Chương 80: Tại tiệc cưới (trung)
Xuất phát từ bản năng của nghệ sĩ với cánh nhà báo, Kiều Dĩ Hàng cảm nhận thấy ánh mắt của Trương Phục Huân, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai bên chạm nhau. Vẻ mặt Trương Phục Huân lạnh lùng.
Đây cũng có thể coi là nửa ông chủ của Kiều Dĩ Hàng. Tuy hắn chẳng biết nhiều về giới nhà giàu cao cao tại thượng nhưng đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải nhân vật bình thường, lại thêm khí thế toát ra liền biết thân phận không nhỏ. Vì thế, Kiều Dĩ Hàng vô thức nở nụ cười chuyên nghiệp.
Từng hành động của nghệ sĩ đều là qua huấn luyện khắt khe. Kiều Dĩ Hàng gia nhập làng giải trí ba năm, hiển nhiên đã nắm giữ tinh túy trong đó nên lúc cười nhìn qua rất chân thành mà lại sáng lạn.
Loại sáng lạn này vào mắt Trương Phục Huân tự động chuyển thành nịnh nọt, khiến hắn càng thêm ác cảm với kẻ phá hư con trai mình.
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng đối mắt với Trương Phục Huân, trong lòng cả kinh, vội kéo hắn đi về phía Trương Thức Khiêm.
Trương Thức Khiêm cười nói: “Chị dâu ngươi đang trong phòng thay đồ, cũng mau xuống thôi.“
Trương Tri thấy hắn hân hoan, buồn bực hỏi thăm: “Hôm nay bộ vui lắm sao?“
Trương Thức Khiêm sửng sốt rồi bật cười: “Hôm nay là ngày vui của ta, sao có thể mất hứng chứ?“
Trương Tri muốn nói lại thôi.
Trương Thức Khiêm như nghĩ tới gì, đặc biệt có thâm ý nói: “Quy củ nhà chúng ta tuy nhiều nhưng không phải để làm khó dễ con cháu. Nhiều chuyện nghĩ sẽ không ra đâu, cần dùng cảm nhận mới minh bạch.“
Trương Tri vô thức phản bác: “Ép buộc mình phải cảm nhận chuyện không thích sao?“
“Ngươi chưa thử sao biết không hợp?“ Trương Thức Khiêm vỗ vỗ vai hắn như thể không biết chán, “Đeo kính râm nhìn thế giới, nhìn thế nào cũng thấy đen tối. Tháo kinh xuống thử xem, thế giới này rất nhiều màu sắc.“
Trương Tri phản bác: “Tiếc là kính nọ ăn vào trong thịt rồi.“
Trương Thức Khiêm ẩn ý khuyên nhủ: “Có những thứ cần phải bỏ đi.“
La Thiếu cùng Kiều Dĩ Hàng diễn tròn vai quần chúng, im lặng đứng nhìn.
Trương Thức Khiêm thấy Trương Tri buồn bực, lập tức đổi chủ đề, quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Hôm nay liệu có vinh dự mời cậu lên bục hát một bài không nhỉ?“
Nghe được lời mời này, trong óc Kiều Dĩ Hàng lập tức hiện ra “Nhà ta ở sườn núi hoàng thổ cao cao…“
La Thiếu Thần nhắc nhở: “Đừng hát mấy bài mới.“
“Mấy bài đó do em trai ngươi viết.“ La Thiếu Thần nói.
Trương Thức Khiêm càng thêm hứng thú: “Vậy nhất định phải hát rồi.“
Trương Tri chậm rãi mở miệng: “Một bài là “Buông tay cho em đi“.“
Trương Thức Khiêm: “…“
La Thiếu Thần tiếp: “Một bài là “Tan nát trái tim biệt ly“.“
Trương Thức Khiêm nhìn hắn, nhìn Trương Tri, cuối cùng quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Có bài nào vui vẻ không?“
La Thiếu Thần: “Muốn gả phải gả cho Hôi Thái Lang.“
Trương Thức Khiêm buồn bực: “Vui vẻ chỗ nào chứ?“
La Thiếu Thần: “Gả cho đại hôi lang.“
Trương Thức Khiêm: “…“
Kiều Dĩ Hàng đành mở miệng giải vây: “Ta biết một bài tên là “Sinh ra để yêu em“.“
“Chính nó.“ Trương Thức Khiêm vừa nghe liền duyệt.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri quay lại thì thấy tân nương đang bước tới cùng ba phù dâu.
