Chương 50

Sáng sớm ngày mồng mười, thư phán quyết được gửi đến địa chỉ hiện tại của Cao Ca.
Vì đã sớm biết được tin nên Tống Phỉ cũng không đi làm, mà sáng sớm đã đến đây cùng chờ với Cao Ca. Đợi người đưa thư phán quyết đi, mẹ Tống và mẹ Cao xúm lại trước.


Tống Phỉ ngẩng đầu nhìn, chỉ có Cao Ca đứng ở đằng xa nhìn lại. Trên mặt cô là nét thấp thỏm mâu thuẫn chưa từng thấy. Dễ dàng nhận ra, mặc dù mọi người đều có lòng tin vào chuyện này, nhưng đến thời khắc công bố câu trả lời cuối cùng, vẫn là căng thẳng lo lắng.


Mẹ Cao đợi không kịp nữa rồi, thúc giục Tống Phỉ, “Mở ra xem xem sao, không được, tim dì đập mạnh lắm rồi, e có khi lên đến trăm hai mất. Cháu chờ chút,“ Vừa nói bà vừa lấy chai thuốc trợ tim từ trong túi ra, uống mấy viên rồi mới giục tiếp, “Nhìn xem nào.” Bà còn quay đầu sang nói với Cao Ca, “Con gái à, mẹ xem trước giùm con nhé. Con cứ chờ tin tốt của mẹ đi.”


Tống Phỉ nhìn Cao Ca, thấy cô không phản đối thì xé phong thư ra.


Bên trong là mấy tờ giấy A có đóng dấu, trên đó viết mấy chữ to "thư phán quyết hình sự". Nơi đề tên người gửi là cơ quan công tố thành phố Tần tại viện kiểm sát nhân dân thành phố Tần, đằng sau đó là tin tức của bị cáo tban. Nội dung này có đến mấy trang, đại khái đều là nội dung trên tòa, mẹ Cao sốt ruột nói luôn, “Lật đến trang cuối xem kết quả đi.”


Tống Phỉ vâng lời, trực tiếp lật đến trang thứ tư. Chỉ thấy trên đó viết, “Phán quyết như sau: bị cáo tban phạm tội cưỡng hϊế͙p͙, tuyên án tù mười năm, tước đoạt quyền chính trị mười năm.”
Mẹ Cao vừa nhìn lập tức hô lên, “Thắng rồi! Xử mười năm, thắng rồi!”


available on google playdownload on app store


Ngay đến mẹ Tống cũng kích động, nắm lấy thư phát quyết, vừa nhìn vừa vẫy nói, “Là thật không sai, thắng rồi. Mười năm! Cao Ca à đừng lo nữa, đến xem đi nào, chúng ta thắng rồi.”
Lúc này Cao Ca mới lảo đảo tiến về phía trước, sau đó bị mẹ Tống nhét thư vào trong tay.


Tại giây phút này, tầm mắt cô gần như trở nên mơ hồ, cô nhìn một cái, đúng là mấy chữ kia, sợ nhìn nhầm nên lại vôi chớp mắt nhìn lần nữa, đúng như dự đoán, vẫn là mấy chữ đó. Là thật, đã có phán quyết rồi, mười năm. Cô muốn nhẫn nhịn, cô muốn nở nụ cười chiến thắng, cô rất muốn nói lời cám ơn... Nhưng cô không nhịn được, gần như vào lúc xác nhận được, nước mắt cứ thế tuôn trào, rơi lên thư phán quyết, nhanh chóng thấm ướt cả tờ giấy.


Mẹ Cao vẫn khuyên cô, vỗ vai mà nói, “Không sao đâu, đây là chuyện tốt rồi, nên mừng mới phải.”


Nhưng cô không nhịn được, thậm chí cô còn để mặc hình tượng mà ngồi xổm xuống đấy, cô siết chặt tờ phán quyết, cô dùng đôi mắt ngấn lệ mơ hồ của mình nhìn lần nữa, cuối cùng không thể đè nén được cảm xúc, khóc toáng lên.
Đó là tiếng khóc như thế nào?


