Chương 81: Lăng mộ quỷ dị

Bởi Tùy Phong có khinh công tốt nhất, nên nhiệm vụ dò đường giao cho y, còn mọi người tìm trong rừng dây leo rắn chắc, kết thành một sợi dài, cột vào người y, từ từ đưa y xuống.
Không lâu sau, Tùy Phong lại khẽ động dây, ý bảo kéo y lên.


“Ở trên vách đá có cái hang động, theo dấu vết thì là do sức người tạo thành.”
Thế là, mọi người quấn dây leo, theo thứ tự đi vào hang động theo như lời của Tùy Phong.


Hang động không lớn, ba mặt đều là đá, bảy người cùng đứng bên trong thì có vẻ rất chật, huống chi bên trong còn có một bộ xương khô.
“A!” Vừa nhìn thấy bộ xương khô, dọa Lương Tu Ngôn giật thót.


Bộ xương khô này ngồi xếp bằng, lưng tựa vào tường, bên cạnh là thanh đao dài. Dù cách nhiều năm, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong của hắn khi trước.


Những người khác trái lại đều bình tĩnh, hoàn toàn không có ngạc nhiên như Lương Tu Ngôn. Đồ Tô thậm chí còn đi vào săm soi bộ xương khô, rồi mới nói: “Xem ra đúng là nơi này, mọi người tìm xem trên thạch bích có cơ quan không.”


Cũng không biết là người nào chạm vào thạch bích đầu tiên, chỉ nghe một tiếng “rầm rầm”, bộ xương khô vốn tựa lên thạch bích nay lại đột nhiên như mất chống đỡ, xương cốt lập tức tan rã.


available on google playdownload on app store


Trong nhất thời, tất cả mọi người đều ngơ ngác bởi bầu không khí quỷ dị này.
“Cái này, là chuyện gì vậy?” Lương Tu Ngôn run giọng hỏi, này rõ ràng là trò chơi mang phong cách võ hiệp, cớ sao cậu lần một lần hai đều đụng sự kiện thần bí.


Đồ Tô đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cậu, giải thích: “Hắn chắc hẳn là người phụ trách trông coi cửa vào lăng mộ, cuối cùng ngồi ch.ết trong này. Do sự xâm nhập của chúng ta, mang đến chấn động nhỏ, mới khiến xương cốt tan rã. Trong phim chẳng phải đều sắp đặt như vậy sao?”


Tính cách của Đồ Tô vốn ngạo mạn, nhìn người khác đều từ trên cao nhìn xuống, ngay cả khi nói chuyện với đội ngũ, giọng điệu cũng thể hiện mệnh lệnh. Hiện tại hắn lại chủ động an ủi Lương Tu Ngôn, khiến mấy tên bên cạch khơi lên vị chua nồng nặc.


Thế nhưng, Lương Tu Ngôn từ trước đến nay trì độn trên phương diện tình cảm hiển nhiên sẽ không nhận thấy được, cậu nghe lời của Đồ Tô xong, con tim cũng thả chậm dần, còn thuận tiện đồng cảm với cái người bị hoàng đế phái tới làm khổ sai này.


Cậu từ trong bao phục lấy ra một bộ quần áo sớm bỏ, gói kỹ bộ xương.
Khi cậu cầm lấy mảnh xương đầu tiên, nghe thấy hệ thống nêu lên tiếng nhắc nhở:
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn phát hiện di hài của Thần Viễn đại tướng quân.”


Không ngờ còn là một đại tướng quân, Lương Tu Ngôn càng cảm thấy ông ta đáng thương.
Vào lúc Lương Tu Ngôn thu hài cốt, những người khác thì sờ soạng thạch bích một hồi, vẫn không tìm thấy cơ quan gì cả.


“Mợ nó, lãng phí tình cảm của ông mày, cái chỗ khỉ gió này làm gì có cửa vào!” Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ nóng vội là người đầu tiên nhảy ra chửi kháy.
Đồ Tô hơi chau mày, có vẻ không tức giận, đồng thời hắn cũng nghi hoắc, theo lý thuyết…


“Khít khít…”
Trong hang động im ắng nhỏ hẹp đột nhiên truyền đến âm thanh cổ lổ sĩ, bức tường mà bộ xương vốn dựa vào, bỗng biến thành một cánh cửa, chầm chậm mở ra.


Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, rõ ràng vừa rồi bọn họ lần tìm khắp nơi cũng không thấy cơ quan, mà giờ chẳng đụng vào thứ gì, cửa vào lại xuất hiện!
Cùng lúc đó, Lương Tu Ngôn vừa vặn cất kỹ mảnh hài cốt cuối cùng.


Mặc kệ nói sao, cửa vào phó bản đã xuất hiện, Sinh Tử Lăng ngay tại sau cánh cửa đá này. Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ xung phong làm người đầu tiên đi vào. Đường Thất Thiểu theo sát bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời. Người thứ ba là Tùy Phong, lúc hắn bước qua cạnh Lương Tu Ngôn, sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Ta bây giờ đã biết ngươi tại sao có thể gặp được nhiệm vụ ẩn tàng.”


“Hả?” Lương Tu Ngôn khó hiểu, mà đối phương đã tiến vào lăng mộ, không trả lời cậu. Còn Đồ Tô lúc bước qua cậu đi vào thì lại dừng lại trả lời cậu: “Bởi vì ngươi rất tốt.”
“Hả?” Lương Tu Ngôn càng thêm khó hiểu.


Người vào kế tiếp là Hắc Vân Áp Thành, gương mặt y xanh mét, nói: “Chút nữa tìm ngươi tính sổ.”
“Hả?” Lương Tu Ngôn mở to hai mắt.
Cuối cùng là Mạc Tuấn Ninh, hắn cười nói: “Đi thôi.”


Ô… Vẫn là học trưởng tốt nhất! Bọn họ đều là hổn đãn nói chuyện mập mờ!


Chân chính bước vào trong lăng mộ, mới có thể cảm giác được Sinh Tử Lăng trong truyền thuyết. Hành lang hai bên là cây cột thiệt lớn, mặt trên là hình rồng uốn lượn, điêu khắc tinh xảo, trông rất sống động. Phần đuôi rồng ở đáy cột và đỉnh đầu hướng lên trên, tạo thành tư thế vút bay lên trời. Miệng rồng mở thật lớn, trong đó ngậm một cây nến. Cũng không biết cây nến đó chế tạo từ gì, nhưng trải qua trăm năm vẫn còn tiếp tục cháy.


Rõ ràng là ở trong lăng mộ lại đèn đuốc sáng trưng, chẳng hề có chút cảm giác âm trầm. Tuy rằng một đường đều có quái vật xuất hiện, nhưng tổ hợp bảy người có thể nói đại diện cho trình độ cao nhất trong trò chơi, một đường không hề áp lực.


Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ làm MT, phụ trách chống đỡ quái, còn Đường Thất Thiểu chuyên phụ trách một đấu một thêm huyết cho gã, dù trình độ bình thường, nhưng vẫn có thể ứng phó, huống chi phía sau còn có một đám bạo lực.


Hắc Vân Áp Thành và Tùy Phong hiển nhiên không cần phải nói, danh hiệu đệ nhất và đệ nhị, phát ra sức mạnh là tương đương. Hắc Vân Áp Thành kỹ năng quần công lợi hại, còn Tùy Phong thì đánh lẻ cực cao. Đương nhiên Mạc Tuấn Ninh cũng không kém, dẫu sao cũng là người chơi vào top bảy.


Mà Đồ Tô thân là đại đệ tử của Thần Y Cốc, một mình phụ trách ba người không hề biểu hiện áp lực.
Đến nỗi Lương Tu Ngôn —
Cậu có nhiệm vụ chính là, phụ trách kiểm tr.a trang bị…
Kỳ thị! Kỳ thị trắng trợn cmnr!


Lương Tu Ngôn lộ ra gương mặt tức giận, đi theo sau mông đội ngũ lẳng lặng kiểm tr.a trang bị.


“Hổn đản! Dám khi dễ ta! Cấp thấp thì sao, phá không được phòng ngự thì sao, lại không thể tham gia à? Hỗn đản, là ai tặng Si Mị kiếm cho ngươi, bằng không hiện giờ ngươi có thể chơi đùa đẹp giai vậy sao? Hổn đản, là ai làm ta đến nỗi không xuống được giường, bằng không cấp bậc của ta có thể xuống thấp dữ vậy sao? Trong đầu toàn là ý nghĩ cầm thú xấu xa, chỉ có ở trên giường mới nhớ tới ta, hừ…”


“Cẩn thận!”






Truyện liên quan