Thanh niên tóc đuôi ngựa đi tới thông báo: “Còn nửa giờ nữa, chắc cha mẹ ta cũng sắp tới rồi. Bọn ta đi xuống đón, các ngươi đứng ở cửa phòng tiệc chờ là được rồi.“ Nói xong, thấy La Thiếu Thần vẫn đứng im, liền đẩy một cái: “Còn không đi?“
La Thiếu Thần: “Bốn lăm phút sau ta xuống.“
Thanh niên tức giận: “Thế thà đừng xuống nữa còn hơn.“
“Cám ơn.“ La Thiếu Thần xoay người định đi đã bị người kia giữ lại, “Ai nha, chẳng phải cũng chỉ là mấy lời dạy bảo thôi sao? Tết nào mà chẳng phải nghe, coi như hôm nay có lì xì sớm đi. Mau đến, đừng ngượng, mau đi cùng anh mày nào.“
La Thiếu Thần từ chối, tay kia lập tức bị đám bạn bắt được, kéo thẳng xuống lầu.
Tân nương đi tới, chăm chú nhìn Kiều Dĩ Hàng, kinh hỉ hỏi: “Đại Kiều?“
Hai chữ này vốn vẫn là nỗi đau trong lòng hắn, nhưng trong lúc này thì nói được gì. Hắn lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Tân hôn vui sướng. Rất vinh hạnh được tham gia hôn lễ của ngài.“
Tân nương che miệng cười một lát mới nói: “A, nếu biết ngươi đến ta đã sớm xuống rồi.“
Trương Thức Khiêm ở bênh cạnh xen miệng vô: “Ta còn chưa có đãi ngộ này.“ Lời tuy chua xót nhưng thái độ đoan chính, còn mang một chút trêu chọc.
Tân nương lơ đễnh đáp: “Sau này ngày nào chả nhìn ngươi, sớm hay muộn có gì quan hệ.“ Nàng vừa nói, ánh mắt lại không tự chủ mà hướng tới chỗ Kiều Dĩ Hàng, “Nghe nói gần đây ngươi…“
“Chị dâu.“ Trương Tri đột nhiên cắt lời nàng, còn chen vào giữa hai người.
Tân nương sửng sốt chút rồi nhìn sang Trương Thức Khiêm, đến khi hắn nhẹ nhàng gật đầu mới nói: “Ngươi là Trương Tri?“
Trương Tri gật đầu.
“Thế mà ta lại tưởng ngươi cũng là nghệ sĩ như Đại Kiều, còn vắt óc nghĩ xem ngươi tên gì.“ Tân nương vừa cười vừa che miệng, “Chẳng có điểm nào giống anh trai cả.“
Trương Thức Khiêm thở dài: “Nghe nói hôm nay ta mới là chú rể chứ?“
“Đương nhiên ngươi là chú rể.“ Tân nương cười nói, “Nếu không ta nào dám gả.“
Trương Thức Khiêm cảm thấy mỹ mãn, kéo nàng lại gần.
Trương Tri đột nhiên căng thẳng.
Kiều Dĩ Hàng đứng bện cạnh thấy rõ nhất, lập tức nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy người trung niên khí thế khi nãy vừa chào hỏi khách khứa xong, đang đi tới bên này.
“Cha!“ Tân nương mở miệng trước tiên.
Kiều Dĩ Hàng chợt hiểu. Hóa ra là cha cô dâu.
Trương Phục Huân vươn tay cho tân nương khoác rồi đi tới trước mặt bọn họ, “Sao còn đứng đây?“
Trương Thức Khiêm: “Con cũng đang định đi ra đón khách đây.“ Thái độ tự nhiên mà kính cẩn này càng làm Kiều Dĩ Hàng tin tưởng phán đoán của mình. Con rể thấy bố vợ đều rất bối rối.
