Chương 49

Đẩy ngã và phản đẩy ngã
Trong game đừng bao giờ cho rằng mình trâu bò nhất. Khi bạn cảm thấy mình trâu bò, còn phát tán tư thái này ra ngoài thì bạn đã biến thành giả vờ bò.


Ở cửa thành Địa Ngục có một NPC có thể dò bảng xếp hạng khiêu chiến, trên bảng chỉ ghi lại 100 thứ hạng đầu, sắp xếp theo thời gian khiêu chiến. Bọn La Tường đánh phó bản xong đi ra, nhìn thử, không tệ lắm, thế mà xếp hạng mười lăm, dù sao cũng là lần đầu tiên chỉ mang tâm tình thử nghiệm, có thể hoàn thành đã tốt rồi. Thế nhưng chờ bọn họ ngủ một giấc dậy lên mạng thì thứ hạng đã biến thành bảy mươi lăm. Theo thời gian phó bản được mở càng ngày càng lâu, người đi vào cũng càng ngày càng nhiều, huống chi trên mạng đã đưa ra cả mấy chiến lược dở dở ương ương, thứ hạng bị rớt là chuyện bình thường.


Có những lúc, thứ hạng luôn khơi dậy lòng hiếu thắng của mỗi người. Bọn La Tường cũng không ngoại lệ, vì vậy mỗi ngày một lần phó bản đã biến thành hoạt động không thể thiếu. Trong mỗi lần khiêu chiến đều rút ra kinh nghiệm, cải tiến đấu pháp, đáng tiếc vận may lại chiếm tỉ lệ rất lớn, dù gì cũng là chia tổ ngẫu nhiên, muốn khiêu chiến thứ hạng phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, kỹ thuật rất quan trọng nhưng chia tổ còn quan trọng hơn, bọn La Tường đã từng bi kịch đến độ trong tổ không có lấy một mục sư.


Đi phó bản, làm trang bị, còn phải trông nom công hội và quản lý chủ thành, dĩ nhiên tán tỉnh yêu đương cũng không thể thiếu, vậy là mỗi ngày của La Tường đều trôi qua rất phong phú và bận rộn. Cứ vậy chớp mắt đã một tuần, hôm nay La Tường không thể ở nhà hóng điều hòa chơi game được nữa, hôm trước mẫu thân đại nhân và cha rời nhà du lịch Hải Nam, vứt mình ở nhà thì thôi đi nhưng trước khi đi còn giao cho mình nhiệm vụ, cuối tuần phải đến nhà Tiểu Hồng Mao tiếp tục dạy kèm nó… La Tường thở dài, lần trước bị khinh bỉ chưa đủ sao, tại sao còn kêu mình đi nữa.


Bất đắc dĩ đội cái nắng chói chang, La Tường mặc áo thun quần lửng cứ vậy lắc lư đi ra ngoài. Nhấn chuông cửa, mở cửa như cũ là Tiểu Hồng Mao đang xụ mặt. Nói như nào cũng đều là chiến hữu cùng đi phó bản mỗi ngày, tại sao không có một xíu “tình cảm chiến hữu” gì hết vậy?


“Ba mẹ em không ở nhà?”
“Ừ.” Đối phương tùy tiện lên tiếng, ý bảo cậu vào phòng.


available on google playdownload on app store


Trực giác khiến La Tường cảm thấy tâm trạng đối phương hình như không tốt lắm? Mặc dù đối phương rất thích chơi trò mặt than, nhưng La Tường cảm thấy đây chỉ là ngụy trang của Tiểu Hồng Mao thời kỳ phản nghịch, ở chung nhiều sẽ biết kỳ thật đối phương rất được, không phải lạnh lùng hờ hững như bên ngoài.


