo lại, vốn muốn trêu cợt Ngạo Dạ Phong, kết quả mình thảm bại.
Nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong cười to, Trần Vũ Tịch nắm quả đấm, nhấc chân qua đá hắn.
Ngạo Dạ Phong chưa kịp tránh, chỉ dùng tay theo bản năng cản lại, nhất thời sắc mặt cả kinh, "Cô cô, cô biết võ công!"
Trần Vũ Tịch trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì, hướng hắn đánh sang.
Ngạo Dạ Phong cũng không dám buông lỏng cảnh giác, ứng phó công kích của cô, qua mấy chiêu này, hắn mới phát hiện mặc dù Trần Vũ Tịch biết một chút chiêu thức tán đả, dù sao cũng chỉ là gà mờ, mới mấy chiêu đã bị khí thế Ngạo Dạ Phong đè lại.
Trần Vũ Tịch bị dồn đến góc tường, Ngạo Dạ Phong đánh một quyền tới, Trần Vũ Tịch quát to một tiếng, nhắm mắt lại, một quyền kia đánh vào bên cạnh cô trên tường.
Đợi đến cô mở mắt lần nữa thời điểm, Ngạo Dạ Phong gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hai người toàn thân ướt đẫm, Ngạo Dạ Phongto lớn lồng ngực đang ở trước mắt cô, cơ bụng cùng trên cánh tay bắp thịt của đường cong bị tôn lên nhìn một cái không sót gì.
Xui xẻo! Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, yêu nghiệt a yêu nghiệt!
"Cô gái nhỏ, chỉ bằng mấy chiêu kia của cô cũng muốn đánh tôi!" Ngạo Dạ Phong xấu xa cười một tiếng, nhìn gò má cô có chút đỏ lên, còn có giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, không nhịn được dời tầm mắt xuống, dừng ở bộ phận khẽ nhô ra trước ngực cô, mà Trần Vũ Tịch chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi ướt đẫm xuyên thấu hồ có thể nhìn ra màu sắc cùng hình dáng bên trong áo lót.
Cái miệng nhỏ nhắn vì tức giận khẽ cong lên, mềm mại đáng yêu, để cho hắn không nhịn được cúi người hôn lên.
Trần Vũ Tịch không nghĩ tới hắn sẽ hôn mình, thân thể đột nhiên cứng đờ, chờ đến lúc lấy lại được tinh thần, muốn dùng lực đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn dính quá sát, cơ hồ cả người cũng dán tới đây.
Trần Vũ Tịch tay không ngừng đánh vào vai của hắn, vậy mà, đôi tay lại bị hắn giữ chặt ở trên tường.
Ưmh. . . . . .
Môi của cô thật mềm, thơm quá, trên người không có mùi nước hoa cùng mỹ phẩm, mà là mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, loại mùi thơm này khiến cho hắn mê muội không thôi!
Phía dưới đã có cảm giác, hắn hôn tận tình, bên dưới buông lỏng đã cho Trần Vũ Tịch cơ hội, cô đá một cước, Ngạo Dạ Phong nhanh chóng thu người, mới không bị cô đá trúng huynh đệ của hắn. Nhìn Trần Vũ Tịch nghẹn đến mức gò má ửng hồng, Ngạo Dạ Phong cười nói, "Cô cô, trước kia cô chưa từng hôn ai sao? Ơ ~ Đây là nụ hôn đầu?" Ngạo Dạ Phong sờ môi của mình, không trách lại thơm như vậy.
Nhìn lại Trần Vũ Tịch, có một loại cảm giác tự nhiên sinh ra.
"Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch hô to một tiếng.
Lúc này Ngạo Dạ Phong cũng hít một hơi khí lạnh, mình ở nghĩ gì vậy? Đáng ch.ết, lại tới! Ngạo Dạ Phong biết mình đuối lý, xoay người nhanh chân bỏ chạy, "Ngạo Dạ Phong anh đứng lại đó cho tôi!"
Ngạo Dạ Phong chạy vào phòng khách, ông cụ đang ngồi ở trước bàn ăn, chờ ăn cơm trưa, thấy hai người bọn họ chạy vào, còn chưa kịp chào hỏi, thấy cả người ướt đẫm, "Hai đứa các cháu làm gì thế, sao lại thành ra thế này!"
"Ông nội cứu mạng a, người đàn bà chanh chua!" Ngạo Dạ Phong chạy ra đằng sau lưng ông cụ chỉ vào Trần Vũ Tịch kêu lên.
Trần Vũ Tịch tức giận xắn ống tay áo lên, chỉ vào Ngạo Dạ Phong "Nói tôi là người đàn bà chanh chua, tốt, anh chờ xem, bây giờ tôi sẽ cho anh biết cái gì mới là người đàn bà chanh chua chân chính, anh đứng lại đó cho tôi."