Chương 109: Bước ngoặt (thượng)

Trương Tri ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo xếp hạng nghệ nhân hàng năm. Kiều Dĩ Hàng đương nhiên chiếm vị trí cao nhất.
Dù không phải thành tựu bản thân nhưng thấy được thành công của người kia, hắn không nhịn nổi, nở nụ cười mang điểm vui sướng.


Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký khẩn trương bước vào.
Trương Tri thu hồi nụ cười, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?“
Thư ký: “Vừa rồi ta mới thấy tin trên mạng. Đương nhiên không phải ta trộm vào trong giờ, chỉ là đang… tìm tư liệu, đột nhiên thấy nên mới…“


“Trọng tâm?“ Trương Tri không nhịn nổi cắt lời.
“Kiều Dĩ Hàng gặp tai nạn xe.“ Thư ký nói ra thông tin quan trọng.
Xoẹt!
Cái ghế bị Trương Tri đẩy mạnh. Hắn vội vơ lấy di động cùng chìa khóa trên bàn, chạy ra cửa nhưng mới được hai bước đã quay đầu lại.


Thư kỳ không đợi hắn hỏi, thức thời nói: “Bệnh viện Đệ Nhất.“
***
Bệnh viện Đệ Nhất đông nghẹt người.
Đây là lần đầu Trương Tri tới đây, thấy toàn đầu người di chuyển, ngay cả cửa bệnh viện cũng không chạm được nên đành gọi cho Cao Cần.


Cao Cần: “Bát quái tiểu tử cũng mới nhập viện nên trước cửa rất nhiều người. Ngươi tìm cửa sau mà vào. Vị trí ở…“
Phải nhập viện?
Nghĩa là thương thế Kiều Dĩ Hàng nghiêm trọng đến mức buộc phải nhập viện?
Trương Tri nghe hắn chỉ dẫn, chạy vội như điên.


Để tiết kiệm thời gian, hắn leo thang bộ hết hai mươi tầng lầu.
Cao Cần đứng ở hành lang chờ hắn.
“Thế nào?“ Trương Tri không để ý tới mồ hôi đầy đầu, khẩn trương nhìn hắn.
Cao Cần thở dài: “Không việc gì. Trán bị va đập chút thôi.“

Không làm sao thì thở dài làm gì?!


available on google playdownload on app store


Trương Tri cố nén ước muốn đánh người, đang chuẩn bị chạy vào phòng bệnh, lại nghe Cao Cần nói: “Cha mẹ hắn ở Canada cũng gặp tai nạn xe. Hắn lo lắng cho cha mẹ, tinh thần hoảng hốt nên đâm phải cột điện.“
Trương Tri dừng lại: “Vậy cha mẹ hắn…“


“Còn chưa biết tin tức.“ Cao Cần nói, “Chút nữa ta đi lo thủ tục xuất cảnh cho hắn cùng vé máy bay.”
Trương Tri không chút nghĩ ngợi: ”Đặt giùm ta một vé luôn.”
Cao Cần gật đầu: ”Hắn mới tiêm thuốc an thần, đang ngủ.”
Trương Tri đẩy cửa, nhẹ nhàng tiến vào.


Kiều Dĩ Hàng trên trán dính miếng băng, đang chìm trong giấc ngủ say.
Trương Tri nhanh nhẹn kéo ghế đến bên giường, lẳng lặng ngồi nhìn.
Lo lắng rút đi, sợ hãi mới chậm rãi nảy lên.


May chỉ là bầm tím. Hắn không dám nghĩ đến hậu quả khác, chỉ riêng suy nghĩ này đã khiến hắn đau đớn vô cùng. Không biết từ lúc nào, hắn đem ba chữ Kiều Dĩ Hàng này khắc sâu trong lòng, gắn chặt nó với trái tim.


Hắn thầm hứa, sau này dù bận rộn thế nào, nhất định phải đi đón Kiều Dĩ Hàng. Không, từ nay về sau, hắn sẽ tận lực khiến Kiều Dĩ Hàng chỉ hoạt động trong tầm nhìn của hắn.
“Điện thoại.” Kiều Dĩ Hàng thấp giọng hô, mở mắt ra, giãy dụa muốn đứng dậy.