“Làm gì? Nhờ anh mày dạy chơi game à?” La Tường tùy tiện tìm đề tài đánh vỡ không khí hơi cứng ngắc.
“Văn Toán Anh Lý Hóa anh không giỏi bằng tôi, trong game cũng thua nhiều hơn tôi.” Hồng Trung khinh miệt hừ một tiếng, “Nhưng trái lại có một thứ lợi hại hơn tôi nhiều.”


“Hả?” La Tường nhìn đối phương, tại sao hôm nay chẳng những tâm tình không tốt mà ngay cả cách nói chuyện cũng âm dương quái khí vậy.
“Gạt người lợi hại nhỉ.” Hồng Trung nghiến răng nghiến lợi nói.


Nói như thế thì La Tường không có tự giác cỡ nào cũng biết đối phương đang nói gì, “Ặc, em biết rồi?”
“Mấy người cho tôi là ngu ngốc sao! Hai người các anh có chút tự giác bớt liếc mắt đưa tình lời ngon tiếng ngọt được không!!!!”


“Rõ ràng vậy sao?” La Tường bị âm lượng đột nhiên tăng cao của đối phương dọa cho nhảy dựng.
“Tuy rằng lúc đó cảm thấy hai thằng con trai… Tôi có phải đã nghĩ nhiều hay không,” Hồng Trung dừng một chút, không biết nên biểu đạt thế nào, “Nhưng mà hai người cũng quá… ấy rồi!”


Càng nói càng tức, mà tức nhất chính là khi nó phát hiện La Tường lừa gạt mình thì tự dưng không xác định được mình rốt cuộc là giận đối phương lừa gạt mình hay là giận hai người kia thân mật… Mịa, là một thằng con trai đó!


“Cậu đã biết, vậy lão tử liền nói tiếng xin lỗi với cậu, việc này là bọn tôi không tốt, mãi không giải thích rõ vối cậu.” La Tường cũng thản nhiên, cậu cảm thấy bạn nhỏ trước mặt chỉ là tức giận mình bị gạt cộng thêm phát hiện Lạc Tiểu Thiên là cậu nên có chút thẹn quá phát nộ thôi.


“Các người, thật sự là một đôi?”
“Ừm…” Cái này La Tường hết thản nhiên nổi rồi, “Ừ… Xem như vậy đi.”
“Hai người đều là nam…” Mặt Hồng Trung hơi phiếm hồng.
“Ừ. Không cần hoài nghi giới tính của anh mày!” La Tường cố gắng chuyển đề tài.


“Tôi không phải ý này!” Đáng tiếc đối phương lại chuyển trở lại, “Anh không ngại đối phương là con trai à? Anh là GAY?”


“Anh mày không phải GAY!” La Tường rơi lệ đầy mặt, lão tử năm đó cũng là một thằng trai thẳng phong nhã hào hoa, “Chẳng qua, người thích là hắn thôi.” Hơn nữa cũng không ghét hôn môi, hẳn là có thể tiếp tục… Đương nhiên những lời này La Tường không nói ra.


Nói xong câu đó, đối phương nhìn cậu một hồi, rầm, đẩy ghế dựa đứng lên, bịch bịch bịch đi đến trước mặt La Tường, giơ tay dùng sức đẩy cậu… La Tường liền vô cùng thê thảm dùng tư thế đang ngồi, cả ghế lẫn người trực tiếp ngã ngửa ra sau. May thay cậu phản ứng kịp thời, khoảnh khắc ngã xuống thì lăn sang bên cạnh, nhảy khỏi ghế thành công, nếu thật ngửa ra sau trực tiếp đập xuống đất thì cái ót đã toi rồi.


“TM cậu muốn làm gì!!!” La Tường ngồi dưới đất nổi giận, muốn mưu sát mình à?
Mặc dù có chút áy náy, nhưng Hồng Trung vẫn đến gần La Tường, ngồi xổm nhìn cậu hỏi, “Vậy anh thích tôi không?”


