Chương 62: Dương Cự Sâm (trung)
Đột nhiên, khung đối thoại với Đại Hồ nhảy ra.
[tư trò chuyện]
Đại Hồ: tỷ tỷ, cứu mạng.
Tiểu Thuyền: ở tư trò chuyện không cần kêu thế.
Đại Hồ: sư huynh, mau cứu mạng!
Tiểu Thuyền: …
Đại Hồ: Cự Linh Thần vừa cầu hôn ta! /(ㄒoㄒ)/~~
Tiểu Thuyền: hắn đánh cược bị thua hả?
Đại Hồ: không phải. Hắn thực sự nhìn trúng ta.
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: ngươi câu dẫn hắn như thế nào vậy?
Đại Hồ: o(╯□╰)o không có.
Tiểu Thuyền: cho ta một lý do để tin tưởng ngươi.
Đại Hồ: ta còn chưa chọn môn phái. Hắn muốn ta làm ɖú em riêng cho hắn.
Tiểu Thuyền: chả trách.
Tiểu Thuyền: vậy ngươi gả cho người ta đi.
Đại Hồ: -_-||| nhưng ta thấy hơi lạ.
Tiểu Thuyền: chỗ nào?
Đại Hồ: khẩu khí của hắn hình như thực sự coi ta là nữ.
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại lúc Chiến Hồn Vô Cực nằng nặc dụ dỗ hắn kết hôn.
“…“
Trầm Thận Nguyên gửi lời mời tổ đội.
Hắn tiện tay kích đồng ý, sau đấy thấy Thủy Tiên hòa thượng cũng ở. Một lúc sau, Chiến Hồn Vô Cực cũng đến.
[đội ngũ]
Đại Hồ: hòa thượng, tỷ phu! Cự Linh Thần cầu hôn ta.
Thủy Tiên hòa thượng: (#‵′) sặc! Ta còn chưa có cái phúc ấy mà hắn lại dám hạ thủ trước, thực vô sỉ quá!
Đại Hồ: nhưng ta là nam mà.
Thủy Tiên hòa thượng: thế thì sao? Dù sao cũng chỉ là vai trong game, ta đâu có thể hạ gục ngươi qua mạng.
Đại Hồ: …
Chiến Hồn Vô Cực: Cự Linh Thần biết ngươi là nhân yêu không?
Đại Hồ: ta không rõ hắn có biết hay không nữa. O(╯□╰)o
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi chưa nói cho hắn?
Đại Hồ: ta nói cho mọi người rồi đấy thôi.
Đại Hồ: dù ta là nhân yêu cũng đâu thể ngày ngày đi rêu rao khắp nơi a.
Thủy Tiên hòa thượng: ta chưa nói.
Chiến Hồn Vô Cực: ta cũng vậy.
Tiểu Thuyền: … Vậy hắn chưa biết.
Trong chốc lát đội ngũ trầm mặc hẳn đi.
Nửa phút sau, Chiến Hồn Vô Cực đánh vỡ yên lặng.
[đội ngũ]
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đi hay ta đi?
Đại Hồ: ta đã nói.
Thủy Tiên hòa thượng: kết quả thế nào?
Đại Hồ: hắn chưa hồi âm.
Thủy Tiên hòa thượng: từ nay về sau, trên giang hồ thiếu đi một Cự Linh Thần nhiệt tình hành hiệp trượng nghĩa, lại thêm một kẻ vì ái tình mà thương tâm.
Chiến Hồn Vô Cực: nhàn quá sao?
Chiến Hồn Vô Cực: đến Đài Luận Võ.
Thủy Tiên hòa thượng: những lời vừa rồi chỗ nào chạm nghịch lân của ngươi? Ta nhổ nó đi.
Chiến Hồn Vô Cực: ID.
Thủy Tiên hòa thượng: -_-|||
Thủy Tiên hòa thượng: Tiểu Thuyền! Cứu ta! /(ㄒoㄒ)/~~
Tiểu Thuyền: nể mặt Suất suất suất…
Thủy Tiên hòa thượng: có liên quan gì tới hắn?
Thủy Tiên hòa thượng: nếu hữu dụng mượn dùng tạm cũng được.
Tiểu Thuyền: đánh thêm mấy lần đi.
