Chương 103: Rối rắm (thượng)
Đi bơi thực là phương pháp thư giãn tốt.
Nhất là khi cả hồ bơi to vậy chỉ có mình ngươi.
Kiều Dĩ Hàng đầm mình trong nước.
Nước bám trên da thịt, cảm giác lạnh lẽo ban đầu dần trở nên ấm áp. Hắn chìm trong cảm giác ôm ấp của nước. Tâm trạng rối bời cuối cùng cũng chìm xuống.
Ký ức đêm qua chợt lóe lên trong óc.
Cảm giác sợ hãi khi bỏ chạy, từng vẻ mặt rất nhỏ của Trương Tri cũng hiện lên rõ ràng.
Chờ mong cùng mất mát…
“Ha!“ Hắn trồi lên.
Bọt nước lấp lánh tản ra bốn phía, mặt hồ nhộn nhạo y như tâm trạng lúc này của hắn.
Hắn lau mặt, ngẩng đầu lên.
Hồ bơi lộ thiên, ánh mặt trời chiếu vàng rực phản chiếu khiến những con sóng nhấp nhô trông như đàn cá chép vàng đang tung tăng bơi lội.
Trận mưa đêm qua to vậy mà giờ chẳng còn dấu vết gì.
Kiều Dĩ Hàng mơ hồ bắt được gì đó nhưng rồi lại để vuột mất. Nhìn sóng nước ngày càng nhỏ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trái tim như treo giữa không trung, tìm không được chỗ đặt chân khiến bản thân vô cùng bực dọc.
….
Hắn cắm đầu xuống nước, chân đạp vào thành bể rồi vọt đi như mũi tên trong nước.
Dẫn chương trình “Lâm đương gia” là Lâm Đương. Vốn tên tiết mục nghĩa là nhà của Lâm Đương, hy vọng tất cả khách mời có cảm giác thoải mái như ở nhà nhưng sau khi tiết mục lên sóng, rất nhiều người lại nghĩ thành Lâm đương gia (quản gia). Tiền bối hậu bối gì cũng thấy hắn giống quản gia.
Làm càng lâu, danh tiếng càng lớn, địa vị hắn lên như thuyền theo nước. Dù còn kém những vị cao niên như Tiêu Phúc Bình, Lê Mặc cùng lão đại trong giới MC – Chung Nghiêu nhưng trên hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay rồi. Điểm ấy có thể nhìn ra từ việc hắn mời được Trương Phục Mãn – ông chủ làm mưa làm gió trong làng giải trí.
Nổi tiếng thì nổi tiếng, hôm nay hắn vẫn có chút khẩn trương.
Thứ nhất, Trương Phục Mãn tham dự. Có thể mời đến nhân vật như vậy đến tham gia chương trình đương nhiên là may mắn, nhưng lỡ như đắc tội hắn thì chẳng có đại họa nào bằng.
Thứ hai là Lục Vạn Bằng và Kiều Dĩ Hàng đồng thời xuất hiện. Ân oán của bọn họ rõ rành rành như mặt trời ban trưa. Trận đấu giữa hai người, hắn cũng có chút đồng tình với Lục Vạn Bằng. Một tay non nớt mà cũng dám thách thức giới ca sĩ, rõ ràng là thành quân cờ trong tay Trương Phục Mãn, bị những kẻ khác coi như trò vui giữa phố. Nếu không phải hắn dùng thực lực giữ lại một bộ phận người nghe nhạc, Lâm Đương đánh cuộc sau khi thua trận, Trương Phục Mãn nhất định sẽ đá hắn đi như vứt một đôi giày cũ. Đương nhiên, hôm nay Trương Phục Mãn cùng hắn tham gia tiết mục này cũng nói rõ hắn có tiền đồ. Ước nguyện duy nhất bây giờ của Lâm Đương là hy vọng IQ cùng EQ của Lục Vạn Bằng đã được Trương Phục Mãn nâng cao.
“Nghĩ gì vậy?” Trần Phi từ đằng sau vỗ vai hắn.
Lâm Đương hoàn hồn: “Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng đến rồi sao? Ta đến bắt chuyện với họ.”
