Chương 43: Tay sờ boss cừ khôi
BOSS phóng khoáng quá chừng! Nơi đó chỉ úp hai vỏ sò nhỏ!!
Thông qua lần trinh sát ngày hôm qua, Kiều Lân nhanh chóng dẫn bốn người đi tới khu vực BOSS đầu tiên. Trên đường không hề phát hiện bất kì tiểu quái nào, Tiểu Ngư hoài nghi rằng Lân hôm qua dò đường thuận tay giải quyết quái luôn. Đương nhiên cậu sẽ không nói, bớt đánh vài con tiểu quái phó bản cũng không ảnh hưởng lớn gì nhiều.
BOSS thứ nhất là một con cua lớn khoảng chừng ba thước cao năm thước rộng, chỉ nhìn cái đầu của nó thôi đã thấy vô cùng dọa người, này nếu trong game bàn phím thì không sao cả, con BOSS nếu chiếm nửa màn hình cũng có thể thấy rõ ràng. Nhưng đây là game toàn tức, bộ dạng của bọn chúng đều căn theo tỷ lệ, cho nên con cua trước mặt căn bản là như một bức tường. Mấy thứ trên dưới trái phải trước sau gì trên nó, bọn họ hoàn toàn nhìn không tới. Trên thuộc tính đánh dấu cấp bậc 40 khiến ba tay lính mới nào đó vừa vặn mới lên cấp độ này cân bằng một ít.
Râu Quai Nón: “Clgt (cần lời giải thích)! Bự quá! Con này mà hấp tui sẽ ăn đến nôn mới thôi!”
Tiểu Ngư lắc đầu: “Không phải nôn, là ăn đến không bao giờ muốn nhìn cua nữa mới thôi!”
Thanh Ninh líu lưỡi: “Nhưng tui rất muốn nếm thử cái càng cua bự to khỏe kia, nhất định có rất nhiều thịt ~!”
Tiểu Ngư hắc tuyến: “Chị gái à suy nghĩ của chị cũng thật là vượt qua thời đại, thèm ăn tới cỡ đó.”
Phiên Gia Hồng: “Đáng ghét! Tự nhiên tui đói bụng thì sao đây! Tiểu Ngư Tiểu Ngư, lát nữa đánh ch.ết nó xong, cậu bắt nó hầm đi!!”
Tiểu Ngư mồ hôi lạnh: “Chị hai à, tôi vô cùng cảm thấy ăn BOSS là hành vi không được tốt cho lắm. Hệ thống sẽ không ngu ngốc đến thế mà để tôi bào đinh BOSS.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ trong lòng có chút bất mãn. Vì sao? Bởi vì có thêm ba đứa chia rẽ thời gian giữa mình và Tiểu Ngư một chỗ! Xem đi, có ba đứa nó, Tiểu Ngư sẽ không toàn tâm toàn ý thảo luận nói chuyện với anh! Tuy bộ dạng con cua này thoạt nhìn rất có nhiều thịt… (Ngươi được) “Đừng nói linh tinh nữa. BOSS này cấp thấp, chốc nữa tôi chạy lên kháng quái, Tiểu Hồng em đánh trước. Ba người mấy cậu chờ máu BOSS rớt xuống 70%, tôi gọi là xông vào đánh ngay. Chú ý cách tôi khoảng 20 thước. Tiểu Ngư, tôi lúc đầu rụng huyết không vấn đề gì, tôi không muốn cậu động thủ cũng không cần trị liệu. Hiểu hết chưa?”
Kỳ thật con đầu tương đối dễ đánh. Dù sao có hai quý danh mãn cấp trang bị đỉnh cấp, đánh một con BOSS bản nhỏ cấp 40 vẫn rất thoải mái. Điều duy nhất làm cho bọn họ đau đầu chính là, con BOSS này mỗi khi rớt máu 20% sẽ tự động hồi máu, trạng thái này vẫn là âm tính*. Kiều Lân cùng ba vị Thiệu Hoa khác không đánh gãy được. May mắn, bọn họ có một chị gái Huyền Âm, bằng không chắc phải cọ con cua khổng lồ kia đến sáng. Ngay từ đầu bọn họ cũng chưa chú ý tới BUFF này, kết quả đánh ba lần mới phát hiện ra, máu của BOSS đột nhiên nhảy về 79%, khiến Kiều Lân bệ hạ còn tưởng mình bước nhầm sang chỗ thoát ly chiến đấu chứ.