Thủy Tiên hòa thượng: …
Thủy Tiên hòa thượng: Tiểu Thuyền! Ngươi đi theo Chiến Hồn chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời đó!
Thủy Tiên hòa thượng: lúc trước ngươi thanh thuần động lòng người, thiện giải ý; hiện tại đã biến thành một phụ nhân độc ác chuyên bỏ đá xuống giếng rồi. Mệnh ta thật khổ. ~~~~(>_<)~~~~
Vì câu bỏ đá xuống giếng kia, Kiều Dĩ Hàng đưa Trầm Thận Nguyên đi luyện cấp cả đêm. Đẳng cấp quái chỗ bọn họ tới cao hơn Đại Hồ rất nhiều nên Trầm Thận Nguyên chỉ có thể ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm.
[tư trò chuyện]
Đại Hồ: Cự Linh Thần vừa hồi âm lại a.
Đại Hồ: hắn hỏi xin ảnh của ta.
Đại Hồ: ta đưa cho hắn ảnh Như Hoa*.
*bạn nào tò mò nó trông thế nào mời copy paste hai chữ này 如花 vào Google, tớ không đủ can đảm để nhìn lại đâu ( _ ____||||)
Đại Hồ: thực ra nếu không nói mình là nhân yêu từ lúc đầu, làm phu thê giả với hắn trong game cũng thú vị.
Tiểu Thuyền: …
Kiều Dĩ Hàng rất muốn dùng kinh nghiệm của người đi trước mà cho hắn biết, con đường này đã đi sẽ không có đường lui nhưng lại chẳng có cơ hội. Đám quái cấp thấp này nhào lên cùng lúc thì lực sát thương cũng mạnh ra trò. Hắn vừa đánh quái vừa tự gia huyết.
[tư trò chuyện]
Đại Hồ: không sao, ngươi tập trung đánh quái là tốt rồi.
Đại Hồ: album đã sắp xếp xong.
Đại Hồ: mai chúng ta cùng đi ghi âm nhé.
Đại Hồ: xong còn có thể đi làm vài chén.
Đại Hồ: (⊙o⊙) sao ngươi không đánh?
Tiểu Thuyền: sức thôi miên của ngươi quá mạnh, ta muốn đi ngủ.
Đại Hồ: ách.
Đại Hồ: ta có khả năng giữ lại không?
Tiểu Thuyền: có thể, nhưng ta vẫn sẽ đi.
Tiểu Thuyền: 88
Ra khỏi game, Kiều Dĩ Hàng chưa ngủ vội mà rút kịch bản “Hắc Bạch chi gian“ ra, tập đối thoại bên trong.
Dương Cự Sâm là cảnh sát, trước khi nằm vùng mới biết mình là con riêng của lão đại bang Đằng Long. Giữa tình thân và chính nghĩa, hắn chọn chính nghĩa nên kiên quyết đi nằm vùng.
Kiều Dĩ Hàng tưởng tượng nếu Trương Tri vào vai này sẽ biểu hiện thế nào.
Bọn họ đều là con riêng, hẳn sẽ có điểm giống.
Kiều Dĩ Hàng đứng trước gương, cố gắng điều chỉnh biểu cảm để khiến mình giống Trương Tri hơn, qua khoảng một phút thì thành công.
Hắn nhìn gương, cười gượng: “ Vân ca! Ngươi bận như thế chẳng bằng để ta giúp một tay đi?“
…
Trong khoảnh khắc đó, hắn mơ hồ thấy chính mình thoát khỏi vòng xoáy MTV, tiến về phía màn ảnh rộng.
“YES!“
Hắn hưng phấn làm sóng người.
Tuy số lần gặp Trương Tri không nhiều nhưng kết hợp với đối thoại trong game, hắn có thể bắt chước lại bộ dạng, thần thái của kẻ kia. Có bản gốc, phán đoán vai diễn thuận lợi hơn nhiều. Chưa đề cập tới diễn biến tâm lý cùng cử động nhỏ, chí ít theo phỏng đoán hắn và Dương Cự Sâm giống nhau, đều đang học tập một người.
[kịch bản]
Tịch Cao: Kim gia đích xác có thể thoát nhưng người chỉ là con của Kim gia, cẩn thận bị bắt đi đó.