Lúc này Trương Tri mới phát hiện di động của Kiều Dĩ Hàng ở tủ đầu giường đang rung, vội vàng đưa cho hắn.


Kiều Dĩ Hàng thấy tên người gọi, có chút kích động nghe điện: ”Sao… A? Không việc gì?… Cũng chỉ bị bầm trán?… À, không có gì, có người bạn cũng bị thương ở trán… A? Đúng đúng, chính là bạn cùng nhà… Được, chút nữa cháu sẽ gọi.” Hắn buông điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.


Trương Tri cẩn thận hỏi thăm: ”Cha mẹ anh cũng không sao chứ?”
“Không việc gì. Cha tôi bị bầm trán, mẹ thì được ba ôm vào ngực nên không bị thương.” Kiều Dĩ Hàng bật cười, sờ sờ trán mình. Không biết đây có được tính là di truyền không nữa?
Trương Tri không nhịn nổi mà hâm mộ.


Con người lúc gặp nguy hiểm luôn có bản năng bảo vệ bản thân mà cha Kiều Dĩ Hàng lại có thể ôm mẹ hắn vào lòng chứng tỏ trong lòng hắn, bạn đời còn quan trọng hơn tính mạng bản thân.


”Anh mới nói đến bạn cùng nhà, không phải chỉ tôi chứ?” Khi nỗi kinh hoàng qua đi, Trương Tri bắt đầu chú ý đến tiểu tiết.
Kiều Dĩ Hàng: “Trong phòng cậu còn người khác nữa sao?”
“Tạm thời không có.” Trương Tri lộ ra nụ cười ám muội, ”Nhưng không ngại có.”


Kiều Dĩ Hàng liếc ra chỗ khác: ”Lần trước nói chuyện với mẹ, tôi vô ý nhắc tới. Chẳng ngờ nàng lại kể cho dì.”
”Vô ý?” Trương Tri không tin.


“Thật sự là vô tình.” Kiều Dĩ Hàng nhấn mạnh, “Mẹ tôi hỏi gần đây công việc thế nào? Có đủ tiền ăn không? Có muốn gửi đơn xin viện trợ không? Tôi nói, dù không có lương cũng không phải sợ, tháng nào cũng có hơn vạn đồng tiền thuê nhà rồi.”


Trương Tri nhướn mày: ”Chỉ là người thuê nhà?”
Kiều Dĩ Hàng liếc lại hắn: ”Không phải đó thì là gì?”
Trương Tri: “Mật mã thẻ tín dụng cùng thẻ tiền lương cũng nói cho anh rồi.”
Kiều Dĩ Hàng tức giận: ”Tôi còn biết mật mã két sắt của Bill Gates đấy. Có thể sử dụng sao?”


Trương Tri không nói tiếng nào, lập tức rút ví, lấy thẻ tín dụng thẻ tiền lương đưa cho hắn.
Kiều Dĩ Hàng ngây ra: “Để làm gì?”
“Thế này là dùng được.” Trương Tri mỉm cười, khóe miệng, đôi mắt cong cong, cực xinh đẹp.


Kiều Dĩ Hàng cố gắng dời mắt, vơ lấy hai cái thẻ: ”Cậu đừng hối hận đấy.”
“Không hối hận. Sau này phí sinh hoạt anh bao hết.” Trương Tri cười sung sướng.
Kiều Dĩ Hàng nhe răng cười: “Cậu cho rằng tôi sẽ đem thứ đã nuốt vào nhổ ra…”
Miệng bị Trương Tri hôn trụ.


Dù không phải lần đầu nhưng mỗi lần hôn đều do Trương Tri bất ngờ tấn công nên Kiều Dĩ Hàng cũng rất phối hợp mà ngẩn người.
Trương Tri nhân cơ hội ôm chặt eo hắn, cố gắng vói đầu lưỡi vào.
Tư thế hai người dần dần từ thẳng đứng biến thành nghiêng.


Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn dần đè xuống, lập tức giãy dụa nhưng Trương Tri càng ghìm chặt. Kết quả là hai người càng xoay càng dán vào nhau, Kiều Dĩ Hàng bị áp đảo trên giường.
“Đau!” Kiều Dĩ Hàng quay đầu, vất vả kêu lên.


Trương Tri ôm hắn, yên lặng nhìn khuôn mặt ửng hồng tràn đầy không cam lòng bên dưới. Thanh niên trẻ tuổi đốt lửa thì dễ, dập lửa thì khó.
Kiều Dĩ Hàng muốn đẩy hắn ra, lại sợ gây tác dụng phụ, đành nằm im giả ch.ết.


Cửa bị đẩy mạnh ra, mộtbác sỹ trung niên bước vào, thấy tư thế của Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri ngẩn người một lát rồi nói: ”Dừng trước đã, ta cần kiểm tra.”
“…”
Trương Tri thất bại đứng dậy, nhanh chóng xoay người đi mở cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.


Bác sỹ: “Bình tĩnh lại cũng tốt.”
Kiều Dĩ Hàng thực muốn trói hai người này lại, ném ra ngoài cửa sổ.
Kiểm tr.a xong, bác sỹ tỏ vẻ cần nằm viện vài ngày theo dõi xem có di chứng gì không.
Vì vết thương trên trán, Kiều Dĩ Hàng dù xuất viện cũng không thể làm việc nên đành lưu lại.


Trương Tri phụng mệnh về nhà lấy đồ, chủ yếu là lấy laptop ở giá sách đem tới.
Đợi Trương Tri đi khỏi, Kiều Dĩ Hàng gọi điện cho bố mẹ, xác nhận bình yên vô sự mới chính thức yên lòng.
Ba người thay phiên an ủi lẫn nhau trong điện thoại.


Mẹ hắn rất hào hứng hỏi: ”Hai ngày trước ta lên mạng thấy tin ngươi cùng Trương Giai Giai yêu nhau?”
Kiều Dĩ Hàng dở khóc dở cười: “Giả thôi.”
Mẹ hắn không cam lòng truy vấn tiếp: ”Có thể từ giả thành thật được không?”


“Sao mẹ lại hỏi vậy?” Kiều Dĩ Hàng chột dạ sờ sờ môi. Bên trên phảng phất còn lưu lại vị của Trương Tri.
“Ta thích nàng a, cực kỳ thích luôn. Nếu có con dâu như vậy thì tốt rồi.” Mẹ hắn cười to.


Cha hắn ở đầu bên kia cũng kêu to: “Trước kia ngươi còn thích Nhan Túc Ngang nữa mà? Cũng lấy về luôn sao?”
“Sao lại không được? Đến Ả Rập kết hôn là được.” Mẹ hắn hùng hồn đáp lời.
Kiều Dĩ Hàng vô lực: “Ba mẹ nghỉ ngơi đi, đừng quá xúc động.”


Mẹ hắn đáp: “Được rồi. Ngươi cũng đi nghỉ đi.” Nàng nói xong, lập tức dập máy.
Kiều Dĩ Hàng nhìn điện thoại, bất giác nghĩ tới: mẹ không phản đối hắn với Nhan Túc Ngang phải chăng nghĩa là…


Hắn chợt tỉnh ra, phát hiện bản thân đang đánh giá trình độ tiếp nhận của cha mẹ với đồng tính luyến ái, nhất thời hoảng sợ.
Hắn sẽ không…
Bị Trương Tri ảnh hưởng chứ?
Lúc Trương Tri quay lại bệnh viện đã là sẩm tối.


Đèn trong phòng vẫn tắt, ánh sáng mặt trời le lói phản chiếu vào những hạt mưa bụi bám trên cửa sổ làm nổi bật hình bóng Kiều Dĩ Hàng.
Trương Tri bất an hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Dĩ Hàng từ từ quay đầu.