*Âm tính: không rõ, phỏng chừng là dạng skill buff Positive, và Huyền Âm có thể giải được
Sau khi con BOSS thứ nhất ầm ầm ngã xuống, bọn họ đều bị một cột nước phụt lên hơn một trượng đẩy lên cao hơn mười thước. Bất quá, lúc này cả bọn mới có cảm giác rằng bản thân kỳ thật đang ở dưới đáy nước, dường như đang nổi trên cái gì mềm mại rồi được nâng lơ lửng trên không trung “nhộn nhạo” hồi lâu, cảm giác không tồi. Tiểu bằng hữu Râu Quai Nón hưng phấn đến độ quăng sự tình chạy giặc của mình lúc nãy ra sau đầu.
Khi chân năm người chạm xuống mặt đất, Kiều Lân lập tức mở miệng: “Tiểu Ngư đi sờ BOSS.”
“Nếu sờ không ra đồ tốt thì không được đánh tôi đó!” Nói xong Tiểu Ngư hưng trí bừng bừng vọt tới trước mặt BOSS, thân thủ sờ soạng thi thể con cua bự một hồi, bất chợt hệ thống bắn ra một loạt khung đối thoại. Con BOSS này rơi xuống năm thứ, đối với loại BOSS nhỏ thế này thì lượng vật phẩm cho ra quả là không ít.
Một nhẫn của Ngạo Chiến, một bộ quần áo Tịch Vân, một thùng vàng, một mũ Chính Dương, thứ hữu dụng duy nhất chính là một kiện tay áo Thiệu Hoa, vẫn là thuộc tính trị liệu.
Tiểu Ngư buồn bực: “Ách…… Hình như số đen rồi.” Cậu tự giác kiểm điểm bản thân, cậu khi còn ở khu thành lập người mới rõ ràng không hề cướp đoạt bánh bao, tại Tân thủ thôn cũng không hề nghe lời Lân đi cướp tiệm cơm mà!
Phiên Gia Hồng chỉ vào bộ quần áo: “Lão đại, em muốn trang phục thời trang Tịch Vân! Còn nữa, cậu lụm được thùng vàng rồi mà còn nói tay đen? Nhóc à, nguyện vọng cao là rất tốt, cao quá sẽ bị xem là kiêu ngạo đó!”
Tiểu Ngư nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn Tiểu Hỉ Tử: “Lân, cái thùng vàng là cái gì?”
Kiều Lân bệ hạ cười giải đáp: “Hệ thống bảo rương trong [Sơn Hà] phân thành sáu cấp độ. Gỗ, đồng, thiết, tinh cương, vàng và bạch kim. Có thể dùng loại chìa khóa bất đồng mở ra. Bình thường thì được thùng vàng là rất có giá. Có điều mở rương không được trang bị, mà là được tài liệu cao cấp và các loại vật phẩm phụ ma.”
Tiểu Ngư lập tức vui vẻ: “Thế thì vận may của tôi quả thật không tồi nha! Thế mấy thứ này phân chia sao đây?”
Ngụ ý thùng vàng thuộc sở hữu của ai?
Kiều Lân thoáng nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Ngư, cười dịu dàng: “Về kho hàng bang hội.”
Tiểu Ngư tức thời suy sụp: “Không chia hoa hồng á?” Nội hàm là do tui lấy ra đó! Kiểu gì cũng phải có một tí ti ưu đãi chứ!
Kiều Lân bệ hạ lắc đầu: “Không có. Thùng gỗ, đồng, thiết đánh ra trong phó bản thì mọi người cùng ROLL điểm. Trên tinh cương thì toàn bộ phải sung công. Người nhà trẫm cũng không ngoại lệ nha~!”
Tiểu Ngư nội tâm phi một ngụm. Có điều, theo ý nghĩa nào đó, cậu đã tiếp nhận rồi, hoặc không nhận thì đã bị Phiên Gia Hồng khắc địa vị Người nhà Bang chủ trên thông tin bang hội rồi. “Vậy khi nào mở ra thì nhất định phải kêu tôi đó! Tôi tốt xấu gì cũng muốn biết mở ra được cái gì!”
