Chương 24: Bán manh đáng xấu hổ hứ~
Đây là một buổi sáng sớm của tháng 9, Khổng Tây lại lần nữa bị âm thanh khoan đục cộc cộc từ nhà hàng xóm đánh thức.
Cậu nằm trong chăn cào rối tóc mình, thò tay khác bắt lấy đồng hồ báo thức bên giường, hí mắt nhìn, đã 8 giờ. Không hề có cảm giác dậy trễ, Khổng Tây lười biếng ở trên giường duỗi thắt lưng một cái, vật lộn rời khỏi chăn nệm mềm mại.
Tắt điều hòa, xuống giường, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng mặt trời rực rỡ nháy mắt tràn ngập căn phòng.
Khổng Tây mở cánh cửa sổ sát đất, đi đến ban công, thân thể dưới ánh mặt trời ấm ấp sớm mai vẫn không mấy linh hoạt, tầm mắt vô thức quét dọc đường phố. Sau đó khi quét đến lối đi trước sân nhà mình thì đột ngột dừng lại, người đàn ông khôi ngô trong siêu thị kia đang đứng trên lối nhỏ đó, nhìn về phía cậu. Khổng Tây lập tức cứng ngắc, tay vốn đang xoa thắt lưng nhất thời không biết bỏ xuống thế nào.
Người kia vẫn đứng không động đậy, không rõ mục đích nhìn Khổng Tây đang cứng ngắc.
Khổng Tây đột nhiên có cảm giác nhộn nhạo như bị thị gian, trong lòng bực bội một trận, nhẹ nhẹ di chuyển chân, cấp tốc trốn vào nhà, sau đó đóng cửa sổ, kéo rèm.
Núp sau rèm cửa trấn an trái tim đập thịch thịch của mình, Khổng Tây hé mở một đường nhỏ, lén nhìn ra bên ngoài.
Người kia đã không còn trên lối đi, tâm tình căng thẳng của cậu cuối cùng thuyên giảm, nhưng một giây tiếp theo lại treo cao, bởi vì chuông cửa nhà cậu vang lên.
Khoảng thời gian này, các chị đều đã đi làm, dì quét dọn vệ sinh chắc còn chưa tới, nói cách khác trong nhà chỉ có một mình cậu!
Khổng Tây lại cào rối tóc mình, sau đó như nghĩ đến cái gì, tay đang nắm tóc chuyển sang vuốt, xử lý sơ đám tóc rối bời.
Chuông cửa vẫn đang vang, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn phải chạy xuống lầu, Khổng Tây đứng trước cửa hít sâu một hơi, kéo mở cửa.
Người đàn ông thu hồi tay vốn còn muốn nhấn chuông cửa, trưng ra khuôn mặt tuấn tú, nhìn Khổng Tây.
Khổng Tây dưới ánh mắt nam nhân hơi rụt rụt bả vai. Làm gì mà mặt như đòi nợ vậy, mới sáng sớm tính dọa người sao, Khổng Tây 囧, đối diện ánh mắt lạnh nhạt của người kia, lắp bắp chào hỏi: “Xin… xin chào.”
Người đàn ông hơi dịu sắc mặt xuống, giọng nói vẫn có chút gượng gạo: “Xin chào, tôi là chủ nhà kế bên vừa chuyển tới, tên gọi Đông Dã, Đông của hướng Đông, Dã của đồng ruộng.”
Khổng Tây mở to đôi mắt trong sáng ngập nước nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp đi.
Đông Dã bị nhìn mà có chút xấu hổ, hơi tránh tầm mắt, không quá có thành ý tiếp tục nói: “Gần đây đang tu sửa, hơi ầm ĩ, hy vọng không quấy rầy cậu…”
Làm sao có thể không quấy rầy! Khổng Tây lập tức xù lông, sáng 7 giờ bắt đầu, ồn ào đến tối 9 giờ, giữa trưa cũng không dừng lại, cái chân giò bà nội nó, không cần nghỉ ngơi à!
Song, lời này Khổng Tây chỉ dám gào rú trong lòng, trước bộ mặt kia của Đông Dã cậu không có gan nói, rõ ràng là một gương mặt rất đẹp trai, tại sao vừa nhìn lại có cảm giác như anh hai xã hội đen.
Khổng Tây bĩu môi, không quá cam tâm tình nguyện nói: “Không sao.” Vừa nói còn vừa phối hợp động tác tay chân, vẫy vẫy tay lên xuống, cực kỳ giống người nước ngoài.
Đông Dã nhìn thấy tất cả động tác nhỏ đáng yêu của cậu, mặt không đổi cong cong khóe miệng, đôi môi vốn luôn mím chặt tích tắc cong lên một độ cong đẹp mắt.