Vì ngược sáng nên Trương Tri không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể phán đoán từ không khí quỷ dị trong phòng —
“Có di chứng sau tai nạn sao?”
“Không có.” Kiều Dĩ Hàng phủ nhận, nghĩ ngợi cả chiều mà rối rắm vẫn hoàn rối rắm.
Trương Tri đặt đồ xuống, đi tới gần, sờ trán hắn.


Ôn nhu mang theo hơi lạnh khiến máu trong người Kiều Dĩ Hàng chạy thẳng lên não. May là đèn trong phòng chưa bật nên Trương Tri không thấy.
Ba.
Trương Tri bật đèn, sau đó giật mình nhìn hắn: ”Mặt anh sao đỏ vậy?”


Kiều Dĩ Hàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, đang định tìm lý do qua mặt thì thấy Trương Tri nhanh chóng bấm nút gọi y tá.
“…”
Hộ lý rất nhanh chạy tới, đi trước còn có vị bác sĩ trung niên kia.
Bác sĩ vừa vào cửa liền nói: “Ta chỉ là bác sĩ ngoại khoa thôi. Ờ, vậy ai trong hai người có chuyện?”


Trương Tri lo lắng nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Mặt hắn rất đỏ, có phải là bị sốt rồi không?”
Bác sĩ liếc một cái liền nói: “Ngươi bớt xúc động thì tốt rồi.”
Trương Tri: “…”
Kiều Dĩ Hàng chán nản hỏi: “Ngươi chưa tan sở sao?”


“Tan rồi mà.” Bác sĩ nói xong, thản nhiên quay người, nói với các y tá khác, “Hết kịch rồi, đi thôi.”
Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng: “…”
Trong phòng trầm mặc.
Kiều Dĩ Hàng không nhịn được dùng lý do vừa nghĩ ra: “Thực ra vừa rồi tôi đang luyện kỹ thuật diễn.”


“À!” Trương Tri tỉnh lại, cúi đầu sắp xếp đồ đạc.
Không khí vẫn ngượng ngập như trước.
Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ một chút nói: “Cậu đáp ứng tôi giúp tôi phân tích nhân vật còn gì?”
“Ừ.”


“Gần đây cậu bận thế thì thôi vậy.” Kiều Dĩ Hàng nhớ tới La Thiếu Thần từ chức, Trương Tri mới nhận việc, nhất định có nhiều chuyện phải lo nghĩ, hắn không có thời gian.
Trương Tri lôi chăn gối ra vứt lên tràng kỷ: “Tôi sẵn sàng hy sinh thân mình vì nghĩa.”
“Cậu đến đây…”


“Trông anh ngủ.”
Kiều Dĩ Hàng trừng mắt.
Trương Tri nhướn mày: “Anh thích ngủ cùng giường cũng được.”
Kiều Dĩ Hàng: “Công ty không bận sao?”
“Bận, nhưng không sao.” Trương Tri lẩm bẩm, “Không giống anh.”
“Cái gì?” Kiều Dĩ Hàng vảnh tai lên.


Trương Tri buông tay: “Anh vừa nói cần phân tích nhân vật. Kịch bản đâu?”
“…Không đem.” Kiều Dĩ Hàng lúng túng, “Hôm nay cứ nghỉ đã.”
“Tốt.” Trương Tri lôi ra hai cái máy tính xách tay giống nhau ra, màu đỏ đưa Kiều Dĩ Hàng, màu xanh giữ lại cho bản thân.


“Mới hả?” Kiều Dĩ Hàng trừng mắt.
Trương Tri: “Anh thấy cái thứ đồ cổ trong nhà còn có thể dùng chơi game sao?”
“Khụ, tôi chỉ xem tin tức thôi.” Kiều Dĩ Hàng dừng một chút, nghi hoặc rút thẻ tín dụng cùng thẻ tiền lương của Trương Tri từ dưới gối ra, “Cậu lấy tiền đâu ra?”


Trương Tri cười tủm tỉm: “Ai nói mỗi người chỉ có thể có một thẻ đâu?”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Hắn thập phần khẳng định, trăm phần xác định, vạn phần ép mình xác nhận bản thân không cảm động chút nào khi Trương Tri thoải mái giao hết tài sản cho hắn!






Truyện liên quan