Chương 113: Chân tướng rõ ràng

Hai người theo sau nhạc sư tới một gian sương phòng, sau một lát suy tư, nhạc sư ngược dòng lịch sử kể về triều đại khai quốc.
Thanh niên Tiêu Hoài Bích trong lăng mộ cùng hoàng đế khai quốc Hiên Viên Thắng, Lương Tu Ngôn đã có thể đoán ra quan hệ của hai người họ.


Hóa ra năm ấy Tiêu Hoài Bích cũng là một viên đại tướng dưới tay Hiên Viên Thắng, giúp ông ta đánh thắng vô số trận. Về sau, dù Hiên Viên Thắng làm hoàng đế, hậu cung vẫn sạch sẽ, ngay cả một người phi tử còn không có. Do đó, sách sử đánh giá Hiên Viên Thắng không nghe trung ngôn, lạm giết trung thần, bởi vì lúc đó ông ta đã giết rất nhiều người góp lời yêu cầu ông lập hoàng hậu. Mà sách sử nói Hiên Viên Thắng hoang ɖâʍ, bởi vì để Tiêu Hoài Bích được vui vẻ, ông đã làm rất nhiều việc hoang ɖâʍ. Thạch tháp ấm quanh năm trong lăng mộ là một ví dụ điển hình.


Mà sau đó Hiên Viên Thắng đã làm ra hành động táo bạo nhất, chính là muốn cầu thái y viện nghiên cứu ra viên thuốc nam nam sinh tử.
Nghe tới đấy, Lương Tu Ngôn há hốc mồm đến độ có thể nhét trái trứng vào. Điều này không thể trách cậu, suy nghĩ này của Hiên Viên Thắng thiệt kinh người quá đi!


“Ông ta… ông ta thành công chứ?” Lương Tu Ngôn lắp bắp hỏi.


Nhạc sư lắc đầu, nói: “Không có, cho dù khắp toàn quốc cũng không thể có người nghiên cứu ra dược sinh tử. Mà trong mười năm này, không ngừng có ngự y bị Hiên Viên Thắng sát hại. Mãi đến khi viện trưởng cuối cùng của thái y viện đứng ra, kiên quyết nói cho Hiên Viên Thắng, trong vòng một trăm năm không thể xuất hiện cái gọi là dược sinh tử  mới cắt đứt ý niệm của Hiên Viên Thắng.”


Nói đến đây, thần sắc của nhạc sư buồn bã, tạm dừng chốc lát rồi mới nói tiếp: “Đáng tiếc, sau khi Hiên Viên Thắng nghe tin này, dưới cơn nóng giận hạ lệnh lăng trì xử tử vị viện trưởng ấy, hơn nữa liên lụy cửu tộc.”


available on google playdownload on app store


“A!” Lương Tu Ngôn bật lên tiếng, vì một chuyện nhỏ ấy mà liên lụy cửu tộc, xem ra hậu thế nói Hiên Viên Thắng là bạo quân không phải không có đạo lý.


“May thay lúc ấy Tiêu Hoài Bích giấu Hiên Viên Thắng, cứu ra một đứa bé nam nhỏ tuổi nhất của nhà họ, cuối cùng khiến cho huyết mạch của Văn gia không đoạn tuyệt, nhưng Văn gia được giới y học khen ngợi là “Hoa Đà tái thế” đã mai danh ẩn tích.”


Nghe đến đó, Lương Tu Ngôn xem như hiểu được nhạc sư này chính là truyền nhân của Văn gia. “Khi ta gặp mặt Tiêu tiền bối, người nhất định bắt ta tìm chủ nhân giữ nửa mảnh ngọc bội còn lại, nói một tiếng xin lỗi, người vẫn thấy áy náy sâu sắc về chuyện năm đó.”


“Tuy Hiên Viên Thắng có lỗi với Văn gia chúng tôi, dù thế nào Văn gia chúng tôi thiếu Tiêu Hoài Bích một phần nhân tình.” Nhạc sư nói, từ trong lòng lấy ra một bình sứ.


Lương Tu Ngôn hai mắt lập tức tỏa sáng, giống như sói rình mồi, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm bình sứ, trong lòng cân nhắc đó là bảo vật gì.


“Trải qua sự cố gắng nhiều thế hệ Văn gia, cuối cùng cha ta nghiên cứu ra, nay ta tặng cho ngươi, thứ nhất cảm tạ ngươi ngàn dặm xa xôi chỉ vì giúp Tiêu Hoài Bích nói một câu xin lỗi, thứ hai, cũng coi như hiểu rõ ân oán trăm năm qua của Văn gia và Hiên Viên gia.”


Lương Tu Ngôn cuống quít tiếp nhận, không là dược tăng thẳng 1 cấp, hay cải tạo tư chất nguyên thủy, bằng không cũng có thể gia tăng nội lực chứ nhỉ? Tóm lại xuất phẩm Văn gia, tất là tinh phẩm!
Đáng tiếc cậu còn chưa kịp mở ra xem, bỗng nghe thấy thanh âm của hệ thống:


“Chúc mừng người chơi Lương Tu Ngôn hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Tiêu Hoài Bích, đạt được một viên thuốc nam nam sinh tử.”
Cái giề? Lương Tu Ngôn đờ người, vẻ mặt khó tin nổi. Viên thuốc sinh tử? Phắc, ta muốn thứ này làm quỷ gì chứ hả!