Không phải chịu đựng, không phải dễ nghe, mà là sau mấy tháng chỉ một mình bản thân phải nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có được tin tốt, khóc tỉ tê nức nở. Trong giọng của cô có khiếp hãi, có oan ức, có khuất nhục phải gánh chịu cùng kiên cường chi ra. Cô lúc đó không khóc, hoặc cùng lắm chỉ nhẫn nhịn khóc là bởi vì còn chưa phải lúc, cô sợ dũng khí của mình sẽ bị trút hết, cô ép mình phải chịu đựng. Nhưng giờ đây, cô chẳng còn sợ nữa, cô muốn trút hết bao oan ức và nỗi không cam lòng ra ngoài.


Trong lúc nhất thời, cả căn phòng chỉ có tiếng khóc cô vang bọng.


Mẹ Cao và mẹ Tống thôi cười —— Đúng thế, cho dù ngày ngày sống chung với nhau, nhưng bọn họ cũng chẳng phải là Cao Ca, bọn họ không hiểu được chuyện mà Cao Ca đã trải qua. Hai người nhìn Cao Ca mà nước mắt trào dâng. Hai người họ một người là mẹ ruột của Cao Ca, yêu cô như chính bản thân mình, một người là nhìn những ngày qua Cao Ca đã sống thế nào, làm sao có thể không đau lòng được.


Cơ thể cô gái vẫn còn đang run rẩy.
Tống Phỉ hai mắt đỏ bừng ngồi xuống, ôm cả người cô vào lòng. Anh vỗ vai Cao Ca khuyên nhủ, “Đã tốt rồi, qua rồi, mọi thứ đều qua rồi.”


Cao Ca không chịu nói gì, nhưng vì có chỗ dựa là Tống Phỉ nên vùi đầu vào ngực anh tiếp tục thút thít. Tống Phỉ không chút do dự ôm lấy cô, lòng anh quặn đau, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Không sao đâu, tban đã bị trừng trị rồi, những người khác cũng sẽ phải chịu trừng phát. Càng lúc sẽ càng tốt thôi, tin anh nhé?”


Cùng lúc đó, nhà họ Triệu cũng nhận được thư phán quyết như vậy.
Cũng giống nhà Tống Phỉ, hôm nay ở đây đều tụ tập một nhóm người có liên quan, Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh cùng luật sư Bàng Duệ.


Thư phán quyết vừa đến, Chương Nhã Tĩnh không đợi kịp mà xé ra cầm thư phán quyết nhìn xem, Bàng Duệ ở cạnh nhắc nhở, “Trang cuối, trang cuối.” Chương Nhã Tĩnh vội vã lật ra sau, thậm chí còn kéo rách giấy, nhanh chóng giở đến trang cuối cùng, tổng cộng có mấy hàng chữ, kết quả phán quyết vất rất rõ ràng.


Chương Nhã Tĩnh nhìn mà không dám tin vào mắt, tay chợt thả lỏng.
Một xấp giấy rơi thẳng xuống đất.


Tuy Bàng Duệ không xem nhưng cũng đoán được là kết quả gì. Anh ta gấp gáp ngồi xuống lật ra xem, bên trên ghi chữ mười năm. Lúc này chỉ thấy Chương Nhã Tĩnh lắc Triệu Thiên Vũ mà nói, “Mười năm, cao nhất là mười năm! Sao bọn họ có thể làm vậy chứ, dựa vào đâu mà họ xử mười năm, con trai em mới hai mươi tuổi, làm sao có thể xử mười năm được?!”


Nói xong bà ta chợt nhớ đến luật sư, quay phắt đầu lại.


Bàng Duệ chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, đúng như dự đoán, Chương Nhã Tĩnh lao đến, kéo lấy cà vạt của anh ta, túm lấy anh ta lắc chất vấn,“Không phải cậu có bản lĩnh sao? Không phải cậu nói hay lắm sao? Mười năm, dù tôi có dốt cũng biết đây là mức phạt cao nhất, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy mà cậu đã làm gì hả?” Vừa nói bà ta vừa tát Bàng Duệ một cái.


