Chương 17

Cao Ca nghe lời Tống Phỉ, lập tức đi đến văn phòng của giáo viên hướng dẫn.
Kết quả là vừa đến văn phòng mới thấy không chỉ có mình giáo viên, mà còn có cả một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, là trưởng ban giáo vụ của trường bọn họ - Phan Kiếm.


Cửa không khóa, cô vừa xuất hiện thì vừa hay hai người kia cũng kịp nhìn thấy cô, giáo viên hướng dẫn Cao Sa Sa lập tức đứng dậy, gọi cô: "Cao Ca đấy à, em vào đi."


Nhìn qua thì thấy phía sau cô là Lâm Thiến Thiến, giáo viên hướng dẫn đi lên vài bước, nói với Lâm Thiến Thiến đang có ý định đi vào, "Thiến Thiến, bọn cô muốn nói chuyện riêng với Cao Ca, có được không?"


Lâm Thiến Thiến muốn nói rồi lại thôi, nhưng không có cách nào, đành phải đồng ý. Còn Cao Ca không trực tiếp đi vào, mà chép số điện thoại của Tống Phỉ lại cho cô ấy, "Cậu gọi điện thoại cho anh ấy, đưa anh ấy đến đây giúp mình. Anh ấy là luật sư của mình."


Lâm Thiến Thiến nghe xong liền gật đầu, đi xuống dưới.


Giáo viên hướng dẫn cũng đã nghe được cuộc nói chuyện này, liếc mắt nhìn Cao Ca, cũng không nói gì mà lại đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, như đang muốn làm cô yên lòng, sau đó mới nói: "Trưởng ban Phan ở trong kia có chuyện muốn nói với em, đừng kích động, chuyện đâu còn có đó."


available on google playdownload on app store


Lúc Cao Ca mới bước vào, giáo viên cũng đóng cửa lại.


Cao Ca biết Phan Kiếm, từ năm nhất cô đã bắt đầu dẫn chương trình cho các hoạt động ở trường, dù không nói chuyện nhiều với Phan Kiếm, nhưng cũng đã tiếp xúc qua không ít lần. Trong ấn tượng của cô, đây là một giáo viên rất nghiêm túc, rất kiệm lời, cũng không giống trưởng phòng văn phòng sinh viên thích vui đùa với đám nhỏ tuổi như các cô, hễ cứ gặp nhau là mặt lại lạnh tanh nghiêm túc. Khi đó cô cảm thấy, trưởng ban giáo vụ đại học cũng chẳng khác gì chủ nhiệm văn phòng giáo viên thời cấp ba.


Lần này Phan Kiếm cũng xuất hiện với một dáng vẻ nghiêm túc, nhìn thấy Cao Ca thì gật đầu nói, "Ngồi đi!"
Cao Ca ngồi trên ghế salon gỗ cũ kĩ trong văn phòng, đối diện với Phan Kiếm.
Lúc này Phan Kiếm mới nói, "Nhà trường đã xem video tung lên mạng rồi, chuyện của em cả trường ai cũng biết. Em nghĩ thế nào, nói đi."


Cao Ca không biết nên nói gì, cô nghĩ như thế nào, cô còn có thể nghĩ như thế nào được nữa?


Cô cẩn thận cân nhắc lời nói, cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều đã thể hiện rõ trong đoạn video rồi, cô phải làm tất cả để lẽ phải chiến thắng, có lẽ cũng không cần phải nói nhiều nữa. Cao Ca suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại hỏi: "Em có thể hỏi phía nhà trường nghĩ như thế nào về nó không?"


Có lẽ đã quen với những sinh viên không dám nói lên ý kiến của mình, khi Cao Ca hỏi lại khiến Phan Kiếm có chút ngạc nhiên, ông ta nhìn Cao Ca chằm chằm, cô nhóc này không giống dáng vẻ mà trước đó ông ta đã gặp, trước đó là ở trên sân khấu, mặc trang phục với lớp trang điểm đậm, nụ cười rất đẹp, nhưng bây giờ lại để mặt mộc, với khuôn mặt xinh đẹp mà thờ ơ ngồi đối diện với ông.


Phan Kiếm cũng có con gái, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: "Quốc pháp hơn gia pháp, trường học là một nơi lấy chính nghĩa làm trọng. Cái đúng chúng tôi phải bảo vệ, cái sai chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che." 
Nghe được lời này của ông ta, trong lòng Cao Ca cũng nhẹ nhõm được đôi phần.