Trương Phục Huân nhìn sang Kiều Dĩ Hàng: “Ừm, đừng để cho khách đứng.“
Trương Thức Khiêm cười nói: “Không nói cũng quên mất. Trương Tri theo ta ngồi ở bàn trên, Kiều tiên sinh thì…“
“Ngồi luôn ở bàn trên đi.“ Lời này của Trương Phục Huân khiến ba người đều cả kinh.
Chỉ có tân nương cười nói: “Tốt. Dù sao bàn cũng rộng, ngồi đâu hết được.“
Không đợi Trương Thức Khiêm cùng Trương Tri mở miệng, Kiều Dĩ Hàng liền uyển chuyển cự tuyệt: “Ta tìm một chỗ nào đó ngồi là được.“
Trương Phục Huân liếc Trương Tri đang căng thẳng, thản nhiên nói: “Ngươi đã thân quen với tiểu nhi như vậy, ngồi bàn trên thì có sao đâu.“
“Tiểu nhi?“ Kiều Dĩ Hàng vẫn nghĩ hắn là cha cô dâu nên nhất thời không kịp phản ứng, “Vị nào?“
Trương Tri, Trương Thức Khiêm và cô dâu: “…“
Trương Phục Huân lại nghĩ khác, quay đầu hỏi Trương Thức Khiêm: “Ngươi cũng quen biết với hắn?“
Trương Thức Khiêm liếc nhìn Trương Tri thấy hắn khẩn trương nhìn mình thì nhẹ giọng: “Nhất kiến như cố.“
Trương Tri cùng tân nương đều thấy được mặt Trương Phục Huân sầm xuống vài phần.
Mặc dù Kiều Dĩ Hàng không hiểu lắm cục diện trước mắt nhưng cảm giác được địch ý toát ra từ người trước mặt. Nghĩ đến nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, hắn đứng im ở một bên quan sát.
Thấy cả hai đứa con đều có ý che chắn cho Kiều Dĩ Hàng, cơn tức của Trương Phục Huân càng tăng. Hắn đứng lên lạnh lùng nhìn Trương Tri: “Còn ngươi? Sao không thấy ngươi lên tiếng? Không phải lúc trước tuyên bố rất hùng hồn sao?“
Trương Tri nắm chặt hộp nhẫn trong túi.
Lúc dụ dỗ Kiều Dĩ Hàng đến tiệc cưới, hắn đã lên kế hoạch làm trò, tặng nhẫn ngay trước mặt Trương Phục Huân. Hắn tin tưởng con người Kiều Dĩ Hàng nhất định sẽ nghĩ đến “nghĩa khí“ với bạn bè mà không từ chối, chắc chắn sẽ khiến Trương Phục Huân mất mặt. Nhưng nhớ tới lời uy hϊế͙p͙ lúc trước của Trương Phục Huân, sự vui vẻ trả thù biến thành lo lắng cho tiền đồ của Kiều Dĩ Hàng.
Hắn biết rõ thế lực của Trương Phục Huân, cũng rất minh bạch ngoài Trương gia mình chẳng có gì. Đừng nói là bảo vệ Kiều Dĩ Hàng, ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã lo được.
Hộp nhận bị xiết chặt đến mức sắp mở ra.
Hắn hít sâu, toàn thân cứng đờ như thạch cao: “Ba.“ Thanh âm rất nhỏ, mơ hồ tiết lộ ý muốn tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cuộc.
Trương Thức Khiêm kinh ngạc nhìn hắn. Trong trí nhớ của hắn, người em trai cùng cha khác mẹ này rất quật cường, không sợ trời cũng không sợ đất, chẳng ngờ lại chủ động cúi đầu nơi đây.
Nhưng Trương Phục Huân cũng không vui vẻ hơn bao nhiêu.
Hắn cũng hiểu con mình nên hắn rõ, một người có ảnh hưởng đến con mình có ý nghĩa gì.