Triệu Thiên Vũ cũng sợ hết hồn, vội bước đến giữ Chương Nhã Tĩnh lại.
Bàng Duệ bên kia rất sửng sốt, anh ta đâu nghĩ lại đánh người?


Cơn tức của Chương Nhã Tĩnh không nhỏ, huống hồ còn để móng tay, một tát rơi xuống làm má Bàng Duệ đau rát, đưa tay lên sờ thì thấy có rướm máu, hủy mặt rồi còn đâu!


Thật ra trong lòng Bàng Duệ cũng biết, xử mười năm đồng nghĩa với việc nhà họ Triệu và anh ta không thể qua lại được nữa, cho dù anh ta có làm chó thì bọn họ cũng không dùng anh ta nữa, mà dĩ nhiên chính Bàng Duệ cũng không chịu được tức, nói với Chương Nhã Tĩnh, “Tôi đã nói là bào chữa có tội rồi, bằng chứng xác thật đến thế, vậy mà các người cứ khăng khăng đòi bào chữa vô tội. Tôi đã nói điều này từ lâu lắm rồi, kiểu bào chữa không thực tế này sẽ chọc giận thẩm phán mà thôi, nhưng hai người cứ không nghe, bây giờ còn trách tôi ư? Đánh người ư? Chuyện của nhà các người, tôi không lo được nữa.”


Rồi anh ta quay đầu bước đi.


Chương Nhã Tĩnh còn đang nổi điên, Triệu Thiên Vũ cũng không có thời gian để ý đến Bàng Duệ, gọi dì giúp việc đến đỡ Chương Nhã Tĩnh lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng Chương Nhã Tĩnh đã bị đả kích lớn, nằm yên một chỗ không động đậy, có điều nước mắt không ngừng lăn dài, tự lẩm bẩm, “Mười năm, Bân Bân ơi, là mẹ vô dụng, đã để con phải chịu khổ rồi. Con trai của mẹ ơi!”


Triệu Thiên Vũ không nhìn nổi, liền nói, “Không phải còn có thể kháng án sao? Em đừng...”
Ông ta chưa nói xong thì Chương Nhã Tĩnh đã bật dậy, hai mắt tóe lửa,“Đúng thế đúng thế, có thể kháng án mà, em muốn kháng án, em nhất định phải kháng án.”


Dù gì Triệu Thiên Vũ cũng là người biết rõ, tình hình ở phiên tòa hôm đó ông ta cũng đã thấy, thật ra trong lòng đã sớm có câu trả lời nhưng chẳng qua là không muốn thừa nhận nói ra mà thôi. Kỳ thực có kháng án cũng không có ích gì, nhưng ông ta không thể nói ra, lúc này Chương Nhã Tĩnh đã điên lên rồi, ông ta chỉ có thể gật đầu, “Được, kháng án.”


Còn Bàng Duệ thì ngược lại, nổi giận đùng đùng xong ra ngoài, anh ta cũng thông minh, sợ đến lúc đó nhà họ Triệu sẽ xử lý mình nên đến bệnh viện làm giám định vết thương trước, rồi lúc này mới đi bộ về nhà, nghĩ thời gian sau này sẽ sống ra sao. Anh ta không thể ở lại thành phố Tần được nữa rồi, vốn trước đó đã thua kiện Tống Phỉ mà mất đi một lượng lớn khách hàng, mà nhà họ Triệu là khách hàng lớn nhất còn lại của anh ta, lần này thua nữa, e rằng chẳng còn lại gì. Anh ta phải đổi chỗ thôi.


Đang nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên, anh ta cúi đầu nhìn, là điện thoại của Trương Manh. Anh ta vốn không muốn bắt máy vì chẳng có tâm tình nào, nhưng Trương Manh gọi mãi không chịu dừng, cuối cùng chỉ đành phải nghe máy, lập tức nghe thấy Trương Manh hỏi, “Kết quả phán quyết đã có ở trên mạng rồi, tban bị tù mười năm thật sao?”