Kỳ thật kinh hỉ từ BOSS thứ nhất không chỉ là thùng vàng, sau khi đưa tay áo cho Thanh Ninh, nhẫn cho Râu Quai Nón, mũ cho Tiểu Ngư bán lấy tiền, năm người đồng thời lưu ý thấy BOSS lúc này vẫn còn đó, hoàn toàn không chút dấu hiệu sẽ biến mất.
Do [Sơn Hà] là game toàn tức, đánh quái tất nhiên sẽ có sát lục. Cho nên thi thể quái nếu không rơi xuống không bị nhặt lên hoặc không thể bào đinh sẽ lập tức biến mất. Bằng không, nếu khi tiến vào một sơn trại nơi nơi đều là quái hình người, mọi chỗ đều là thi thể quái hình người, người chơi sẽ vô cùng sợ hãi hơn cả việc vào nghĩa trang. Vì thế, sau khi quái hình người bị giết ch.ết thì nhìn như người hôn mê ngất xỉu, cực kỳ không khoa học. Thiên Triều vẫn luôn phát triển tuân theo chiều hướng hài hòa đoàn kết hữu ái, nếu game quá huyết tinh quá bạo lực sẽ bị nhà nước không cho phép phát hành.
Túm cái váy lại thì, tui muốn biểu đạt ý rằng, mò BOSS chưa hết thì nó vẫn không tan biến, nói đúng ra là, có thể bào đinh….
Tiểu Ngư chấn kinh: “Hệ thống thật sự đần vậy hả!”
Phiên Gia Hồng gật đầu: “Đúng. Đần đến đáng yêu!”
Thanh Ninh gật đầu: “Đần MOE cực cao!”
Râu Quai Nón: “Đần đến nỗi tui đói!”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Bảo bối, lên bào đinh! Tận tình vào!”
Đối với một tên bào đinh thành nghiện mà nói, nhìn thấy một con cua to thiệt to được cho phép bào đinh là phải ngay lập tức xông lên xuất thủ. Cho nên khi Tiểu Ngư vui vẻ bào đinh được một đống lớn xong, mới phát giác ra Tiểu Hỉ Tử tên hỗn đản này dám trước mặt mọi người gọi cậu là “bảo bối” !!!! Quan trọng là cậu quá ngốc nghếch không hề phản ứng lại, cố tình đến bây giờ mới phản ứng, bỏ lỡ cơ hội quát tháo đặng chứng tỏ bản thân trong sạch! Rất…. rất…. rất đáng giận! ! !
Cơ mà, cả tiểu bằng hữu Râu Quai Nón thích em gái cũng không hề cảm thấy lão đại gọi Tiểu Ngư “bảo bối” có gì không ổn, càng đừng nhắc tới hai cô nàng hủ kia. Cho nên trong năm người, chỉ có Tiểu Ngư mới có thể vì chuyện này mà bức xúc. Thật sự là đáng thương.
Râu Quai Nón lau lau khóe miệng, vội vàng hỏi: “Ra được thứ gì?”
Tiểu Ngư nhìn bốn người xung quanh, trong đầu hung hăng giơ một “vả” rồi đạp Tiểu Hỉ Tử thêm một cước, sau đó bình tĩnh trở lại. “Ba tổ cua bể lớn, một tổ gạch cua, hai con cá lù đù vàng lớn.” Nói xong cậu gãi gãi đầu, “Cua với gạch cua thì tôi có thể lý giải, nhưng cá lù đù từ đâu ra vậy?”
Kiều Lân bệ hạ bình tĩnh trả lời: “Cậu xem, nó bự như vậy, luôn muốn ăn đủ thứ.”
Tiểu Ngư 囧. Cư nhiên có thể liên hệ kiểu như thế.
Nhưng càng 囧 là Râu Quai Nón: “Đờ phắc! Chẳng lẽ chúng ta phải ăn mấy thứ trong dạ dày nó hở!”
Thanh Ninh đạp lưng Râu Quai Nón một cái: “Ông biến! ! Đừng có đi hủy đồ ngon của tụi tui! !”