Khổng Tây đang cúi đầu không chú ý, che miệng mơ mơ màng màng ngáp một cái, xong mới ngẩng đầu, khóe mắt treo theo một giọt nước mắt nặn ra khi ngáp: “Còn chuyện gì không?”
“Cậu vẫn chưa nói với tôi tên của cậu.”
Trong lòng Khổng Tây bật giơ ngón giữa với anh ta, tôi thiếu nợ gì anh hay sao phải nói cho anh tên của tôi cho dù anh đẹp trai cũng không có quyền như vậy a a a!!
Đương nhiên, lời này cậu cũng không có can đảm nói ra.
Trên thực tế, Khổng Tây vô cùng căng thẳng lấy chân trái đạp đạp chân phải, đây là thói quen của cậu, khi căng thẳng sẽ vô thức đạp chân.
Cậu không dám nhìn thẳng Đông Dã, lại cúi đầu, phối hợp giọng nói nhỏ xíu giới thiệu đại danh của mình: “Khổng Tây, Khổng của Khổng Tước, Tây của hướng Tây…”
“Tôi chắc không khủng bố đến mức cậu không dám nhìn tôi chứ?” Đông Dã dường như không thích bộ dáng cậu cúi đầu nói chuyện, ngữ điệu hơi kém.
Khổng Tây đương nhiên nghe được anh không vui, ngoan ngoãn ngẩng đầu, tăng âm lặp lại lần nữa: “Khổng Tây, Khổng Tước xòe đuôi về hướng Tây!”
Khóe miệng Đông Dã rõ ràng giật giật mấy cái, đưa qua thư mời cầm trên tay, nói: “Ngày kia sửa sang xong, tôi sẽ mở một bữa tiệc nhỏ, đến nhé.”
Ngoan ngoãn nhận tờ giấy màu trắng ngà, Khổng Tây rất chân thành gật gật đầu, “Nhất định đến!”
Có cơm chùa không đi mới là ngốc, trong lòng Khổng Tây vui như hoa nở, tuyệt đối phải đi!
Tống tiễn Đông Dã, Khổng Tây trở vào nhà, tiện tay để thiệp mời lên bàn, nhảy nhót đến nhà bếp kiếm ăn.
Lục lọi tất cả ngóc ngách trong nhà bếp, cậu không tìm được thứ gì để ăn, Khổng Tây khóc, rõ ràng mấy ngày trước cậu mới đi siêu thị, một đống thực phẩm đông lạnh a một đống đồ ăn vặt a, nhất định là chị ba lấy ăn khuya sạch rồi. Khổng Tây bi kịch sau khi sàng lọc một lượt đành lấy ra một bao bánh mì trong tủ lạnh, uống miếng nước đun sôi nuốt xuống.
Bánh mì nước đun sôi, Khổng Tây đáng thương đến độ muốn bật khóc, càng thêm mong chờ bữa tiệc ngày kia, nhất định phải dành bụng ăn cho no!
Sau khi ngược đãi bụng mình xong, tâm tình Khổng Tây cực kỳ tệ, cũng không có hứng thú đi đọc sách, chạy thẳng về phòng, mở máy tính chơi game.
Lòng tràn trề hy vọng đăng nhập, lại không thấy được người muốn gặp.
Lantis còn chưa login.
Khổng Tây thật sự không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình, chỉ biết vốn tệ giờ càng thêm tệ.
Tóm gọn, chính là Khổng Tây mất hứng, mà phiền toái là, cậu căn bản không biết tại sao lại mất hứng.
Hôm qua hai người cũng không tiếp tục thăng cấp, từ khu quái Chân To trở về thành chính Khổng Tây trực tiếp logout, chưa mở hộp với Lantis.
Hộp ở trong túi của Lantis, bây giờ Lantis không onl, tự nhiên cậu cũng không có cách nào chơi trò vân may an ủi tâm tình xoắn xuýt của mình.
Khổng Tây buồn bực thảPhượng Hoàng ra, ý định dùng đứa nhỏ tàn tật an ủi trái tim thủy tinh vỡ vụn của mình.
Vài ngày không thấy, gà con đỏ rực, sản phẩm thử nghiệm của KFC, đã mọc ra một lớp lông màu vàng, đáng yêu không ít, cực kỳ giống gà mới sinh. Nó vừa đạt được tự do thì bắt đầu tung tăng chạy loạn, nhưng bất kể nó chạy đi đâu cũng không thể ra khỏi phạm vi 5 mét quanh chủ nhân.
Khổng Tây cũng không quan tâm nó, lôi lò ra bắt đầu chế thuốc.
Hôm qua khi cùng Lantis canh ngoài hang Rồng Lửa, Khổng Tây vì quá nhàm chán, nhổ rất nhiều cây cỏ kỳ quái ngoài động, mặc kệ hình dáng ra sao đều nhổ lấy nhổ để, hiện tại vừa lúc dùng phát tiết tâm tình.