Sao có thể là giả chứ, đó là tin tức truyền ra từ buổi họp báo, nhưng cô nàng không dám tin, chỉ có thể hỏi lại.


Bàng Duệ mặc xác cô ta, vừa nghe đã nổi đóa, “Đúng vậy đấy, nên cô bớt bớt đi, chính cô ngụy tạo bằng chứng đấy, cô có biết với án hình sự mà làm chứng giả thì sẽ bị phạt thế nào không hả? Vào tù ngồi đấy.”
Nói rồi anh ta cúp máy, nhưng không ngờ lại dọa Trương Manh sợ.


Vốn Trương Manh đợi kỳ nghỉ đông đến sẽ về nhà, nhưng vì vụ kiện của c,c dĩ nhiên cũng có phần vì người nhà họ Triệu, mà cô ta cứ nói riết với bố mẹ là trong trường có chuyện cần mình giúp nên phải ở lại. Dù cô ta biết Cao Ca có rất nhiều bằng chứng, nói không chừng có cả cơ hội thắng, khi đó cô ta cũng đang nghĩ, bất kể thắng thua thì dù sao cô ta cũng có thể giúp nhà họ Triệu, đến lúc đó không còn chuyện gì nữa, đợi học kỳ mới bắt đầu, cho dù thua kiện thì cũng không liên quan đến cô ta.


Cô ta cũng biết làm chứng giả là không đúng, nhưng một là nhà họ Triệu uy hϊế͙p͙ cô ta, dù cô ta không làm thì cũng phải làm, hai là trong tình hình đó, cô ta bắt đầu nghĩ đến điều tốt đẹp, cảm thấy dù có thua thì cùng lắm chỉ giáo dục phê bình mà thôi. Cô ta vẫn luôn nghĩ như vậy mà không dám đi kiểm tra.


Nhưng vừa nghe đến ý của Bàng Duệ, có vẻ như sự tình không đơn giản.


Cô ta gần như lên mạng tìm kiếm, kết quả tìm được tội ngụy tạo chứng cứ ở điều khoản ba trăm lẻ năm trong “luật pháp”, tình tiết không nghiêm trọng thì xử tù dưới ba năm hoặc tạm giam; tình tiết nghiêm trọng thì xử tù từ ba đến bảy năm.


Bàn tay cầm ly nước sôi của cô ta nới lỏng, ly nước rớt xuống áo ngủ làm cô ta thét lên vì nóng.
Mẹ Trương Manh nghe mà sợ hãi, vội đi đến hỏi thăm, “Con không sao chứ?”


Trương Manh vẫn chưa hoàn hồn, nhưng không muốn cho mẹ biết nên chỉ có thể lắc đầu, “Không sao ạ, đổ nước thôi. Đã làm mẹ giật mình rồi.”
Lúc này mẹ Trương Manh mới đi ra ngoài.


Cô ta ngẩn người đứng ở đó một lúc lâu mới bình tĩnh được, suy nghĩ một chút rồi sờ điện thoại tính gọi cho Cao Ca, nhưng giữa chừng lại tắt đi, hình như không hay cho lắm, Cao Ca khó nói được, cô ta đã đắc tội với Cao Ca rồi. Cô ta lại nghĩ, bấm gọi cho Lâm Thiến Thiến, lúc đang chờ nhận điện thoại thì cô ta nghiêng đầu nhìn mình trong gương.


Đã gầy đến mức da bọc xương, hệt như ma quỷ.
Trả lời Báo cáo
Chú ý đặc biệt: Thông báo reset pass và hỗ trợ thành viên meiipan 140# Tác giả| Đăng lúc 26 phút trước | Chỉ xem của tác giả Chương 51


Trong ngày mồng mười ấy, mặc dù với công chức đi làm thì ngày ấy có nghĩa là đã hết Tết đi làm lại bình thường, nhưng đối với đại đa số sinh viên mà nói thì vẫn còn đang trong nghỉ đông, là ngày trong dịp Tết.
Nên cuộc gọi của Trương Manh cũng chẳng dễ dàng gì.