Con BOSS thứ nhất đầy thuận lợi cùng với bàn tay đỏ của Tiểu Ngư khiến năm người thật phấn khởi. Kết quả là ba con BOSS nhỏ tiếp theo cũng không hề khiến bọn họ quằn quại.
BOSS thứ hai là một con rùa biển lớn, đầu hơi nhỏ hơn con cua bự đầu tiên. Con rùa này là quái cấp 50 thuần công kích vật lý, Kiều Lân chém rụng không ít máu. Ngặt nỗi HP con rùa này siêu dày, ba acc nhỏ lại không có bao nhiêu tác dụng, cho nên hầu như là Phiên Gia Hồng cùng Kiều Lân hai người mài một con quái cấp 50 HP dày như con quái 100 cấp. Bất quá, sau khi quái bị vật ch.ết, Tiểu Ngư tiến lên sờ, gần hai mươi giờ tr.a tấn quả thật rất đáng giá. Một thùng tinh cương, một cây sáo công kích cấp 48, một đôi ủng công kích Nguyệt Dạ của Thiệu Hoa, một trữ tàng thạch 20 ô. Dường như lượng đồ vật rơi ra sẽ tương ứng với sức lực bỏ ra để vật ngã quái.
Hai lần lấy ra những thứ cực ghê gớm, em gái Thanh Ninh nhịn không được gán cho Tiểu Ngư một ngoại hiệu thập phần tao nhã – Tay sờ BOSS cừ khôi, khiến Tiểu Ngư đần mặt ra.
Thùng theo thường lệ nhập vào của công, sáo đưa Râu Quai Nón, giày cho Tiểu Ngư, trữ tàng thạch cho Thanh Ninh. Duy độc làm mọi người vô cùng luyến tiếc là, con rùa lớn này không thể bào đinh, phân chia đồ xong liền tiêu thất, mọi người vốn rất chờ mong có một bát canh ba ba uống…
BOSS thứ ba thì tương đối buồn nôn, là một con bạch tuộc vĩ đại. Đối với Râu Quai Nón hết sức căm ghét các loại sinh vật nhầy nhụa mà nói, đây quả là một cơn ác mộng. Phạm vi công kích của bạch tuộc đặc biệt rộng, chừng hai mươi thước. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần công kích BOSS là sẽ nằm trong phạm vi BOSS công kích. Hơn nữa, con mắc dịch này còn biết quần công. Quan trọng nhất, BOSS này chỉ là quái 50 cấp. Đối ba người cấp 40 mà nói, lần lượt một bổ của quái tối thiểu rút được 25% HP của cả ba. Cũng may, huyết lượng bạch tuộc rất bình thường, ngoại trừ việc cần chú ý công kích độc của BOSS rồi vận dụng Đạp Vân nhảy lên tránh né quần công, còn lại chỉ cần tập trung thêm máu là được.
Thu hoạch lần này thoáng kém hơn một ít, rớt một đống thứ không hề quan hệ tới chức nghiệp năm người bọn họ, đương nhiên cũng không có khả năng tiếp tục rớt thùng. Ngược lại, mọi người đều chiếm được một cái chân của bạch tuộc, vật phẩm hôi sắc, một cái bán được 50 ngân. Xem như là phần thưởng an ủi.
Con thứ tư rốt cuộc chính là BOSS hình người. Chẳng qua, nói cô ta hình người cũng thực oan uổng người ta. Người ta rõ ràng là một nhân ngư, là một mỹ nhân ngư thuần túy.
Râu Quai Nón hai mắt tỏa sáng: “Trời ạ! Cư nhiên là ngực thân trên kìa! BOSS phóng khoáng quá chừng! Nơi đó chỉ úp hai vỏ sò nhỏ!!”
Một câu đổi lấy khinh bỉ không chút che dấu của bốn người kia. Có điều, bọn họ mặc kệ nam hay nữ cũng không thể không thừa nhận, con BOSS nhân ngư tên Tử An này, dáng người cũng tốt thiệt nha!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệt bi đát, tui tới bây giờ cũng không dám sờ BOSS lúc hạ phó bản… [nằm bò ra]