Quyển 1 - Chương 31
“Hảo, cóc thoạt nhìn đánh cũng rất tốt nha.” Hamburger cười hì hì lao ra chuẩn bị dẫn dụ con kế tiếp, lại bị Gây Tê nắm lấy cổ áo lôi trở về, dùng thanh âm lạnh lẽo trước giờ nói: “Không kiêu không ngạo, không nên khinh địch.”
“Gây Tê nói đúng,” Soái Vô Chỉ Cảnh lập tức đồng ý, “vừa rồi là vận khí của chúng ta tốt, kỳ thật thực lực Kim Thiềm Thừ không có kém như thế, lần này khẳng định so với vừa rồi khó khăn hơn, mọi người cần phải cẩn thận hơn một chút.”
Bởi thu hoạch vừa rồi khiến cho bọn Hamburger có chút lơi lỏng, được người nhắc nhở liền lập tức tỉnh lại, làm tốt chuẩn bị nghênh đón con Kim Thiềm tiếp theo.
Có chuẩn bị đầy đủ tâm lý, mọi người cũng đã biết nhược điểm Kim Thiềm, lần này đả kích nó càng thêm hữu hiệu, Kim Thiềm tuy có liều mạng phản kháng nhưng cuối cùng vẫn là ngã xuống dưới công kích của bọn họ.
Lúc này Kim Thiềm Thừ trừ bỏ vàng, còn tuôn ra giày, mũ giáp cùng bao tay.
Soái Vô Chỉ Cảnh đem đồ vật nhặt lên nhìn nhìn, nói: “Cái này cùng kiện giáp vừa rồi đều là từ một kim giáp sáo trang (bộ), Gây Tê ngươi cũng mặc vào luôn đi.”
Gây Tê thẳng thắn nhận lấy mặc vào, nhưng lại nói: “Sau này trở về phân lại.” ý là hắn sẽ không nhận mấy thứ này, chỉ vì hiện tại cần sức chiến đấu cho nên hắn mới tạm thời mặc vào.
Soái Vô Chỉ Cảnh chỉ cười không nói, đem mấy thứ này cấp Gây Tê là quyết định của mọi người, đây là mọi người cảm kích đối với những chuyện hắn làm, hắn không thể không nhận. Nếu như không phải Gây Tê sáng suốt nhắc nhở bọn họ, có lẽ bọn họ đã bị thắng lợi làm cho u mê, căn bản không thể ứng phó lần đánh thứ hai, kết quả con Kim Thiềm Thừ thứ hai quả nhiên hấp thụ giáo huấn, bạo liệt tiễn của Hamburger cũng không thể bắn mù mắt của nó, nếu không phải Gây Tê không để ý tính mạng luôn chắn ở phía trước, bọn họ sớm đã có thương vong.
“Hiện tại sáo trang hộ cụ (bảo vệ)đều có đủ, còn thiếu một kiện vũ khí, xem ra Tam Túc Kim Thiềm sẽ bạo vũ khí nga.” Soái Vô Chỉ Cảnh suy đoán. Nhưng hiện tại khúc xương còn lại chính là khó gặm nhất, chín mươi cấp a, không nói đến việc có đỡ được công kích của nó hay không, có thể đánh được hay không còn là một vấn đề nga.
Mặc dù biết Tam Túc Kim Thiềm không có khả năng dễ dàng mắc bẫy, nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, vẫn là để Hamburger đi dẫn quái, nếu như có thể tái bắn mù mắt nó thì càng tốt.
Thấy Hamburger lén lút chầm chậm đi qua, Tam Túc Kim Thiềm không có nhúc nhích, chỉ là tròng mắt luôn lao theo cậu, Tuyết Sinh dám thề, trong ánh mắt nó có toát ra sự khinh thường.
Hamburger lập lại chiêu cũ, một cái bạo liệt tiễn gào thét bay về mắt phải Tam Túc Kim Thiềm, nhưng nó chính là đem con mắt nhắm lại nhàn nhã để bạo liệt tiễn nổ tung trên mí mắt nó, tuy rằng cũng coi như bắn trúng nhược điểm, nhưng nếu tiếp tục thì huyết bị giảm (sinh lực) so với tốc độ hồi huyết mà nói quả là vấn đề không thể xem nhẹ.
Tam Túc Kim Thiềm hoảng hoảng cái đầu lớn, phát ra tiếng kêu cô oa trầm muộn, hiển nhiên tiễn của Hamburger khiến cho nó thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ là khó chịu mà thôi.
“Không được,” Gây Tê nhíu mày, tiễn của Hamburger một chút lực uy hϊế͙p͙ cũng không có, “không bằng ta đi thử xem.”
Gây Tê tiến lên đem kỹ năng cực mạnh hướng lên đầu Tam Túc Kim Thiềm đánh tới, ba một tiếng, ở trên cái mũi của nó để lại một đạo lỗ hổng lấy máu. Tam Túc Kim Thiềm ăn đau, trong miệng đột nhiên phun ra một cỗ thủy tiễn (nước miếng, mồ hôi) hướng Gây Tê đánh tới, Gây Tê nhanh chóng sử dụng kiếm đón đỡ đồng thời nhảy nhanh về phía bên cạnh, nhưng vẫn bị thủy tiễn quét trúng nửa người, lập tức bị đánh bay ra ngoài. Hắn lăn trên mặt đất một vòng rồi lập tức đứng lên, khuôn mặt trắng bệch móc ra dược nuốt vào, nói “Không được, thiếu chút nữa liền miễu sát*”
(*) ch.ết ngay lập tức (cái nì mình đã chú thích rùi, để lại sợ mọi người quên)
Soái Vô Chỉ Cảnh nhăn mi suy nghĩ một chút, hướng Tuyết Sinh nói: “Có thể kêu Quỷ Điệp giúp đỡ chút hay không?”