“Ừm. Đã tới rồi, ngươi đi đi.” Trần Phi vỗ vỗ vai hắn, trong lòng bùi ngùi “Có thể làm việc cùng người chuyên nghiệp thực tốt a. Không giống cái kia năm đó….” (ám chỉ hồi làm cùng Tằng Bạch bị ẻm hành ấy mà =]]).
Hồi ức năm đó đã thành vết thương đóng vẩy trong ngực hắn. Dù nói chuyện đã qua như gió thoảng mây trôi nhưng đám gió mây này núp trong vết sẹo của hắn, thi thoảng lại chui ra quanh quẩn trong óc một vòng.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang. Trong gương, vành mắt đen đang được tận lực che giấu dưới bánh phấn, đôi mắt có chút sưng cũng được hóa trang thành tinh thần sáng láng. Vô luận từ góc độ nào cũng không phát hiện ra hắn đang uể oải gần ch.ết.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Đương thò đầu vào.
Thân thể mệt mỏi gần ch.ết nhưng thói quen nghề nghiệp khiến hắn theo phản xạ đứng lên mỉm cười chào hỏi.
MC và khách mời chào hỏi trước tiết mục đã là thông tục. Thứ nhất có thể hiểu biết lẫn nhau, tiêu trừ khoảng cách. Thứ hai là có chuyện gì cần giấu cũng có thể nói trước, vậy người dẫn mới kiểm soát được tiết tấu chương trình, hỏi mấy đề tài thú vị vào lúc nào.
Vậy nên đại đa số người dẫn chương trình tại tùy cơ ứng biến và xem sắc mặt đều thành thần. Dù Kiều Dĩ Hàng đã hóa trang nhưng Lâm Đương liếc mắt liền nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, cười: “Gần đây nghe nói lịch ngươi rất dày a. Tiết mục này phải quay đến tối, cực nhọc rồi.”
Kiều Dĩ Hàng cố nén cơn ngáp lại, cười nói: “Đâu có đâu có. Hồi trước ta đã muốn tham gia chương trình nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Hai người hàn huyên hồi lâu, Lâm Đương mới đi vào chuyện chính: “Lúc đó hỏi chuyện ngươi cùng Trương Giai Giai có được không?”
“Đương nhiên có thể.” Kiều Dĩ Hàng không chút nghĩ ngợi trả lời. Trên thực tế, hắn cùng Trương Giai Giai cũng chẳng có gì để nói.
“Vậy scandal tình cảm gì cũng được đúng không?” Lâm Đương xác nhận lại.
Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng lảng tránh, do dự trong tíc tắc — từ góc độ của Lâm Đương, hắn là lập tức trả lời: “Đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Đương mỉm cười, tựa hồ có ý đồ khác.
***
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia…. Lâm Lâm Lâm, đương đương đương, gia gia gia! Lâm đương gia!”
Lâm Đương hưng phấn vỗ tay: “Hôm nay khách đến nhà ta vô cùng lợi hại. Tất cả đều là đại nhân vật trên giang hồ. Trước để ta giới thiệu, bậc đại lão trong những người đẹp trai, cũng là dễ nhìn trong giới ông chủ, Trương Phục Mãn!”
Ngoại hình Trương Phục Mãn không tệ, khả năng thu hút người xem cũng không kém. Hắn thậm chí còn có hội fan, dù không nhiều nhưng cũng đủ làm Mã Thụy tự ti.
“Trương Phục Mãn là bậc lão nhân trong những người đẹp trai mà vị tiếp theo chính là đại soái ca trong những người đẹp trai, Kiều Dĩ Hàng!”
Trường quay bao phủ trong tiếng thét chói tai.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười chào hỏi khán giả tại hiện trường.
“Danh tiếng của Kiều đại soái quả nhiên không thể khinh thường. Vị tiếp theo, có lẽ hắn chưa đủ đẹp trai nhưng hắn rất MAN. Có lẽ hắn là người mới nhưng fan đã hơn mười ngàn.” Lâm Đương vung tay, “Chúng ta cùng hoan nghênh sứ giả thần ca Lục Vạn Bằng.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên nhưng không có giọng thét chói tai.