Nét mặt của cô thể hiện rất rõ, Phan Kiếm nhìn thấy cũng không đành lòng, nhưng lúc này, kết quả điều tr.a vẫn chưa có, ông ta là người đại diện cho nhà trường, cũng không thể làm gì được. Ông ta chỉ có thể đứng trên cương vị của nhà trường mà nói, "Tất nhiên, trên cơ sở đó, nhà trường cũng hi vọng có thể làm giảm sự ảnh hưởng, dù sao thì đây cũng là nơi để dạy học."


Cao Ca hiểu, có lẽ ông ta không bao che nhưng lại muốn hòa giải chuyện này, bọn họ không muốn mọi chuyện bị làm lớn hơn. Có thể hiểu được suy nghĩ này, Cao Ca cũng rất yêu ngôi trường này, đây là nơi đã cho cô một khởi đầu mới với nhiều hy vọng. Nhưng... có vài thứ lại không thể thỏa hiệp được, bởi vì trong mắt người khác, sự thỏa hiệp của bạn cũng không phải là do bạn quý trọng thứ gì đó, mà họ sẽ nghĩ bạn cảm thấy sợ hãi rồi bỏ cuộc, họ là người thắng, sau này sẽ càng kiêu ngạo hơn.


Nhất là những loại cầm thú như Triệu Bân.


Phan Kiếm thấy cô cúi đầu không nói gì, nhanh chóng nói tiếp: "Nhà trường hy vọng hai bên có thể giữ im lặng trong khoảng thời gian điều tr.a này, kiên nhẫn chờ đợi kết quả, em thấy như thế nào?" Phan Kiếm lại tiếp tục giải thích, "Không phải là chúng tôi muốn đè chuyện này xuống, nhưng Cao Ca à," Đây là lần đầu tiên ông ta gọi tên cô, "Chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến em. Bên kia cảnh sát đang tích cực xử lí, em cũng không cần phải làm như vậy..."


Nói đến đây, cánh cửa bỗng dưng bị đẩy ra.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang đột ngột, ba người trong phòng vô thức nhìn về phía cửa. Ngoài Lâm Thiến Thiến đang thở hồng hộc ở ngoài cửa ra thì còn có một người đàn ông mặc âu phục rất trông rất tuấn tú.


Người đàn ông này có lông mày lưỡi mác, khí thế mạnh mẽ, đứng đó, đến cả Phan Kiếm cũng mơ hồ không rõ, vị này là ai?
Cuối cùng Cao Ca đứng dậy gọi một câu "luật sư Tống", phá tan không khí im lặng trong phòng.


Tống Phỉ thực sự giống như người bước ra từ trong tranh vậy, chậm rãi đi vào phòng, rồi nói với Phan Kiếm: "Chắc ông đây là trưởng ban Phan rồi, tôi là luật sư của Cao Ca, Tống Phỉ, chịu mọi trách nhiệm về vụ kiện của cô ấy." Anh nói xong, cũng vừa lúc đi đến cạnh Cao Ca.


Vị trí này rất tinh tế, anh đứng che một phần ba người của Cao Ca, không làm cản trở Cao Ca và Phan Kiếm trao đổi ánh mắt, nhưng nếu như Cao Ca muốn trốn tránh, chỉ cần nhích lên một chút thì sẽ vừa vặn nấp sau lưng anh.


Cảm giác an toàn, Cao Ca có thể cảm nhận được một cảm giác an toàn mà mình đã đánh mất từ lâu.


Người đàn ông này như một ngọn núi lớn đứng trước mặt cô, cô không cần phải ở trước mặt người khác làm bia ngắm, ai muốn mắng muốn đổ canh gì cũng được, có người này ở đây che chắn cho cô, ít nhất thì ngay lúc này, cô được an toàn.


Tống Phỉ đột nhiên chen vào, đương nhiên không được phải phép cho lắm. Cũng may là Phan Kiếm không có thành kiến gì với Cao Ca, ông ta rất thông cảm với cô bé này, liền gật đầu nói: "Được, nếu đã như vậy, chúng ta nói tiếp chuyện này đi." Ông ta lại lặp lại lần nữa nguyện vọng của nhà trường.


Tống Phỉ nghiêm túc nghe xong, sau đó quay đầu sang nhìn Cao Ca, hỏi cô: "Hẳn em không muốn đổi ý nhỉ?"