Tuyết Sinh không có trả lời ngay, mà là dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Quỷ Điệp, cậu chưa từng đem Quỷ Điệp xem trở thành sủng vật, mà vẫn luôn coi hắn là bằng hữu.
“Không được,” Quỷ Điệp một ngụm cự tuyệt, “nó là thiên địch, ta nhất định không phải đối thủ của nó, hơn nữa ta không thể chủ động xuất kích, hệ thống không cho phép.”
“Đã như vậy, muốn đem nó xử lý là không có nhiều khả năng, xem ra chúng ta phải thay đổi chiến lược,” Soái Vô Chỉ Cảnh thở dài nói, “Lão Đại và Gây Tê cùng đi lên xem một chút, coi có thể đem con cóc dời khỏi ‘Thiên Niên Chu Quả’ kia không, Âm Dương Ngư và Thải Hồng Thải Hồng dùng pháp thuật viễn trình hỗ trợ công kích, Nam Kha Nhất Mộng cùng ta nghĩ biện pháp đi trộm chu quả, những người khác yểm trợ, mọi người cảm thấy như thế nào?”
Mọi người đối với an bài của Soái Vô Chỉ Cảnh đều không có dị nghị, ngay cả Gây Tê có cấp bậc cao nhất cũng chịu không được một lần công kích, hơn nữa công kích của bọn họ đối với Tam Túc Kim Thiềm cơ hồ không có uy hϊế͙p͙ gì, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng hiện tại cũng chỉ nghĩ biện pháp tránh thoát nó thâu lấy chu quả.
Hỏa Long của Thải Hồng Thải Hồng, Cửu Thiên Lôi Hỏa của Âm Dương Ngư cùng hướng lên người Tam Túc Kim Thiềm đánh tới, hỏa quang ngất trời. Đau đớn khiến Tam Túc Kim Thiềm hoàn toàn bị chọc giận, tựa hồ minh bạch ý đồ của bọn Tuyết Sinh, nó không động nửa bước, mà là mở ra miệng rộng oa một tiếng phun ra một đoàn khí thể bạch sắc, Thiên Hồng và Gây Tê đứng mũi chịu sào lập tức kêu to: “Không tốt, có độc!”
Âm Dương Ngư vội vàng sử xuất cuồng phong muốn thổi tan khí độc, nhưng đoàn khí thể bạch sắc kia bị gió thổi ngược lại càng thêm khuếch tán mở rộng.
Thiên Hồng cùng Gây Tê tiếp xúc khí độc đầu tiên nên trúng độc nặng nhất, giá trị sinh mệnh lập tức thẳng tấp giảm xuống, dưới sự kinh hãi vội vàng rút lui, huyết dược không ngừng tắc vào trong miệng, may mà huyết nhiều, còn miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.
Những người khác cũng không có huyết lượng nhiều như vậy, thấy hai cận chiến đều chịu không được, toàn thể lập tức chuẩn bị rút lui.
Lúc này, Tam Túc Kim Thiềm phẫn nộ mặc dù vẫn không chịu rời đi ‘Thiên Niên Chu Quả’, nhưng cũng không định buông tha cho bọn họ, lại mở miệng rộng ra, một mảng lớn bọt nước giống như vũ tiễn hướng bọn họ phun bắn xuyên qua….
“Chạy mau!”
Soái Vô Chỉ Cảnh chỉ kịp đối với vài người phía sau kêu một tiếng, chính mình cũng vội vàng thoát đi.
Mắt thấy một mảng lấp lánh bắn tới, nếu bị nó đánh vào người còn không biến thành tổ ong a?
Thiên Hồng và Gây Tê cách gần nhất dựa vào huyết nhiều phòng ngự dày lại sớm thấy tình hình, tính mạng thoát được chỉ trong gang tấc; Soái Vô Chỉ Cảnh cùng Nam Kha Nhất Mộng nhanh nhẹn cao, nên lông tóc không tổn hao gì; Thải Hồng Thải Hồng, Âm Dương Ngư cùng Vân Sinh tuy rằng nhanh nhẹn bình thường, thế nhưng khoảng cách xa, cuối cùng hữu kinh vô hiểm; chỉ có Tuyết Sinh đáng thương, thể chất hệ Thực Vật quyết định giá trị nhanh nhẹn của cậu thấp tới cực điểm. Hơn nữa càng hỏng hơn là bọn họ vì muốn phân tán công kích của Kim Thiềm nên đứng tương đối rải rác (không tập trung một chỗ),trong lúc nguy cấp lại không ai tới kịp kéo cậu tránh đi.
Mắt thấy bọt nước như mưa sắp đánh lên Tuyết Sinh, mọi người cùng kinh hô.