Cô ta chờ đến mức gần tuyệt vọng thì Lâm Thiến Thiến mới nghe máy, đầu dây đầy ắp tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt, hẳn là Lâm Thiến Thiến đang thảo luận chuyện của Cao Ca với người nhà đây mà, giọng nói vô cùng hưng phấn, lúc nhận điện thoại còn nói, “Bạn con thắng rồi, xử mười năm đấy. Con đã nói là cậu ấy kiên cường lắm rồi mà, nhất định sẽ được bồi thường như mong muốn.” Nói xong câu này mới quay đầu đi hỏi Trương Manh, “Alo, Trương Manh à, sao cậu lại rảnh rỗi gọi cho mình thế, không phải nói không để ý đến mình nữa sao?”


Đó là lần sau khi Cao Ca chuyển đi, Trương Manh ghét Lâm Thiến Thiến vì giúp Cao Ca nên cùng với Lưu Mỹ Hà cô lập Lâm Thiến Thiến.
Lúc này Trương Manh còn có thể nói gì được nữa, chỉ biết xin lỗi, “Lúc đó là mình sai, mình xin lỗi cậu.”


Cô nàng vốn giơ nanh múa vuốt, nhưng giờ đây lại biến thành thỏ nhỏ, làm Lâm Thiến Thiến cảm thấy sai sai, từ chối thẳng, “Đừng như thế, mình không chịu nổi đâu. Cậu gọi đến tìm mình chắc là có chuyện chứ gì.”


Đương nhiên cầu xin người khác là việc khó khăn nhất, nhưng giờ đây không cầu xin thì có thể làm gì nữa? Cô ta thật sự sợ Cao Ca sẽ tố cáo mình. Trương Manh hít sâu một hơi rồi nói, “Thiến Thiến à, là có chút việc, liệu có thể... có thể nhờ cậu nói giúp với Cao Ca một chuyện hộ mình không, mình...”


Cô ta còn chưa nói xong thì Lâm Thiến Thiến đã ngắt lời, “Nếu là nói chúc mừng năm mới vạn sự như ý thì được. Nhưng còn liên quan đến vụ kiện thì khỏi nói đi. Mấy tháng nay Cao Ca chẳng dễ dàng gì, bây giờ khó khăn lắm mới thắng được, mình không muốn nói những chuyện này với cậu ấy, miễn khỏi mất hứng.”


Trương Manh ngẩn người tại chỗ.
Lâm Thiến Thiến không thấy cô ta nói gì thì hỏi lại, “Cậu còn việc gì không? Không có thì cúp máy đây, người nhà còn đang chờ mình.”


Trương Manh thở dài, biết nói gì được nữa đây, đã bị từ chối như thế rồi, “Không... không sao, đi học gặp lại vậy.”
”Hẹn gặp lại.” Giọng Lâm Thiến Thiến rất nhẹ, khác hẳn chất giọng nặng nề của Trương Manh, cô nàng thở dài rồi cúp máy.


Cô ta ngồi đợi trong phòng một lát thì lại đứng dậy, cảm thấy như thế này không ổn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lúc này mẹ cô ta đi vào, thấy thế thì ngạc nhiên hỏi, “Sao con lại dọn đồ rồi?”
Trương Manh đáp, “Con có việc bận nên phải về trường trước, phải đi ngay bây giờ.”


Cô ta vừa nói vừa ném quần áo vào vali, mẹ cô ta lại nghi hoặc hỏi,“Manh Manh, con không thoải mái hả, nghỉ đông thì về muộn, còn bây giờ mới mồng mười đã đi, phải nửa tháng nữa các con mới đi học lại mà, con về sớm thế làm gì? Con lại gây chuyện gì nữa à.”