Lâm Đương lần lượt giới thiệu vài vị khách mời còn lại nhưng ai cũng biết, mấy người đó chỉ đến góp chuyện cho vui. Chuyện hay nhất định tập trung vào ba người đầu tiên này.
“Chủ đề hôm nay là yêu và được yêu. Mấy vị đang ngồi đây khẳng định là được yêu rồi nên ta nghĩ mọi người nhất định tò mò yêu của các vị là như thế nào.” Lâm Đương nhìn Trương Phục Mãn cười nói, “Trương đại ca mời ngài trước.”
Trương Phục Mãn cười nhạt đáp: “Thế giới tình cảm của ta rất buồn tẻ.”
Khán giả huýt sáo phản đối.
Trương Phục Mãn cũng hiểu những lời này nghe quá giả tạo, nói tiếp: “Thực sự là buồn tẻ. Ở tuổi ta chắc chẳng nên nói tình yêu mà nên nói khế ước.”
“Vậy sao đến giờ ngài còn chưa kết hôn?” Một khách mời nam đột nhiên chen vào.
Người xem cười to.
Trương Phục Mãn cười phản kích: “Vì ngươi xuất hiện quá muộn trong cuộc đời ta.”
Khách mời nam 囧: “…”
Khán giả thét chói tai không ngừng.
Trường quay nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Lâm Đương giả bộ ngất xỉu: “Trời ạ! Hôm nay ta chủ trì chương trình trò chuyện chứ không phải mai mối nha.”
Trương Phục Mãn khoát tay: “Vừa rồi là đùa thôi. Nhiều chuyện không thể cầu được, ta thích tùy ngộ mà an (thích ứng theo hoàn cảnh) .”
Lâm Đương chĩa pháo về phía Kiều Dĩ Hàng: “Còn Đại Kiều? Gần đây tần suất xuất hiện trên báo của ngươi rất cao nha. Ta đây cũng thực hâm mộ.”
Dù đã bàn từ trước nhưng gặp công kích mạnh mẽ như vậy, Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ cười cười: “Về mặt này có rất nhiều hiểu lầm.”
“Ngươi thực sự khiến người ta muốn đánh.” Khách mời nam lúc trước lại tiếp tục xen vào.
Lâm Đương hoảng sợ nhưng rất nhanh tiếp lời: “Đúng thế. Tại sao chúng ta không bị hiểu nhầm mà ngươi lại gặp nhỉ?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài. Mặc dù thở dài vì chuyện này rất khiến người ghen tị nhưng diễm phúc kiểu này cần có hạn lượng mới tốt, nhiều quá cũng phức tạp.
“Chuyện ngươi và Trương Giai Giai là thật sao?” Khách mời nam tấn công trực diện.
Chưa đợi Kiều Dĩ Hàng trả lời, Lâm Đương đã buồn bực nói: “Ngươi muốn thay ta dẫn chương trình đúng không?”
Khách mời nam: “Ta rất muốn thử a.”
“Ngươi là phóng viên săn tin cải trang đúng không?” Khách mời nữ cạnh hắn cuối cùng hết nhịn nổi.
Cả sảnh cười vang.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng nghĩ đối sách.
Lâm Đương quả nhiên tha cho khách mời kia: “Vậy ngươi cùng Trương Giai Giai…”
“Bạn bè.” Kiều Dĩ Hàng đáp, “Lúc quay “Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên”, được nhận sự chiếu cố của nàng, ta vô cùng cảm kích.”
Trương Phục Mãn đột nhiên xen vào: “Vậy nên có khả năng phát triển?”
Kiều Dĩ Hàng: “Khả năng phát triển là vô hạn. Ngài cùng Đại Vĩ cũng vậy.” Đại Vĩ chính là khách mời nam vẫn xen vào từ nãy tới giờ.
Trương Phục Mãn nhìn hắn, không phản bác.
Lâm Đương: “Thực ra điểm khiến người ta hâm mộ Kiều Dĩ Hàng chính là nữ thần như Trương Giai Giai cũng chỉ là một trong những tin đồn tình ái của hắn.”
