Chương 2: Quay ngựa giáp (trung)
Internet một hai ngày không lên, xem ti vi, xem sách coi như thả lỏng.
Ba bốn ngày không lên, Kiều Dĩ Hàng có điểm ngồi không yên. Ngày ngày hắn không có việc gì làm đều lên diễn đàn ‘Trời cao biển rộng’ dạo qua dạo lại, theo dõi sự tình. Thực tế chứng minh: làng giải trí quả là một thế giới ‘có mới nới cũ’. Chỉ mới vài ngày mà tin tức “Đại Kiều cởi áo” tiêu thất. Các tin bài mới thay nhau nhảy lên hàng đầu rồi lại bị đẩy xuống trang hai. Thi thoảng cũng có người nhắc lại nhưng cũng rất nhanh chìm xuống. Điều này khiến hắn phải nghĩ đến vận khí của một người. Tạo ra ấn tượng cho dù là ấn tượng xấu cũng là cần thiết, chí ít so với không có tiếng tăm gì tốt hơn rất nhiều.
Đến ngày thứ năm, sức kiềm chế của hắn cư nhiên đã đến cực hạn. Nghỉ ở nhà tránh giới truyền thông, cũng không thể làm việc là thống khổ hạng nào chứ?
Tay hắn ngứa, nhịn không nổi bấm số máy Tiểu Chu.
Làm nữ trợ lý, Tiểu Chu quả thực không có điểm nào đáng chê trách.
Đối mặt mưa bom bão đạn của phóng viên, Tiểu Chu hy sinh thân mình nhỏ nhắn, bộ ngực phẳng, yểm hộ Kiều Dĩ Hàng thân cao mét tám.
Đối mặt fan hâm mộ bám dai dẳng, cô càng làm gương cho binh sĩ, dùng cánh tay gầy yếu, vòng eo mảnh khảnh, chiến đấu với quái vật to gấp trăm lần.
Đối mặt với áp lực từ cấp trên, đối mặt với Kiều Dĩ Hàng lười nhác, cô luôn hy sinh cái tôi, ở giữa đương giảm xóc dù cho bị mắng chửi sứt đầu mẻ trán.
Một người như vậy, vào một thời điểm mấu chốt thế này, làm sao Kiều Dĩ Hàng lại không muốn liên lạc?
Đầu bên kia vừa nhấc, Kiều Dĩ Hàng liền dùng giọng điệu bán làm nũng nói: “Tiểu Chu.”
Tiểu Chu đang đắp mặt nạ xem ti vi nghe thấy liền giật mình, kinh hoàng nói: “Ngươi làm sao vậy?”
…
“Ta vẫn tốt.” Kiều Dĩ Hàng bắt đầu tự kiểm điểm xem rốt cuộc đã “sao vậy” ít nhiều lần.
Tiểu Chu xả giận: “Là có công tác sao? Ta không có nhận được thông báo nha.”
“Đều không phải. Là ta muốn mượn chứng minh thư của ngươi một chút.”
Tâm Tiểu Chu có điểm bất an, “Làm gì?”
“Đừng lo, cũng không phải muốn giết người đốt nhà.” Kiều Dĩ Hàng từ từ nói, “Ta chỉ muốn mượn số chứng minh thư của ngươi để đăng ký tài khoản game mà thôi.” Hắn đã nghĩ qua rồi, đăng ký game đâu cần dùng chứng minh thư của mình? Dùng của người khác là được rồi.
Tiểu Chu trầm mặc thật lâu.
Đến khi Kiều Dĩ Hàng cho rằng Tiểu Chu đã ngủ gật mất rồi thì đầu dây bên kia bỗng lên tiếng: “Kỳ thực nếu là ngươi giết người phóng hỏa ta cũng không lo lắng lắm.”
Mồm Kiều Dĩ Hàng có điểm ngứa: “Ý ngươi là giúp ta đăng ký game còn nguy hiểm hơn theo ta giết người đốt nhà?” Từ khi nào mà game đã nguy hiểm đến trình độ này rồi?
“Giết người đốt nhà bị bắt, ta còn có cơm tù mà ăn. Ngươi chơi game bị bắt, ta sẽ mất bát cơm. Ngươi nói ta nên tuyển cái nào?”
Kiều Dĩ Hàng đuối lý, “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết?”
“Tài khoản Hàng Thiên của ngươi nói cho ai?”
Người nào đó thẹn quá hóa giận, “Một câu thôi, ngươi có cho mượn không?”
“Không.”
“Ta sa thải ngươi.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng ghi lại số chứng minh nhân dân, mỹ mãn ngồi vào trước máy tính, kích đúp vào biểu tượng “Đùa nháo giang hồ”.
Qua vài ngày, trò chơi đã trông như mới đổi mới vậy.