Dương Cự Sâm: Hừ! Cha ta chỉ có mình ta. Ngươi đoán xem nếu ta bị bắt hắn sẽ làm gì?
Tịch Cao: Ta không thích nghe nói nhảm. Ta thích hành động hơn.
Dương Cự Sâm: Thực trùng hợp. Ta cũng vậy.
Kiều Dĩ Hàng đọc đi đọc lại mấy lần nhưng vẫn chẳng thể hiện được loại khí thế này.
Từ kịch bản, trong cảnh này thế lực của Tịch Cao và Dương Cự Sâm chắc ngang nhau nhưng vào vai Tịch Cao là Nhan Túc Ngang, hắn tin tưởng lấy trình độ của mình đứng trước Nhan Túc Ngang, chắc chắn sẽ bị thương đầy mình.
Đến tột cùng thì cần thần thái và tư thế thế nào mới khí thế hơn Nhan Túc Ngang đây?
Hắn tiện tay cầm di động, không nghĩ ngợi bấm gọi cho số duy nhất lưu trong máy.
Điện thoại kêu vài tiếng rồi lập tức có người nhấc máy.
Trương Tri thấp giọng: “Chuyện gì?”
Kiều Dĩ Hàng giật mình, lúc này mới nhận ra trong lúc vô thức mình đã làm gì.
Trương Tri tựa hồ không nhịn được, hỏi lại.
“Ta chợt nhớ ra lúc nãy logout quên nói tạm biệt.” Kiều Dĩ Hàng rất nhanh kiếm cớ.
Đầu kia trầm mặc.
Kiều Dĩ Hàng trong bất an có vài phần hả hê: “Mình gọi đến có thể khiến chứng phân liệt của hắn nặng thêm không đây?”
“Ngủ ngon.” Trương Tri bình tĩnh nói xong rồi dập máy.
Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm sau đó nhìn chằm chằm màn hình đến khi tối hẳn mới thôi.
Ngày hôm sau đến EF, Tiểu Chu báo cho hắn hai ca khúc hôm qua đã được Trương Tri thông qua: “Nhưng cần sửa chữa ca từ.”
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại bài hát gà nướng bay trên trời, đầu heo chảy nước miếng, liền thấy đau đầu: “Đổi thành dạng gì?”
“Còn chưa rõ.” Tiểu Chu có thể nói là người hiểu rõ ân oán giữa hai người nhất, nàng hạ giọng hỏi, “Nghe Cao đổng nói ngươi bị lộ rồi?”
“Cảm tạ lời hỏi thăm của đồng chí.” Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nheo mắt, “Lại nói tiếp, ta không biết thế nào mà bại lộ đấy.”
Nự cười của Tiểu Chu có chút mất tự nhiên: “Đúng, ta cũng rất hiếu kỳ.”
“Dù sao chuyện đã rồi, thành thật đi, ngươi có vấn đề gì phải không?” Kiều Dĩ Hàng tận lực bày ra nụ cười ôn hòa.
Tiểu Chu theo hắn nhiều năm như vậy, thừa hiểu mấy trò diễn nghèo nàn đó nên nghiêm mặt nói: “Thực sự không phải ta.”
Nụ cười của Kiều Dĩ Hàng lại thêm vài phần âm trầm: “Đừng để ta bắt được nhược điểm.”
Tiểu Chu khiếp sợ nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày: “Sợ?”
“Đại Kiều à, diễn xuất của ngươi có tiến bộ.” Tiểu Chu tuy còn sợ hãi nhưng vẫn vỗ ngực nói, “Vừa rồi cứ như ta thấy một kẻ biến thái thực sự ấy.”
“… Ta ghét từ biến thái.”
Tiểu Chu thấy hắn đi về phía thang máy, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”
“Tìm Trương Tri.”
Tiểu Chu thấy hai tay hắn trống trơn mới đề nghị: “Có muốn đem gì tới không?”
Kiều Dĩ Hàng dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như?”
“Ờ, cơm hộp chẳng hạn?”
“…”
***
Việc Kiều Dĩ Hàng đến nằm trong dự liệu của Trương Tri, ngoài ý muốn chính là thứ kèm theo.
Kiều Dĩ Hàng tươi cười: “Ta sợ ngươi mới về nước không quen nên đem vài món ăn của nước Mỹ đến.”
Trương Tri: “…”