Quyển 2 - Chương 71: Cũng bởi vì tôi thích thầy ấy? (6)
"Ngạo Dạ Phong, lúc này mà anh còn có tâm tình nói giỡn, Ngô Kỳ vẫn còn trong tay bọn họ." Trần Vũ Tịch lo lắng chỉ chỉ Ngô Kỳ say lúy túy.
Khóe miệng Ngạo Dạ Phong nâng lên một nụ cười lạnh, buông Trần Vũ Tịch ra đánh người đàn ông kia một đấm, người kia bị trúng qua quả đấm của Ngạo Dạ Phong, lùi về phía sau, Ngạo Dạ Phong nhân cơ hội đó đoạt lấy Ngô Kỳ, giao cho Trần Vũ Tịch. Mà cái người giữ Ngô Kỳ thì bị hắn một cước đá bay.
Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng, hai tay đút vào túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, ánh mắt người đàn ông kia cũng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, cái ánh mắt đó dường như muốn đem hắn một hơi nuốt vào, Trần Vũ Tịch nhìn thấy ánh mắt như vậy, cảm thấy rất kinh ngạc, không phải chỉ đụng xe thôi sao, cũng không có ai bị thương, sao lại bày ra dáng vẻ muốn giết người như vậy?
Ngạo Dạ Phong liếc nhìn chiếc xe ở đằng sau của người đàn ông, "Bao nhiêu tiền!"
Người đàn ông nhíu mày, âm u nói, "Năm ngàn vạn (50 triệu)!"
Năm ngàn vạn? Một chiếc xe hơi, cái dạng người gì mà có xe sang trọng giá trị như vậy, Trần Vũ Tịch muốn ngăn cản Ngạo Dạ Phong, lại nghe hắn cười một tiếng, "Ngày mai cho người tới tập đoàn Ngạo Thế lấy tiền!" Sau đó xoay người mang theo Trần Vũ Tịch trở lại xe của hắn.
Mới vừa ngồi lên xe, Trần Vũ Tịch liền nhìn Ngạo Dạ Phong hét, "Làm sao anh có thể đồng ý với anh ta chứ, mua một cái xe mới cũng không đáng năm ngàn vạn! Có phải anh muốn đốt tiền hay không."
"Chuyện này còn không phải do cô đưa tới. Cô còn có tư cách nói người khác." Ngạo Dạ Phong cau mày nhìn cô.
"Tôi chỉ muốn đi qua đường thôi, là anh ta vượt đèn đỏ, làm sao có thể trách tôi đây."
"Trong nhà nhiều tài xế như vậy sao không gọi điện thoại về, điện thoại di động của cô đâu? Đã trễ thế này, còn mang theo một người uống say, nếu không phải tôi kịp thời chạy đến, cô bị người ta bán rồi cũng không biết nên đến nơi nào tìm cô." Ngạo Dạ Phong tức giận rống to với cô.
"Tôi, tôi chỉ nghĩ không muốn làm phiền nhà anh mà thôi!"
Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, "Đến lúc nào rồi, cô còn muốn nghĩ cho người khác, về sau đem bỏ cái ý nghĩ ngây thơ như vậy đi, nghe chưa! Cô không tìm tôi thì còn có thể tìm ai." Sau đó lại cảm thấy có chút không thích hợp, "Chuyện này nếu để ông nội biết tôi không trông coi cô tốt, lại càm ràm bên tai tôi, tôi không chịu nổi."
Trần Vũ Tịch cũng tức giận quay đầu, chọc tức cô không phải Ngạo Dạ Phong, mà là người đàn ông làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy kia, năm ngàn vạn đó! Mất mấy đời thì cô mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhìn Trần Vũ Tịch có vẻ tức giận, hắn không ngại năm ngàn vạn này, có điều vừa mới cùng người đàn ông kia đánh nhau, nhìn thấy ở ngực để trần của hắn ta có xăm một con bò cạp, điểm này không thể không khiến hắn cảnh giác.
"Cô nàng, năm ngàn vạn này tôi giúp cô thanh toán trước, sau này phải mang cả tiền lời trả lại cho tôi!" Ngạo Dạ Phong vừa nói, vừa khỏi động xe đi về Ngạo gia.
Sau khi Ngạo Dạ Phong rời đi, người đàn ông xa lạ kia vẫn đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm xe của hắn, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, hắn chính là Ngạo Dạ Phong?
Đêm hôm đó Ngô Kỳ ở lại Ngạo gia, còn Trần Vũ Tịch một đêm nghĩ nhiều nhất là phải làm thế nào để có năm ngàn vạn, Ngạo Dạ Phong chỉ là thuận miệng đùa giỡn với cô, nhưng cô lại thật sự nghiêm túc đến một đêm không ngủ được.
Lúc này, Trần Vũ Tịch rốt cuộc lấy hết dũng khí, tới trước cửa phòng của Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong mở cửa, chỉ mặc một cái qυầи ɭót, Trần Vũ Tịch nhất thời cau mày, xoay người, "Ngạo Dạ Phong tôi có việc cần nói với anh, trước hết anh mặc quần áo vào đi."
"Tôi mặc quần áo đó!" Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu của Trần Vũ Tịch trêu đùa nói.