Trương Manh nào dám nói thật, chỉ nói, “Không có, chỉ là lên năm ba nhiều việc thôi.”
Mẹ Trương Manh vẫn không tin, “Không phải con có thai đấy chứ, con về nửa tháng rồi vẫn chưa thấy có.”


Trương Manh nổi khùng lên, quay sang nói với mẹ, “Con bảo đảm là không có, mẹ đừng đoán bậy bạ nữa, thật sự là có chuyện mà. Con không giấu gì mẹ đâu, được rồi, mẹ nói một tiếng với bố hộ con nhé, con đi đây.” rồi xách vali ra trạm xe buýt.


Về phía Cao Ca, sau khi nhận được tin chắc chắn thì bao nhiêu áp lực phải gánh vác trong suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải thoát, không nhịn được mà khóc toáng lên, còn Tống Phỉ đau lòng người yêu mà ôm ngay cô vào lòng, hai người cứ thế đắm chìm mà quên mất quan hệ của mình vẫn còn chưa công bố.


Dù sao mẹ Cao cũng là mẹ của con gái, đương nhiên nhạy cảm hơn, vừa nhìn thì thấy không đúng, dù Tống Phỉ coi như là ân nhân nhưng cũng không thể ôm Cao Ca như thế được, lại còn dán vào tai con bé mà nói chuyện nữa, quá thân mật rồi.


Bà vừa muốn cản lại vừa sợ không nể mặt Tống Phỉ, cuối cùng lại hết cách, đang chuẩn bị bước lên thì lại bị mẹ Tống kéo lại.
Mẹ Cao làm tư thế với bà, thế là mẹ Tống dứt khoát kéo người vào phòng mình.


Vừa khép cửa lại, mẹ Cao không nhịn được mà nói, “Chị ngăn tôi làm gì? Hai đứa nó thế là không được. Không thể như vậy được.”
Mẹ Tống liền hỏi: “Vì sao không thể như vậy chứ.”


”Hai đứa nó...” Mẹ Cao nghĩ khá lâu mới giải thích, “Hai đứa nó cũng chẳng phải bồ bịch gì, ôm nhau thế sao được. Không được, tôi phải vào nói chuyện với chúng, dù có vui đến mấy cũng không thể làm thế được.”


Kết quả mẹ Tống lại cản lại, nhưng không phải dùng tay cản mà là nói, “Hai đứa nó yêu nhau rồi.”
Mẹ Cao sửng sốt, gắng gượng dừng bước chân, quay đầu lại với vẻ không dám tin, “Chị nói gì cơ? Yêu nahu rồi? Chuyện từ khi nào? Sao chị lại biết, sao tôi không biết gì thế?”


”Lúc nào à, là hôm ba mươi Tết đó. Chị ngủ sâu quá nên chắc không nghe, tôi ngủ không sâu lắm, thằng nhóc đó vừa rời giường là tôi đã nghe thấy ròi, còn tưởng nó đi tìm nước uống, kết quả một lát sau lại thấy Cao Ca cũng dậy, rồi hai đứa nó mò giày trong tối mặc vào, rồi chạy xuống dưới ngắm tuyết.”


Mẹ Cao nói, “Cũng không hẳn,“ Nhà bà là con gái, nhất định phải chú ý,“Nói không chừng thanh niên thích ngắm tuyết nên cùng ra ngoài mà thôi.”


Mẹ Tống bật cười, “Tôi cũng xuống theo mà, Tống Phỉ là con trai tôi, tôi thấy nó sáng nào cũng chạy qua bên này là thấy sai sai rồi, hai đứa nó đã yêu nhau rồi đấy, chị khỏi phải nghi ngờ gì đâu, tin tôi đi.”


Kỳ thực sao mẹ Cao có thể không thích Tống Phỉ được, dáng người tốt lại còn chu đáo, sự nghiệp thành công lại còn hiền lành, biết đi đâu tìm con rể như thế. Nhưng bà sợ người ta xem thường Cao Ca, không phải là me ruột bà cũng xem thường con gái mình, mà là sợ người ta bắt nạt Cao Ca làm con bé tổn thương.


