Chương 63: Tăng tốc (hạ ─ Lập tức kích H)
Trong rừng cây im lặng, một con ngựa màu đỏ thẫm đang chạy nhanh không ngừng, lẫn trong tiếng vó ngựa dồn dập, là những lời nói ɖâʍ đãng khiến người nghe thẹn thùng.
Trên lưng ngựa, hai nam nhân kề sát một chỗ, nửa người trên y phục vẹn nguyên, một người nửa người dưới trống trơn, hai chân không thấy thẹn mà mở rộng, quấn lên thắt lưng nam nhân, để đối phương càng có thể đâm sâu vào.
“Phốc xuy phốc xuy” tiếng trừu sáp mặc dù bị tiếng vó ngựa che lấp, nhưng theo nhịp ƈôи ȶhịȶ trừu sáp, không ngừng có ɖâʍ thủy từ hậu huyệt chảy xuống, dính đầy yên ngựa, dưới ánh mặt trời chớp ánh bạc long lanh, thoạt nhìn ɖâʍ mĩ cực kì.
“Tao hóa, kêu lãng như thế, ngươi là muốn cho mọi người thấy dáng vẻ lẳng lơ của ngươi sao?” Rõ ràng thích nhìn thấy bộ dáng phóng đãng của cậu bị mình thao đến hãm sâu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nam nhân vẫn cứ muốn xấu ác ý nhắc nhở cậu, “Đừng quên chúng ta còn đang ở dã ngoại.”
Sớm chìm đắm trong bể dục, Lương Tu Ngôn làm sao còn rảnh bận tâm chuyện chi, tâm tư của cậu đều đặt lên ƈôи ȶhịȶ ở trong cơ thể mình, ƈôи ȶhịȶ vừa to vừa thô từng chút lại từng chút đâm cậu dục tiên dục tử, ngay cả linh hồn cứ như muốn đâm ra ngoài.
“Aha...... Để cho họ thấy cũng không sao...... Ta cứ thích ông xã làm ta...... Ta cứ thích để họ thấy ông xã đem ta làm mạnh như thế này......” Lương Tu Ngôn không hề cố kỵ lên tiếng lãng kêu, “Lão công, lại dùng lực làm tao huyệt của ta!”
“Tao hóa!” Hắc vân áp thành quả thực đối biểu hiện ɖâʍ loạn của cậu líu lưỡi, chụp lấy thắt lưng cậu, thừa dịp thời điểm xóc nảy, nhắm ngay vị trí, lập tức húc lên nơi mẫn cảm nhất một cái. “Ta xem ngươi căn bản hận không thể để nam nhân thấy của bộ dạng lẳng lơ của ngươi rồi lấy ƈôи ȶhịȶ thao ngươi!”
“Ừm hừ...... Chọc tới rồi! Chọc tới rồi! Sướng ch.ết ta mất!” Lương Tu Ngôn bị chọc đến cả người phát run, giống như có luồn điện chạy qua, “Ta chỉ muốn nhục bổng của lão công thao ta! Lão công mau dùng chim bự thao ch.ết ta! Đâm nát cái tao huyệt này!”
“Ta đây liền thao ch.ết ngươi cái tên tao hóa này!” Hắc vân áp thành hai tay giữ chặt thắt lưng cậu, không cho cậu có cơ hội đào tẩu, rồi mới lại vỗ mông ngựa một cái, làm cho ngựa chạy tăng tốc.
Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy đột nhiên lực độ thao tăng mạnh, ƈôи ȶhịȶ tiến vào mạnh hơn nữa, từng lần đều hướng điểm tận cùng đâm chọc, thật sự như muốn thao ch.ết cậu.
“A a a! Sáp ch.ết ta! Chim bự mạnh quá! Ta muốn bị đại nhục bổng của ông xã thao ch.ết!” Lương Tu Ngôn bị làm lên xuống, choáng váng đầu óc, không biết đang ở thiên đường hay là địa ngục. Chỉ có thể sống ch.ết ôm lấy nam nhân gây cho cậu khoái cảm tột cùng, vô luận là bị đưa thiên đường hay là địa ngục, đều không thể buông tay.
Gió ghé vào lỗ tai cậu gào thét, hết thảy chuyện này đều quá điên cuồng! Quá điên cuồng!
“Ông xã...... Ông xã chậm một chút...... Tao huyệt sắp bị đâm thủng......” Dưới sự thao làm như dã thú, Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy ruột như muốn bị đâm thủng, lớn tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ.
Nam nhân cũng chẳng định buông tha cậu, hạ thân tiếp tục húc vào nhược điểm cậu, nhìn cậu sụp đổ trước ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cắn lên vành tai, tựa như thôi miên, tuyên cáo dục vọng chiếm giữ của bản thân.
“Ngươi là của ta, là của ta......”
Thổ lộ này, so với bất luận thuốc giục tình nào còn khiến dục vọng tăng vọt hơn. Lương Tu Ngôn vốn đang mấp mé bùng nổ, nghe được lời cáo biệt thâm tình của nam nhân, không kiên trì vài cái, đã muốn hét lớn đòi bắn.