Cao Ca lắc đầu. Tống Phỉ đã rõ ràng, lúc này mới quay về phía Phan Kiếm nói, "Trưởng ban Phan! Có những việc không phải chúng ta muốn bỏ qua thì có thể bỏ qua được. Ông cũng đã xem qua video rồi, trước mặt đám đông lại có người đổ canh rồi chửi bới em ấy. Cũng có thể ông đã nghe được mấy chuyện nhỏ này từ chỗ bảo vệ rồi, bọn họ không phải là sinh viên của trường, tại sao hai bên không liên quan gì đến nhau lại phải làm như thế với một nữ sinh như Cao Ca? Tôi có thể nói thẳng ra là do nhà họ Triệu làm. Trưởng ban Phan, cho dù trước mắt vẫn chưa có kết quả điều tra, nhưng có thể biết được là có người thật sự muốn nhằm vào Cao Ca, đúng không? Ông không tìm người gây chuyện, lại đến hỏi người bị hại có thể bỏ qua được hay không, ông thấy có thích hợp không?"


Phan Kiếm bị hỏi đến mức cứng họng không thể trả lời được. Ông ta chỉ là một giáo viên, đương nhiên sẽ không đến với mục đích khuyên ngăn Cao Ca. Nhưng khi nghe như vậy, dường như ông ta cũng cảm thấy trình tự có vẻ đã sai.


Ông ta vội vàng nói: "Cũng do tôi không được chu đáo, đều là vì muốn làm yên lòng mọi người."


Tống Phỉ nói tiếp: "Tôi thay mặt Cao Ca cám ơn ông đã có lòng tốt nhắc nhở em ấy bảo vệ danh dự và chính mình là điều quan trọng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ông chưa coi trọng lắm, tôi cần phải xác nhận lại lần nữa, là Triệu Bân hãm hϊế͙p͙ Cao Ca, nhà họ Triệu không những không có ý ăn năn hối cãi, ngược lại còn trả đũa, sửa từ ác ý hϊế͙p͙ ɖâʍ thành tự nguyện giao dịch, vu khống Cao Ca là một chân đạp hai thuyền, để được gả cho gia đình giàu có. Em ấy là một cô gái trong sạch, không thể chấp nhận, lại càng không thể thỏa hiệp, im lặng, để mặc bọn họ đổi xóa chân tướng. Đây là danh dự của một con người. Nếu nhà trường thật sự muốn giảm sự ảnh hưởng, thì cần phải nói thủ phạm dừng tay trước."


Phan Kiếm:...
Ông ta thực sự á khẩu không nói được gì. Mà yêu cầu này cũng không phải là bất hợp lý.
Ông ta nghĩ một lúc: "Nhà trường sẽ xem xét yêu cầu của anh, tích cực liên hệ với Triệu Bân."


Tống Phỉ cũng không được voi đòi tiên, nhưng cũng giành giật từng thứ một, nghe Phan Kiếm trả lời xong, cũng không ép gì nữa, chỉ nói: "Vậy chúng tôi sẽ đợi kết quả. Nếu nhà họ Triệu có thể ngừng công kích và chờ đợi kết quả điều tr.a một cách đàng hoàng, lúc đó chúng tôi sẽ xem xét lại đề xuất của ông, đương nhiên, chuyện ở nhà ăn, chúng tôi cũng sẽ điều tr.a đến cùng."


Điều này không phải là có ý, sau khi nhà họ Triệu không gây chuyện nữa mới có thể quyết định có cần thành thật hay không sao, nhưng cho dù nhà họ Triệu không gây gổ, vậy chuyện trước kia hắn ta làm thì chúng tôi sẽ thôi tr.a cứu ư? Làm gì có yên ổn như thế!


Phan Kiếm thở dài, cảm thấy chuyện này thực sự rất khó làm, nhưng Cao Ca là bên bị hại, ông ta không nên nói nhiều, cuối cùng cũng chỉ nói với Cao Ca một câu, "Cao Ca, em đừng lo lắng quá, nhà trường sẽ bảo vệ tốt sinh viên của mình."


Một nửa khuôn mặt của Cao Ca nấp sau Tống Phỉ, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, qua một lúc sau, cô nói: "Trưởng ban Phan, em biết rồi, nếu có chuyện thì thầy có thể tìm luật sư Tống để nói chuyện." 
Phan Kiếm biết, chuyện này không hề dễ dàng.


Đợi ra khỏi cửa, Cao Ca không nhịn được hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Tống Phỉ nói: "Phóng viên đang ở dưới ký túc xá của em phải không, anh sẽ đi gặp họ trước."
Tại đồn cảnh sát.


Sau khi Trương Kiến mắng chửi thói đời một đám người xong thì báo cáo như cũ, rồi lại dùng giọng điệu rất nhà nước nhắn lại với phóng viên. Đương nhiên không thể tiết lộ thân phận của Triệu Bân, chỉ có thể nói ra khu vực xảy ra vụ án, hiện đang trong giai đoạn điều tr.a phá án.


