Quyển 2 - Chương 57: Tiểu tử, gọi tôi là chị dâu (4)

"Này, tôi nói nha, Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch chỉ chỉ một đám ‘ ngực ’ khí bên kia, "Những người kia không phải là đồ ăn của anh sao, làm gì mà không qua đó?"
Ngạo Dạ Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ, "Cô muốn để tôi đi sang, chẳng lẽ cô không ghen sao?"


Trần Vũ Tịch hai tay ôm ngực, lại lần nữa cho hắn một cái nhìn xem thường, "Anh đừng đem mình coi trọng cao quá được không, tôi sẽ không thích loại người không hiểu tình yêu như anh. Trong đầu của anh ngoài ȶìиɦ ɖu͙ƈ và tiền bạc thì chẳng có thứ gì khác, anh nói tôi cần phải thương hại anh, đồng cảm với anh sao?"


Nói xong hai tay Trần Vũ Tịch mở ra ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, trong nháy biểu cảm của Ngạo Dạ Phong mắt trở nên lạnh lẽo, chau mày, lập tức lặn xuống nước, không đợi cho Trần Vũ Tịch kịp phản ứng. Cô còn đang ngồi trên hồ bơi ngâm chân trong hồ liền bị Ngạo Dạ Phong bắt được chân, dùng sức kéo, Trần Vũ Tịch hét to một tiếng, trong nháy mắt rơi vào hồ bơi.


Cô ấy không biết bơi, Ngạo Dạ Phong biết, hắn cố ý làm như vậy là muốn cho cô một sự trừng phạt, còn nhỏ tuổi mà dám nói hắn không hiểu tình yêu, cô mới mấy tuổi lại dám dùng cái giọng này nói chuyện với hắn. Cô làm sao biết hắn chưa từng yêu, cô làm sao biết tình yêu trong lòng hắn là cái dạng gì .


Cô cho là có thể nhìn thấu tim hắn sao? Cô cho mình là ai!


Cả người Trần Vũ Tịch chưa từng vào trong nước, bởi vì không thể hô hấp, phổi căng ra đau khó chịu, cô càng giãy dụa, nước lại càng xông vào mũi miệng làm cô bị sặc. Ngạo Dạ Phong giống như cố ý, kéo cô không để cho cô đi lên, cho đến khi thấy Trần Vũ Tịch không thể kiên trì nổi nữa mới dùng sức đưa cô nổi lên trên mặt nước.


available on google playdownload on app store


Sau khi lên khỏi mặt nước, Trần Vũ Tịch hô hấp từng ngụm từng ngụm, trong nháy mắt cô mới phát giác được, có thể tự do hô hấp là hạnh phúc lớn nhất.


Đợi Trần Vũ Tịch thoáng thở gấp xong, cô lạnh lùng nhìn Ngạo Dạ Phong chằm chằm, trên mặt hắn không có một chút ý tứ muốn xin lỗi, ngược lại còn tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.


Bốp. . . . . . một tiếng, Trần Vũ Tịch nhẫn tâm cho hắn một cái tát, ngay trước mặt của mọi người trong công ty, ngay cả Ngạo Dạ Phong cũng không nghĩ rằng cô sẽ làm như vậy, Trần Vũ Tịch tức giận sắp mất lý trí, hắn vốn là đang giữ tay của cô, giờ buông ra.


Trần Vũ Tịch mất đi chỗ dựa, thân thể trầm xuống, thật may là lúc này Goodman bơi tới, ôm lấy cô, mang cô trở lại thành hồ.


"Tất cả mọi người đi ra ngoài!" Ngạo Dạ Phong mang bộ mặt sa sầm, nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch vẫn còn ngồi thở trên bờ hồ, lần này cô uống không chỉ có một ngụm nước, trong dạ dày khó chịu ghê gớm, cô không hiểu, tại sao mỗi lần nhắc tới chuyện yêu đương, Ngạo Dạ Phong đều trở nên giống như một người khác.


Có lúc khiến Trần Vũ Tịch cảm thấy hắn rất kinh khủng.


Cô cũng chỉ nói giỡn một chút thôi, không phân biệt tình yêu hai người, chỉ là đem tình yêu tán gẫu thôi mà. Trần Vũ Tịch biết rất rõ, Ngạo Dạ Phong xem tình yêu và bản thân hoàn toàn không thể phát triển, nhưng cô thật sự không có ác ý đụng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn.


Bởi vì cô đối với hắn biết quá ít quá ít.
Trong công ty có vài người thấy được, có vài người còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Ngạo tổng giám đốc ra lệnh, không người nào dám không rời khỏi, phải biết lúc hắn bùng phát tính khí thì đúng là đặc biệt khủng bố.


Thẩm Thiên Dật vừa rồi thấy Trần Vũ Tịch đánh Ngạo Dạ Phong rất rõ ràng, An Tử Kỳ thì không biết có chuyện gì xảy ra, đang lúc hắn định đi tới hỏi thì bị Thẩm Thiên Dật bắt được, cũng rời khỏi nơi này.


Hô hấp của Trần Vũ Tịch cuối cùng ổn định lại, đầu óc cũng bình tĩnh lại, cô liếc Ngạo Dạ Phong một cái, mặc dù biết vừa rồi cứ như vậy đánh hắn là mình không đúng, nhưng hiện tại cô vẫn không muốn xin lỗi.






Truyện liên quan