“Ta muốn bắn! Ta muốn bị ông xã thao bắn! A!”
Lương Tu Ngôn toàn thân co rút, chất lỏng màu trắng ngà đều bắn lên bụng Hắc vân áp thành. Hắc vân áp thành cũng bị cậu khi cao trào nội bích co rút siết chặt, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
Tinh dịch nóng bỏng như lưỡi kiếm sắc bén bắn lên tràng bích yếu ớt, sướng đến mức Lương Tu Ngôn kêu không dứt: “Nóng quá! Nóng quá! Bắn ch.ết ta! Lão công phải đem ta bắn ch.ết!”
Hắc vân áp thành kìm dây cương, cho ngựa dừng lại. Mà Lương Tu Ngôn đang chìm đắm trong dư âm cao trào, không thay đổi tư thế, vẫn như trước gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt. Hai tay quàng cổ của y, hai chân quấn thắt lưng y, tựa đầu trên bờ ngực dày rộng của y.
Thú tính thỏa mãn, mỹ nhân trong ngực, Hắc vân áp thành tâm tình vô cùng khoan khoái, tại cổ cậu hôn lại hôn, giống như không thấy chán.
Trải qua đợt tình ái kịch liệt vừa rồi, Lương Tu Ngôn còn chưa tỉnh táo lại, bị y hôn như gà mổ thóc, tự nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, ngẩng đầu trừng y: “Ngươi cỏ chịu để yên hay không!”
Cao trào qua đi, giọng nói đặc biệt biếng nhác, mang chút khàn khàn, nghe gợi cảm không ngờ.
“Ngươi thích ta.”
Nam nhân dùng là ngữ khí khẳng định, trong giọng điệu mang theo ý cười, còn có vẻ đắc ý đến thiếu đánh.
Lương Tu Ngôn đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức mặt “Xoát” bừng đỏ, lập tức cố mạnh miệng: “Ngươi để yên hay không!”
Hôn lại hôn, bế rồi bế, ngay cả nhà còn cùng, đều bị hai huynh đệ tụi bây ăn sạch sẽ, còn muốn cái giống gì nữa!
Thấy bộ dáng cậu ngượng ngùng, nam nhân liền càng thêm đắc ý. Hắc vân áp thành hôn lên lỗ tai đỏ hồng một phát, cười nói: “Không để yên, cả đời cũng không để yên.”
Được rồi, không phải không thừa nhận, người nam nhân này nghiêm túc bày tỏ quả thực làm cho người ta động lòng. Trong đôi mắt sáng như sao in lên hình dáng mình. Trong nháy mắt, giống như giữa trời đất chỉ có lẫn nhau.
Lương Tu Ngôn hôn lên cằm y, nhẹ giọng nói: “Vui cực kỳ.”
Lúc này đến phiên Hắc vân áp thành ngây dại, y không ngờ người trong lòng lại nói lời đáng yêu như thế. Chế trụ cằm cậu, khẩn cấp hôn xuống.
“Ngô......”
Lương Tu Ngôn bị hôn đến mềm nhũn không đứng dậy nổi, trong lòng kêu to không xong. Quả nhiên, bản chất cầm thú chả có cách nào thay đổi. Vừa mới làm xong, liền nổi thú tính.
Please, mông sẽ nở hoa đó!
Lương Tu Ngôn dùng sức đẩy y ra, ngăn y thực thi hành vi man rợ lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được! Ta chân mỏi, mông tê, làm lần nữa thì thế nào cũng bị hệ thống cưỡng chế đá xuống.”
Hệ thống thiết lập, vào lúc một người trạng thái tinh thần hoặc trạng thái thể năng xuống thấp vượt mức tiêu chuẩn, vì bảo hộ ngoạn gia, sẽ đem ngoạn gia cưỡng chế đá ra.
Xét thấy hôm nay biểu hiện của Lương Tu Ngôn rất tốt, làm Hắc vân áp thành vui vẻ, nên buông tha cậu hiếm thấy, chỉ vỗ vỗ mông cậu, ý vị thâm trường nói: “Để nợ.”
“Phắn!” Lương Tu nói đầu đầy hắc tuyến, ông mày từ lúc nào thiếu ngươi mặt này, các ngươi căn bản mỗi lần đều là chưa cho phép, lấy vượt mức nhá!
Tâm tình Hắc vân áp thành cực kì khoái trá, nâng mặt cậu lên, hôn lại hôn miệng cậu, cũng không ngại ngán, nói: “Ta quả nhiên vẫn thích cái miệng nhỏ nhắn này gọi lão công hôn.”
Lương Tu Ngôn mặt đen đi ba phần, ngứa tay muốn đánh người. Không ngờ, cầm thú này còn chưa đủ sợ cậu thẹn quá thành giận, lại bồi thêm một câu:
“Nhất là khi cái miệng nhỏ nhắn phía dưới ngậm chặt lấy ƈôи ȶhịȶ của ta.”