Đợi đến chiều, luật sư Bàng Duệ lại đến, lúc này chỉ có Lưu Mân ở lại, những người khác đều đã ra ngoài vì những vụ án khác cả. Thật sự Lưu Mân không muốn gặp anh ta, nhưng lại không tiện thể hiện sắc mặt, chỉ đành phải nhịn.


Hôm qua anh ta vừa mới gặp Triệu Bân, bây giờ lại muốn gặp nữa, làm Lưu Mân không muốn để cho anh ta gặp, nhưng vấn đề là nhà họ Triệu nhiều mánh khóe thủ đoạn, vốn chuyện này gây áp lực rất lớn, nếu thủ tục không hợp pháp, nhất định sẽ bị bới móc ra lỗi.


Lưu Mân không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho anh ta làm thủ tục.


Bàng Duệ nghênh ngang đi vào phòng thẩm vấn, lúc này Triệu Bân đang ngủ gật, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, giật mình rồi lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn thấy Bàng Duệ, cơ thể mới thả lỏng ra, nhíu mày nói: "Làm tôi sợ muốn ch.ết, thế nào rồi?"
Nghi phạm và luật sư gặp mặt thì không bị giám sát.


Nhưng Bàng Duệ vẫn đóng cửa để yên tâm, đại thiếu gia ngông cuồng tự cao tự đại hôm nào giờ lại thành bộ dạng như thế này, cũng không khỏi xót xa. Anh ta liền nói: "Như tôi đã nói hôm qua, mọi chuyện đều không có vấn đề gì. Bên phía Cao Ca cậu cứ yên tâm, chúng ta đã thả tin tức với giới truyền thông rồi, còn có cả những người tôi quen biết, họ sẽ dẫn dắt dư luận cả. Có thể bọn họ sẽ đưa cậu đến trại tạm giam, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý trước."


Triệu Bân nghe xong thì nhíu mày: "Phải đi bao lâu, tôi nghe nói trong đó rất hỗn loạn."


Bằng Duệ an ủi hắn, "Chính vì mẹ cậu không yên lòng nên mới để tôi đến để dặn dò cậu, bên kia bố mẹ cậu đều thu xếp ổn thỏa, cứ yên tâm đi. Đến đó đừng ăn nói lung tung, người khác hỏi thì cậu cứ nói là mình bị oan. Ở đó đến khi nào thì tạm thời vẫn chưa nói trước được, chúng tôi sẽ cố gắng kết thúc vụ án một cách nhanh chóng."


Triệu Bân vừa nghe đến tên Cao Ca thì rất tức giận, vỗ vào tay ghế nói: "Giết ch.ết cô ta đi! Con đĩ cái!" 
Ký túc xá.


Vì không thể vào phòng giáo viên nên Lâm Thiến Thiến đi về trước, vừa vào đã thấy trong phòng ngổn ngang, Trương Manh lấy toàn bộ chăn gối quần áo của Cao Ca ném hết xuống đất, đang lục giá sách của cô ấy.
Lâm Thiến Thiến hét lên: "Cậu làm cái gì vậy hả?"


Trương Manh nghiêng đầu sang chỗ khác, để lộ khuôn mặt sưng lên vì khóc, "Tôi làm sao? Tôi không muốn ở chung phòng với một kẻ đáng tởm đấy thì sao? Cô ta thật dơ bẩn! Tôi muốn đuổi cô ta ra khỏi đây."


Lúc này Lâm Thiến Thiến mới cảm thấy lo lắng, vừa ngăn cô ả vừa nói: "Cậu dựa vào cái gì mà đuổi cậu ấy, đây là trường học chứ không phải nhà của cậu, vả lại, ai dơ bẩn hả!"


Trương Manh ngây người ra, sau đó lại nghĩ Lâm Thiến Thiến đang chê cười cô, thẳng tay đẩy Lâm Thiến Thiến xuống đất, rồi từ trên cao nhìn xuống nói: "Ai dơ bẩn? Cô ta chính là người dơ bẩn. Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không cho cô ta ở đây. Lưu Mỹ Hà, cậu cũng muốn sống chung với cô ta sao?"


Lúc này Lâm Thiến Thiến mới nhận ra, Lưu Mỹ Hà cũng đang ở đây.
Lưu Mỹ Hà chỉ nhìn hai người, sau đó lắc đầu nói: "Mình cũng không muốn đi ra ngoài bị người khác chỉ trỏ. Khó nghe muốn ch.ết."






Truyện liên quan