Phắc, lần này La Tường đã hiểu rõ, thì ra Tiểu Hồng Mao sau khi biết Lạc Tiểu Thiên là mình vẫn còn chưa bỏ cuộc. Nhưng mà… ban đầu cậu cho rằng Hồng Biến Thiên Hạ đối Lạc Tiểu Thiên chỉ là hứng thú nhất thời, huống chi còn là kiểu yêu online không thành, tại sao bây giờ chân tướng rõ ràng, ngược lại còn khoa trương hơn, lẽ nào muốn kéo ra tới đời thực? Lão tử thích một đứa con trai chưa đủ, còn phải thích tới hai đứa?


“Không thích.” Bị đối phương nhìn chằm chằm quá phiền, “Cầu tình yêu không thành đã muốn đẩy ch.ết anh mày?”
“Không phải…” Hồng Trung do dự, “Vốn muốn đẩy ngã anh, sau đó hỏi anh có thích tôi hay không… Kết quả gặp vấn đề về mặt kỹ thuật.”


“Cậu xem phim tình cảm nhiều quá hả?” La Tường tức đến muốn chửi thề, “Hơn nữa, tôi không phải vai nữ chính tùy tiện đẩy là ngã!”
“Hả?” Hồng Trung nhìn cái người vừa nói vừa nhào qua đây, đầu óc trống rỗng.


La Tường dốc sức nhào về phía người đang ngồi chồm hổm đối diện, dùng thể trọng đè nó lên mặt đất, đây mới là ví dụ đẩy ngã thành công có biết không? Nhìn người bị đè phía dưới, La Tường dùng vẻ mặt rất chân thành cùng ngữ khí rất chân thành, nói: “Nhóc con, trước khi muốn tỏ tình thì phải nghĩ cho kỹ bản thân có thể chấp nhận bị anh mày đè phía dưới không. Cậu thật đúng là TMD khờ đến mức coi lão tử là con gái à? Hử?” Nói xong còn sờ soạng mặt bạn nhỏ đã bị dọa phát ngốc…


Nói thật, Hồng Trung đúng thật là không nghĩ nhiều như vậy, hỏi cậu thích La Tường đến cỡ nào thì cũng không đến mức ấy, cho nên hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện có thật ở bên nhau hay không, càng miễn bàn đến chuyện về sau ai trên ai dưới. Chỉ là nhất thời không cam lòng cộng thêm hâm mộ Yêu Nhất Thần Thoại, vì vậy mà kích động.


Thằng nhỏ đáng thương bị dọa sợ rồi, La Tường đương nhiên không phải thật muốn cùng nó làm gì đó, mà nói tới thật sự gì đó thì cậu cũng có biết đâu! Chưa từng thực chiến qua mà… Đạt được mục đích hù dọa đối phương, La Tường đứng lên, vuốt quần áo, tiêu sái phất tay một cái, “Anh đi đây, tự mình nghĩ cho kỹ đi.”


Gật gật đầu, Hồng Trung bị dọa ngốc cũng chẳng biết đối phương nói nghĩ là nghĩ cái gì, vô thức gật đầu đồng ý, đứng lên còn rất có lễ phép muốn đưa La Tường ra cửa.


“Không cần tiễn,” Nhìn “thành quả dạy dỗ” của mình, La Tường vô cùng hài lòng, tâm tình khoan khoái, cậu rất thích khi dễ trẻ con…
“Buổi tối nhớ phó bản đúng giờ.” Trước khi đi cậu còn không quên dặn một câu.
“Ờ.” Tiểu Hồng Mao tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.


“Bái bai.” Vui vẻ vẫy tay một cái.
“Bai…” Hồng Trung nhìn người rời đi, không ngờ được lần tiễn này, nó đã biến thành người cuối cùng nói chuyện với La Tường trước khi cậu mất tích…


Đúng vậy, kêu người khác đúng giờ đi phó bản, bản thân thì lại cho mọi người leo cây, hơn nữa còn mất tích cả đêm.
Cao thủ không cô đơn –






Truyện liên quan