Lương Tu Ngôn vừa muốn chửi hệ thống trơ tráo, thì đột nhiên tối sầm, đã bị sát thủ giấu mặt chém hai lần nên Lương Tu Ngôn rất chi quen thuộc.
Trước lúc thân ảnh cậu biến mất hoàn toàn, cậu nghe thấy một giọng nói lười biếng điềm đam mà rằng:


“Ngươi không biết sao, đây là quy tắc của hệ thống, khi người chơi ch.ết đi, đồ cầm trong tay tuyệt đối sẽ bị bạo xuất.”


Khi Lương Tu Ngôn xuất hiện ở điểm sống lại, quả nhiên hai tay trống trơn, bình thuốc ấy đã bị bạo xuất. Chẳng qua việc cậu để ý không phải điều này, mà là, kẻ làm nhiều chuyện lại có thể là Tùy Phong!


Cậu đứng ngẩn ngơ, trong nhất thời khó mà tỉnh lại. Cậu xem Tùy Phong là bạn, sao lại… Nếu Tùy Phong mở miệng, cậu nhất định sẽ không chút do dự đưa phần thưởng cho y. Nhưng đối phương ngay từ đầu đã tính kế. Tại Tức Mạc chém cậu hai lần không bạo xuất ngọc bội, liền thừa dịp thời điểm cậu nhận thưởng mà đánh lén.


Không, nói không chừng việc cậu tới Ỷ Xuân Lâu đã được tính toán trước. Dù sao Tùy Phong là hoàng tử, muốn truy hỏi con cháu của Văn gia không phải việc khó gì.


Nhớ tới không lâu trước, Tùy Phong còn dẫn cậu dạo khắp kinh thành, dẫn cậu tới nơi ăn ngon nổi tiếng, dẫn cậu dạo vòng cả hoàng cung. Chỉ chớp mắt, xuống tay dứt khoát vô cùng.


“Ai…” Lương Tu Ngôn thở dài, dù sao cảm giác bị bạn bè phản bội chẳng dễ chịu chi cam, chơi trò chơi bao lâu nay cậu lần đầu tiên có cảm giác nản lòng.
Không tìm Tùy Phong chất vấn, không tính toàn trả thù, Lương Tu Ngôn chỉ điều ra menu hệ thống, rồi lẳng lặng chọn logout.


Sau khi tháo mũ giáp xuống, Lương Tu Ngôn vạch một cái móc lên lịch để bàn, đây đã thành thói quen của cậu.
“1, 2, 3,….8….”
Lương Tu Ngôn đếm cẩn thật, hôm nay đã là ngày thứ tám sau khi bọn Mạc Tuấn Ninh rời đi, cách lời nói “Trễ nhất không quá một tuần” lại qua một ngày.


Cậu đi vào các phòng một vòng, phòng khách bị nhồi nhét các loại sản phẩm điện tử, cách một nửa là bản làm việc của Mạc Tuấn Ninh. Trong phòng tắm bồn tắm mát xa chiếm một khoảng lớn diện tích, còn phòng ngủ là chiếc giường king size.


Nhưng ngay cả thế, cậu vẫn cảm thấy trống vắng. Trước kia tuy không thoải mái lắm, nhưng nghĩ bọn họ đã đáp ứng nhất định sẽ trở về, nên lòng vẫn tràn đầy tin tưởng.


Nay đã vượt qua thời gian ước hẹn của học trưởng, Lương Tu Ngôn nói không sợ là đang tự dối mình. Trong lòng thấp thỏm bất an, hơn nữa mới rồi chịu đả kích bạn bè phản bội, đã không còn học trưởng xoa đầu cậu nói với cậu không sao cả, đã không còn Mạc Hạo Vũ tuy mắng cậu ngốc nhưng chắc chắn sẽ vì cậu ra tay, tâm trạng cậu lập tức roi thẳng đáy cốc.


Mở ra tủ áo, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, trong không khí ngạt thở có ít nhiều hương vị hoài niệm. Trong tủ áo, một bên là của Mạc Tuấn Ninh, một bên là của Mạc Hạo Vũ. Bên của Mạc Tuấn Ninh một loạt đồ sơ mi, tây trang đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Mà Mạc Hạo Vũ thì tùy tiện nhét vào tủ bất kể áo khoác, áo thun hay là quần. Còn quần áo của Lương Tu Ngôn đã bị xa lánh một góc.


Hai tên khốn đó, ăn của ta ở của ta, còn chẳng thèm để chủ nhân là ta vào mắt, tự tiện xem nơi này thành nhà mình, kết quả, kết quả trốn mất đếch!
Trong lòng cậu dù mắng thế, nhưng sao khóe mắt lại cay cay.






Truyện liên quan