Hắn khoanh chân ngồi nhìn màn hình đợi, chỉ hận không thể load được nhanh hơn.
Vất vả đợi trò chơi load xong, hắn đăng ký tài khoản mới.
Khi tuyển chọn nhân vật, hắn chần chừ.
Hắn vốn là ma cũ, hiện tại người đăng ký mới không nhiều lắm. Nếu muốn làm cao thủ đương nhiên chơi tài khoản mới cũng có lợi, chí ít so với ma cũ sẽ không kém quá nhiều. Thế nhưng…
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bại Kim thôn ba chữ, trong óc không ngừng hiện lên cảnh tượng bị chém ch.ết cùng thái độ kiêu ngạo của đối phương.
Ngón tay định hạ xuống cuối cùng nhịn lại.
Từ nơi té ngã này đứng lên, nhất định hắn phải…
Dáng tươi cười của Cao Cần hiện lên.
Phải….
Dáng tươi cười càng ngày càng rõ.
…Phải nhịn xuống.
Hùng tâm tráng chí trong nháy mắt xẹp xuống.
Tuy dùng số chứng minh nhân dân của Tiểu Chu nhưng bọn họ cùng chung một con thuyền. Tiểu Chu bị thịt, hắn cũng chạy không thoát.
Ánh mắt hắn dừng lại trên màn hình một chút, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn chọn nữ.
Nhìn thiếu nữ thướt tha trên màn hình xoay một vòng hắn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu đã nhịn xuống thì thẳng thắn nhịn hẳn xuống thấp nhất.
Hắn đắc ý dào dạt tạo xong nhân vật mới, bước vào Tân Thủ thôn.
Cứ như vậy, một nhà giàu mới nổi mà cái ch.ết oanh động toàn thành biến hóa nhanh chóng thành gay Tiểu Thuyền.
(gay ở đây ý chỉ nam mà lại chơi nhân vật nữ chứ không phải ý kia ^^)
Tiểu Thuyền lắc lắc eo thon đứng ở Tân Thủ thôn, không ngừng đùa bỡn bím tóc của chính mình. Chung quanh, tất cả đều là người.
Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm.
Hắn nhớ kỹ Tân Thủ thôn đã hoang phế từ rất lâu rồi, không nghĩ hôm nay lại thịnh vượng lên.
Mà tối kinh ngạc chính là các ID xung quanh Tiểu Thuyền—
Fan Kiều Dĩ Hàng 2012.
Hàng không giá rẻ.
Tìm kiếm Kiều Dĩ Hàng một vạn năm.
Tìm bắt Hàng gắt gao gắt gao.
….
Người hâm mộ cùng kẻ ghét hắn đều tham gia góp vui.
Ngón tay hắn tại bàn phím gõ vài cái, rất chột dạ chỉ huy Tiểu Thuyền đi làm nhiệm vụ.
—nhịn xuống là rất đúng.
Hắn bình thường rất ít có thời gian chơi. Hàng Thiên lúc trước đại bộ phận đều là tìm người luyện giúp. Ngoại trừ tạo lập nhân vật ban đầu, hắn không có luyện các cấp ban đầu nên hiện tại cái gì cũng đều mới mẻ. Cho dù luyện cái tài khoản này vĩnh viễn không xong, luyện cả trăm lần cũng thấy thật cao hứng.
Sau một giờ, hắn luyện đến cấp mười.
Nhìn Tiểu Thuyền mặc quần áo mới thưởng từ nhiệm vụ hắn có cảm giác rất thành tựu.
Cấp mười đã có thể tham gia môn phái, hắn thí điên thí dại đi tìm NPC lấy thư tiến cử sau đó đi gặp đại diện mười một môn phái.
Trong “đùa nháo giang hồ” chia làm ba loại môn phái: chính phái, tà phái và phái trung lập. Chọn loại nào cũng đều cần chú ý bởi vì cùng loại môn phái phối hợp đả quái sẽ tăng sức công kích. Chính, tà hợp tác cùng phái trung lập sức công kích bất biến. Nhưng nếu chính tà hợp tác thì sức công kích giảm tới mức khiến người sôi gan.
Chính vì vậy mà tuy hai phái chính tà tuy không đến mức cả đời không qua lại một chỗ nhưng bình thường đả quái rất ít thấy bọn họ cùng một chỗ. Có thể nói đây là game quan niệm chính tà cực mạnh.
Lần trước, Kiều Dĩ Hàng chọn ma giáo – tà giáo đệ nhất phái. So với thích khách Huyết Đồ Đường, phép triệu hoán của Lam Diễm Minh, ɖú em của Tê Hà sơn trang, ma giáo nội ngoại đều tu, đòn công kích cũng không yếu. Tuy rằng lần trước luyện thật tốn tiền nhưng sau lại cực mạnh.
