Chương 97: Làm hay không làm?

Kỳ thật bày trí trong ba thạch thất y chang nhau, cơ quan đều ở trên thạch tháp. Bởi thế hai người lần tìm trước sau nhiều lần, vẫn không phát hiện điều gì. Hơn nữa tiếng rên rỉ ɖâʍ loạn cách vách cứ lọt vào tai, làm cô nam cô nam ở chung một phòng không có tâm tư gì cũng khó.


Tùy Phong bày ra dáng vẻ suy tư nhìn nước ao chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi xem này, ở đây tự nhiên xuất hiện một cái bể tắm, thiệt kỳ lạ, cơ quan chắc chắn ở trong trỏng.” Y tạm dừng rồi gật gật đầu, dường như thấy lời mình quá chí lý, nói ra kết luận, “Biết đâu được cơ quan là bắn tinh dịch vào nước.”


“Vậy ngươi thủ ɖâʍ với nó nhá.” Đồ Tô nói thiệt hiển nhiên, hoàn toàn không ngó ngàng tới ánh mắt đầy ám chỉ của Tùy Phong, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu thạch tháp trước mặt.


Thạch tháp này cảm xúc ấm áp, trăm năm không giảm, điêu khắc tinh xảo, không hề có chỗ thô ráp. Nếu để nghỉ ngơi thì quá hợp. Lại đặt bên bể tắm, chỉ cần hơi liên tưởng tới các câu chuyện hoang đường được sử sách ghi lại của Hiên Viên Thắng, thì có thể dễ dàng cho ra kết luận.


Đồ Tô vuốt nhẹ lên bề mặt thạch tháp, trong thoáng chốc xoay chuyển vài ý niệm trong đầu.
Đúng hay chăng?
Cơ quan mở ra, có thể đoạt được kho báu cuối cùng.


Nhưng bắt mình chủ động cầu hoan, đối tượng còn là người nọ, hừ, trừ phi y chịu ở dưới!
Ngay lúc hắn ngẩn người, Tùy Phong đã lặng lẽ đi tới, hỏi: “Có phát hiện gì rồi sao?”


available on google playdownload on app store


Đồ Tô nghe tiếng thì ngẩng đầu, đối diện với nụ cười như có như không của Tùy Phong, trong lòng bất giác nhảy dựng.


Không biết người này đoán được bao nhiêu? Bằng thông minh và xảo quyệt của y, thêm sự hiểu biết về trò chơi, nếu nói không biết gì hết thì Đồ Tô chẳng thể tin nổi. Nhưng nếu đã đoán ra cơ quan, tại sao còn muốn giả vờ, không chịu nói thẳng?


Hay y đang thử mình?
Tâm tư của Đồ Tô xoay rồi lại xoay, trầm ngâm một lát, mới nói: “Không có gì, chắc chúng ta phải ra cách vạch xem bọn họ phát hiện ra gì không.”


Thời điểm Đồ Tô nói vậy, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Tùy Phong, dường như muốn nhìn xem biểu tình thật sự dưới nụ cười ấy.


Kết quả, Tùy Phong chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được, có điều xem chừng phần thưởng cuối cùng không có duyên với chúng ta.”


Rõ ràng ý ở ngoài lời, Đồ Tô lập tức ngầm hiểu. Quả nhiên thật ra người này đã nắm rõ, có điều đang giả ngu với mình.
Thế là, Đồ Tô cũng giả ngu theo, “Nếu Lương Tu Ngôn ở trong này, nhất định có thể tìm ra cơ quan.”


Nếu ngươi chịu ở dưới như Lương Tu Ngôn, thì ta nguyện ý làm tình cùng ngươi.
Tùy Phong thở dài, nói: “Xem ra ngươi thật sự có cảm tình với hắn, đáng tiếc hắn đang hầu hạ dưới thân kẻ khác.”
Hay ngươi tự mình nằm xuống có khả năng hơn ấy.


“Hừ!”
Đồ Tô vung tay áo, mau chóng ra khỏi thạch thất.


Vào lúc hai người ra ngoài, lúc này, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ và Đường Thất Thiểu đang chờ ở cửa. Đường Thất Thiểu vẫn là dáng vẻ băng sơn không đổi, mà Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, xem chừng bọn họ cũng không thu hoạch được gì.


Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ nhìn thấy hai người họ qua đây, vội vàng hỏi: “Sao vậy, các ngươi cũng không phát hiện gì sao?”


Đồ Tô lắc đầu, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ đầu tiên là có chút mất mát, lại lập tức phấn chấn, chỉ vào thạch môn, nói: “Vậy chắc chắn ở ngay trong này, chúng ta vào xem thử!”
“Ngươi muốn vào bây giờ?”


Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ vừa muốn đẩy cửa, đã bị Đường Thất Thiểu chắn ở phía trước.


Sắc mặt ba người đều thay đổi, bởi vì tiếng rên rỉ truyền ra từ trong thạch thất, hiển nhiên tỏ vẻ trong trỏng đang tiến hành một ít chuyện chớ quấy rầy.


Sắc mặt của Đồ Tô và Tùy Phong thay đổi thì có thể hiểu được, dù sao bọn họ vừa rồi còn làm chuyện cò kè mặc cả. Tùy Phong ngước mắt sang Đồ Tô, Đồ Tô làm bộ như không thấy.


Còn Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, trên gương mặt ngăm đen ấy lại lộ ra ít đỏ ửng, lại có chút thú vị.


Huống hồ, theo lý thuyết Đường Thất Thiểu là thần y, dù trình độ trị liệu cao tới đâu, cũng không phải là đối thủ của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ. Nhưng Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ hiện tại như chuột thấy mèo, lập tức lui về sau, tức giận nói: “Tiểu bạch kiểm kia đúng là vô dụng, làm tình mà cứ như giết heo.”


Thế là, ba người đành phải đợi ở ngoài cửa. Bất quá may sao trước khi bọn họ bị tiếng kêu phóng đãng của Lương Tu Ngôn châm lửa, cánh cửa thạch thất cuối cùng mở ra từ bên trong.
Mạc Tuấn Ninh xuất hiện trước mặt họ.


Vẻ mặt của Mạc Tuấn Ninh vẫn như thường, dù phát hiện bị nghe lén nhưng không hề tức giận hay xấu hổ chi hết, còn bình tĩnh nói: “Ngại quá, để chư vị chờ lâu, nhưng tốt sao cuối cùng tìm được cơ quan thạch thất.”


Mạc Tuấn Ninh cũng không giải thích tìm cơ quan như thế nào, bốn người nọ chẳng ngốc mà đi hỏi, chỉ đi vào thạch thất theo.
Thông đạo cuối cùng hiện ra trước mắt, bảy người nối đuôi nhau mà vào.


Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thân là MT, đi tuốt đằng trước, theo sau là Đường Thất Thiểu, Tùy Phong, Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn do vừa rồi làm tình kịch liệt, hôn mê bất tỉnh, được Hắc Vân Áp Thành bế, cuối cùng là Đồ Tô.


Vốn cùng một đội, trị liệu hẳn phải được sắp xếp ở trong, được mọi người bảo vệ. Nhưng do trong đội, quan hệ tình cảm rối rắm phức tạp, nên tạo thành đội hình quái dị trị liệu một trước như bây giờ.


Nhưng mà cũng may, dường như do sau đó sẽ đối mặt với BOSS cuối, dọc đường đi không gặp phải tiểu quái.






Truyện liên quan