Bà lại suy nghĩ rồi ngồi xuống hỏi, “Chị à, chị... chị không tức giận sao.”


Mẹ Tống là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ý, lúc này bèn nói, “Con người chị ấy, chị suy nghĩ đi đâu vậy, có gì mà tôi phải giận chứ. Tống Phỉ không thích Cao Ca ư? Thằng bé thích chứ, cái tính cách đó của nó là do tôi nuôi lớn, tôi quá thừa hiểu ấy chứ, một khi đã không thích thì chắc chắn sẽ không để ý. Cao Ca không tốt? Con bé có gì mà không tốt, kiên cường dũng cảm có ý kiến không dao động, dạo này con gái như thế khó tìm lắm. Tôi vui còn không kịp nữa đấy.”


Mẹ Cao còn muốn nói gì đó thì bị mẹ Tống ngắt lời, “Tôi biết chị muốn đến chuyện mà con bé gặp phải, nhưng tôi đâu có trách nó đâu. Từ ngày đầu tiên Tống Phỉ để Cao Ca vào ở, tôi chưa từng coi thường con bé lần nào, mỗi ngày tôi đều theo con bé, nhìn con bé ngày ngày chịu đựng từng bước một thế nào, kết quả vì chuyện này mà tôi bắt bẻ con bé thì, chị à, tôi là người thế nào vậy chứ.”


Bà khẽ vỗ lên tay mẹ Cao, “Chị yên tâm. Tôi sẽ đối tốt với con bé.”


Trong phòng khách, khó khăn lắm Cao Ca mới cầm được nước mắt, kết quả phát hiện ra hai người lại quên khuấy đi mọi thứ, cô mở mắt ra nhìn, nhưng người đâu rồi? Trái lại Tống Phỉ lại thấy cô khá đáng yêu, không nhịn được cúi đầu lén hôn lên mặt cô, “Ở trong phòng mẹ anh rồi.”


Cao Ca không nhịn được nói, “Cái này...”
Tống Phỉ lôi khăn tay ra lau nước mắt cho cô, “Nhất định là thấy cả rồi, hai mẹ sợ làm phiền chúng ta nên vào phòng rồi.”
Cao Ca vẫn có chút lo lắng, nhưng Tống Phỉ đã nắm tay mà khuyên, “Em yên tâm đi, không phải mẹ của hai ta đều giống nhau sao?”


Đợi một lát sau thì hai bà đi ra, lúc này Cao Ca mới biết lời Tống Phỉ nói là đúng, mẹ Cao không lên tiếng, còn mẹ Tống thì nói thẳng, “Nhìn cái gì, không giấu nổi nữa chứ gì. Tống Phỉ này, mẹ biết chắc chắn là ý của con, mẹ nói cho các con biết, tác phong giấu giếm gia trưởng thế này là không thể nào chấp nhận được ở nhà họ Tống.”


Tống Phỉ mới nói với mẹ anh, “Mẹ không phải là người nhà họ Tống nữa rồi.”


Mẹ Tống trợn mắt, “Được rồi, mẹ đã thương lượng chuyện này với dì Cao của con rồi, coi như thông qua hai ta. Sau này nếu có tin tức khác, ví dụ như đính hôn kết hôn sinh con ấy, thì phải thông báo trước, nếu không sẽ xử lý theo gia pháp.”


Chuyện này thì Tống Phỉ đồng ý rất nhanh, “Bảo đảm sẽ báo cáo trước.”


Lúc này mẹ Tống mới vui vẻ nói, “Được rồi, hôm nay song hỷ lâm môn, không cần nấu cơm gì nữa, mẹ với dì Cao con đã bàn nhau rồi, hôm nay phải ăn mừng thật đã vào, hai người bọn mẹ trả tiền mời hai đứa ăn đại tiệc.”


Tống Phỉ và Cao Ca đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là nét tươi cười, vào lúc này đã không thể khóc nổi nữa nên gật đầu.