Khi đó, Hàng Thiên của hắn đứng thứ sáu trong bảng đại nhân vật. Thế nhưng, cướp trang bị của hắn cũng là tà phái.
Ngẫm lại những hồi ức đau đớn này, hắn quyết định bỏ ác tòng thiện, cải tà quy chính.
Về ba phái trung lập—
Thanh Thành khinh công cao, công kích tốt nhưng máu ít.
Thái Sơn máu nhiều, lực công kích mạnh thế nhưng không có kỹ năng quần công.
Cửu Hoa máu nhiều, có kỹ năng quần công thế nhưng phòng thủ thấp, các kỹ năng phụ trợ lại quá kém. Điểm tốt nhất của bọn họ là không rõ chính tà, hai bên đều ngại, nếu là chơi cho vui thì là lựa chọn tốt nhất.
Chính phái có thể đối đầu tà phái tự nhiên cũng rất mạnh.
Thiếu Lâm là môn phái máu nhiều nhất, da thô thịt dày, đi phụ bản rất nổi tiếng.
Vũ Đương tương đương với pháp sư, trước đây kỹ năng quần công cơ bản thiên hạ vô địch. Ngoại trừ Huyết Đồ Đường xuất quỷ nhập thần ám sát, Thần Y Cốc cùng Tê Hà sơn trang như nhau là ɖú em.
Mà vô luận trước hay sau, môn phái duy nhất có thể địch lại ma giáo – Huy Hoàng Môn vô sỉ bao quát tất cả các loại sở trường đặc biệt.
Kiều Dĩ Hàng xem bên này một chút lại ngó bên kia một tẹo, quả thực không quyết định nổi.
Huy Hoàng Môn tuy rằng không tệ nhưng lần này hắn tự mình luyện từ cấp thấp. Loại môn phái ăn tươi nuốt sống kinh nghiệm như Huy Hoàng Môn phỏng chừng một năm luyện đến cấp ba mươi.
Thiếu Lâm và Vũ Đương hắn có xu hướng nghiêng về Vũ Đương. Kỹ năng quần công tốt như thế dù không đả quái nhìn cũng rất đẹp mắt.
Hắn đang muốn điểm vô bỗng điện thoại di động đột nhiên kêu vang.
Nhìn hai chữ Cao Cần trên màn hình, lòng hắn bỗng thót lại. Tắt đi âm thanh máy tính, hắn tiếp điện thoại.
“Cao đổng.” Hắn nói.
“Gần đây thế nào?” Cao Cần lên tiếng.
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Sống không bằng ch.ết.” Hắn nói không có sai, trước khi có trò chơi hắn thực sự là sống không bằng ch.ết.
Cao Cần nói: “Ngươi thích bị người chém ch.ết?”
Kiều Dĩ Hàng suýt sặc mà ch.ết. Xem chừng phải rất lâu nữa việc bị người chém ch.ết mới thôi ám hắn.
“Ngươi ở ban công hả?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn màn hình, cố giấu lo lắng đáp: “Không.”
“Bên người có vật phẩm nguy hiểm?”
“…Không có.” Hắn tưởng tựa như Cao Cần đang sợ hắn tự sát?
“Ngươi được đề cử cho giải Lạn Đồng.”
“…”
Hắn đích xác là có ý muốn tự sát.
Lạn Đồng cùng Kim Hoa là hai giải đối nghịch trong ngành điện ảnh.
Nếu như Kim Hoa chọn ra người xuất sắc nhất thì Lạn Đồng tuyển ra kẻ dở nhất.
Có thể từ một vai diễn đồng thời đoạt cả hai giải từ trước đến nay chỉ có hai người.
Một là Chung Nghiêu, tống nghệ thiên vương.
(tống nghệ: dẫn chương trình)
Bất quá có tin đồn: do lúc đó hắn chịu đả kích quá lớn nên mới toàn tâm toàn ý lao vào các tiết mục tống nghệ.
Người thứ hai là Lương Lượng, đã đổi nghề bán bảo hiểm.
Cao Cần an ủi hắn: “Lấy tiêu chuẩn của ngươi phỏng chừng cả hai giải đều không lấy được.”
“…” Hắn không muốn tự sát, hắn là muốn mưu sát.
Cao Cần bỗng dưng thuyết: “Đang chơi trò chơi hả?”
Suýt chút nữa hắn đã đáp “Ân” may mà miệng lưỡi hắn linh hoạt, ngay thời khắc mấu chốt kiềm chế được đáp: “Không. Đang xem diễn đàn.”
“Đăng ký tài khoản hả?”
“Không có. Sao vậy?”
Cao Cần thoải mái nói: “Ta sợ ngươi lại cởi áo.”
“…”