Khán giả xôn xao.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn như ám chỉ Lâm Đương nên biết điểm dừng nhưng dường như tất cả tâm trí hắn đã đầu nhập vào vai dẫn chương trình này: “Còn có ngọc nữ thanh xuân Lam Vũ Tình nữa. A, đàn ông khắp đất nước này hâm mộ ngươi đến ch.ết thôi.”
Kiều Dĩ Hàng sờ trán cười cười.
“Nam nhân hâm mộ cũng không chỉ ở bản lãnh, Đại Kiều vốn cũng rất đẹp trai nên được nhiều nam giới hâm mộ cũng bình thường. Nhưng hắn lợi hại ở chỗ làm cho phụ nữ cũng hâm mộ.”
Nghe Lâm Đương nói, Kiều Dĩ Hàng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lâm Đương tiếp: “Trong nhiều scandal tình ái của hắn, ly kỳ nhất hẳn là chuyện hắn cùng tiểu thái tử tập đoàn Trương thị cùng đến dự hôn lễ đại thái tử. Chuyện phía trước ngươi có thể không giải thích nhưng chuyện này nhất định phải nói rõ.”
Trống ngực Kiều Dĩ Hàng không kiểm soát nổi mà đập nhanh lên.
Đổi lại hôm qua hay hôm trước, gặp phải vấn đề này, hắn có thể ung dung trả lời, mọi người là bạn bè thôi, tựa như chuyện với Trương Giai Giai lúc nãy, nhưng sau đêm qua, hắn phát hiện trái tim mình bị đảo loạn hoàn toàn, căn bản không có biện pháp lãnh tĩnh trả lời.
Lâm Đương thấy Kiều Dĩ Hàng không lập tức trả lời cũng sửng sốt. Nhiều năm kinh nghiệm cứu tràng giúp hắn rất nhanh phản ứng: “Ngươi không biết chuyện này sao?”
Kiều Dĩ Hàng hoàn hồn, cố ý hít sâu một hơi: “Ta chỉ không ngờ ngươi dám làm trò mà hỏi câu này trước mặt nhị thúc hắn.”
“A!” Lâm Đương giả bộ như vừa phát hiện ra, “Trương Tri là cháu Trương Phục Mãn.”
Trương Phục Mãn vuốt cằm: “Ừm, thế nên ta cũng rất hứng thú.”
Lâm Đương thúc giục: “Mau giải thích đi.”
Kiều Dĩ Hàng lúc này đã điều chỉnh tốt tâm tình: “Chúng ta là bạn bè thôi.”
“Bạn? Bạn thân lắm sao?” Lâm Đương hỏi lại.
Kiều Dĩ Hàng trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi. Giờ chúng ta đã biết. Bạn của Kiều Dĩ Hàng theo ghi nhận có Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình, Trương Tri…” Lâm Đương đột nhiên ngừng lại, “Mà giờ, một trong ba người đó đang có mặt tại đây.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra.
Lâm Đương thừa nước đục thả câu: “Ngươi đoán xem là ai?”
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Đoán không ra.” Đáy lòng hắn rối loạn “Không phải là… Hẳn sẽ không! Hắn không phải nghệ sĩ nên có khả năng lớn nhất là Lam Vũ Tình. Trương Giai Gia rất ít tham gia mấy chương trình thế này.
Lâm Đương đưa cho hắn bảng cùng bút: “Viết ra, xem chúng ta đoán có chuẩn không.” Hắn thấy Kiều Dĩ Hàng chậm chạp không viết, nhượng bộ: “Một chữ, một chữ là được.”
“Một chữ?” Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở nắp bút. Lúc bút chạm bảng, đột nhiên chuyển hướng…
Lâm Đương chờ hắn viết xong, lập tức úp bảng xuống: “Giờ, để thể hiện lòng chờ mong, xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt để đón chào người “bạn” của Kiều Dĩ Hàng!”
Kiều Dĩ Hàng cũng quay đầu lại.
Một bức tranh rực rỡ trên nền chậm rãi tách sang hai bên.
Thân ảnh cao ngạo hiện ra giữa làn khói mờ mịt.
Tiếng thét của khán giả trong nháy mắt vút lên tận mây xanh.