Vì vậy, người chơi hôm nay đi ngang qua cổng Đông thành Eli đều thấy được một hình ảnh thế này —— một cô bé Dược Sư mặc bộ váy liền thân màu xanh biển, chống cằm canh bên lò hình hồ lô, bên người còn có một con gà con màu vàng đáng yêu, tò mò nhìn chằm chằm chủ nhân của mình, thường thường dụi dụi đầu lên cánh tay chủ nhân, mỗi lần dụi, trên đầu sẽ bay ra hàng chữ: “Chủ nhân, cầu ôm một cái~”
Luôn ngồi trước máy tính, Khổng Tây đương nhiên thấy gà con đang bán manh, nhưng hiện tại cậu thật sự không có tâm tình bán manh với nó.
Rõ ràng đã nói buổi sáng sẽ online, giờ sắp 9 giờ, còn chưa thấy đâu. Không lẽ đêm qua sau khi tạm biệt cậu lại chạy đi lêu lổng? Đàn đúm? Tán gái? Lăn giường?
Khổng Tây càng nghĩ càng hỏng, nháy mắt có cảm giác đang xoay vòng vòng.
Ngày càng nhiều người chơi tụ tập ở cổng Đông thành, thậm chí có người lên thế giới rống một câu “Đến cổng Đông thành vây xem gà con hiếm lạ bán manh nè ~~~” đưa tới càng nhiều quần chúng không rõ chân tướng vây xem.
Khổng Tây bị câu này làm cho khóe miệng giật giật, gà con mà trở thành vật hiếm lạ, cậu thật sự không làm sao nghĩ ra điểm tương đương giữa chúng.
Tại đây chúng ta không thể không cười nhạo hiểu biết ít ỏi của Khổng Tây về trò chơi. Quả thật có rất nhiều loại thú cưng, nhưng mấy con thú cưng kia đều chú trọng tính thực dụng chiến đấu, không quá quan tâm bề ngoài và hình tượng, thẳng thắn mà nói, bất kể có lợi hại không, mỗi con thú cưng đều xấu tương đương nhau. Cho nên mới có nhiều người như vậy đến vây xemPhượng Hoàng nhìnnhư gà con của Khổng Tây.
Khổng Tây thản nhiên tiếp nhận vây xem, rất bình tĩnh làm chuyện của mình.
Theo số lần chế thuốc tăng dần, cậu đã nắm được căn cứ vào hình dáng ngọn lửa khi chế thuốc mà quyết định có thêm cỏhay không và số lượng thêm vào, mà cỏ lần trước ngắt đều là loại hiếm lạ, cho nên lần này luyện ra được thuốc có thuộc tính tốt hơn trước kia, đương nhiên cũng có luyện ra thứ kỳ cục, chẳng hạn như thuốc “Thay Đổi Màu Tóc”.
Trong đám quần chúng vây xem vẫn luôn im lặng, đã có người đặt vấn đề hỏi có bán thú cưng không, có điều Khổng Tây đều không quan tâm. Trong đó kiên nhẫn nhất phải kể đến một đôi tình nhân, nữ sinh một mực quấn lấy Khổng Tây hỏi gà con bán bao nhiêu tiền.
Nữ sinh thấy Khổng Tây vẫn không để ý, đoán chừng mãi không được trả lời đã có chút không thoải mái, bắt đầu ở trước mặt mọi người làm nũng nam sinh bên cạnh.
[Cận] Nhàn Nhạt: Đáng ghét mà, cô ấy không thèm để ý em
Nam sinh lập tức nhìn không được, dẫn theo cô bạn gái nhỏ của mình tiến lên mấy bước.
[Cận] A Trạch: Này, cô gái, cô bán hay không thì nói một lời đi
Khổng Tây còn chưa kịp phản ứng, gà con bên cậu đã kích động nhảy dựng lên, đội cái tên “Người Ta Không Phải KFC” trên đầu, vọt tới trước nam sinh, dùng miệng mổ hắn, trên đầu còn bay ra một câu: “Tên xấu xa, không được ăn hϊế͙p͙ chủ nhân nhà tôi~!”
Nam sinh như bị dọa, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Đám người xung quanh ngược lại lập tức không ngừng hô hào.
[Cận] Nhàn Nhạt: Mẹ ơi ~~ đáng yêu quá !!!!
[Cận] Nụ Cười Hồng Nhan: A a a a a, manh ch.ết tôi
[Cận] Người Ấy: Ông trời ~~~ tại sao lại đáng yêu thế
Một đám con gái không chịu được trước thứ đáng yêu.
Khổng Tây bị khung cảnh trước mắt giật tại chỗ, vẻ mặt như muốn ngất đi, vội vàng thu Phượng Hoàng mất mặt của mình về, thu luôn lò vừa luyện xong, cấp tốc rời khỏi hiện trường.