Trương Manh xuống xe hơi từ sớm, cô ta biết giờ Cao Ca đang ở đâu do trước đó nghe người họ Triệu nói, trực tiếp chạy xe vào tiểu khu, kết quả lại không vào được.
Cô ta hết cách, vào lúc này vừa không muốn gọi Cao Ca lại vừa muốn liên lạc với cô, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi.


Điện thoại vang lên mãi rất lâu mà không có người nghe máy. Trời lạnh làm cô ta cuống cuồng, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, gọi từng cuộc từng cuộc một, đến lần thứ ba cuối cùng cũng kết nối được, nhưng không phải là giọng của Cao Ca mà là âm thanh vô cùng phấn khích của một người phụ nữ trung niên, “Alo ai đấy, tìm ai vậy?”


Cô ta vội nói, “Cháu chào dì, cháu là bạn học của Cao Ca, cháu muốn tìm cậu ấy có vài chuyện.”
Dĩ nhiên đối phương chính là mẹ Cao, “Con bé đi vệ sinh rồi, đợi lát nữa dì bảo nó gọi lại cho cháu.”
Trương Manh đành chịu, chỉ có thể đáng vâng.


Kết quả qua mười phút, đúng như dự đoán Cao Ca gọi đến, cô ta lập tức nghe máy, dùng giọng cấp bách xưa nay chưa từng có mà gọi tên Cao Ca,“Cao Ca à, mình là Trương Manh, mình... mình đang ở cửa nhà cậu, cậu xuống gặp mình đi, mình đã đợi cậu mấy giờ liền rồi.”


Giọng của Cao Ca ở đầu dây rất lạnh, “Tôi không có ở nhà, đang ở ngoài ăn cơm, không tiện gặp cậu. Cậu về đi.”


Trương Manh vừa nghe thế bèn vội la lên, “Cao Ca! Cậu đừng cúp máy! Mình biết cậu hận mình, nhưng không phải là mình cố ý, mình cũng đau khổ lắm chứ, có biết không? Nhà họ Triệu rất khó ưa, ngày nào mình cũng mơ thấy ác mộng cậu có biết không? Giờ đây nỗi oan của cậu đã được rửa sạch, nhiều người ủng hộ cậu như thế, nhưng cậu có nghĩ đến chuyện trước đây để lộ chuyện mình đi phá thai, hại mình bị biết bao chỉ trích và oan ức không? Cậu ngày ngày đấu tranh vì quyền lợi của mình, nhưng cậu có từng nghĩ bản thân làm hại đến quyền lợi của mình không?”


Cao Ca không ngờ cô ta lại còn nói lý, bèn trực tiếp nói thẳng, “Cậu đáng thương, nhưng còn đáng hận hơn. Tôi chỉ nói sự thật, còn thứ cậu nói là giả, hai ta hoàn toàn khác nhau. Tôi không nói với cậu nữa, cậu về đi.”


Trương Manh lập tứ chỏi cô, “Cậu muốn kiện mình phải không? Có phải cậu kiện mình làm chứng giả không?”
Cao Ca nghĩ rồi nói, “Nếu muốn kiện thì chẳng những cậu mà còn cả tòng phạm Tống Gia Cường và cả bà nội tôi nữa, đều sẽ kiện hết.”


”Cậu đã được rửa oan rồi, vì sao cậu có thể so đo như vậy chứ, cậu biết là cậu sẽ hủy hoại mình mà.” Trương Manh không nhịn được hô lên, “Cậu không thể rộng lượng hơn sao hả? Sao cậu phải xét nét như thế chứ?”


Nhưng Cao Ca lại không bị đả kích, “Tôi rộng lượng với các người chính là khiến mình tổn thương. Hơn nữa, nếu như không giết gà dọa khỉ thì làm sao có thể để loại người như cậu chùn bước chứ. Hủy hoại cậu không phải là tôi mà chính là cậu.”


Trương Manh giận điên người, gào lên vào trong điện thoại, “Cậu sẽ phải hối hận, nhất định cậu sẽ hối hận!”
Cao Ca cúp máy luôn.






Truyện liên quan