Quyển 2 - Chương 12
Thanh Lan dẫn theo đại đội Yêu Tộc liên minh, hành quân gấp gáp chạy tới phụ cận, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ truyền đến.
Đi ở bên cạnh hắn Giấc Mộng Nam Kha nghiêng tai nghe ngóng, thần sắc có điểm lo lắng, nói với Thanh Lan: “Chúng ta vì cái gì không cùng với Ngạo Thị Thiên Hạ bọn họ cùng nhau đi công kích bọn kia, chỉ có bọn họ đi không phải quá nguy hiểm sao?”
“Không có biện pháp a, dã thú trời sinh có bản năng che dấu chính mình, nếu không sẽ bị nhân loại phát hiện, chúng ta nhiều người như vậy, nếu ngay từ đầu đều cùng nhau mai phục ở phụ cận, thằng ngốc cũng có thể phát hiện được chúng ta. Hơn nữa, trước để cho bọn họ đi đột kích, hiệu quả sẽ tốt hơn...” Thanh Lan cười cười, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng một tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền tới, tươi cười của hắn lập tức ngưng kết lại, “Sự tình có biến, mọi người mau!”
Đến khi đoàn người Thanh Lan kịp đuổi đến, giữa chiến trường Tu La khói lửa dày đặc làm trở ngại tầm mắt họ đã dần tản đi, đầy đất đều là dấu vết của đại hình Thủy hệ pháp thuật lưu lại, bộ lông nhóm mãnh thú đều bị ướt sũng.
Đã có một ít Yêu tộc cấp bậc khá thấp giải trừ hóa thú, thân thể trần trụi dính đầy máu tươi, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Ngạo Thị Thiên Hạ bộ lông đen ngòm đã ướt đẫm, thủy châu trên lông má hắn không ngừng nhỏ xuống dưới, nhưng mà hắn ngay cả một cái nháy mắt cũng đều không có, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt kia, toàn thân đều căng cứng.
Cấp Phong đã ngâm xong chú ngữ, cầm trong tay phất trần vung lên, tầm mắt đảo qua bãi lộn xộn chung quanh, sắc mặt âm trầm.
Nhìn đến tình huống không ổn, Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng lệnh Phi Phi từ không trung phi xuống, đáp xuống trung gian đám người Cấp Phong cùng bọn Ngạo Thị Thiên Hạ, xảo diệu sao ngăn cản được công kích Cấp Phong sắp ra tay. Bọn họ vừa rồi dẫn dắt nhóm ngoạn gia liên minh có sủng phi hành bay trên không trung cố định ném đạn lửa xuống, yểm trợ bọn Ngạo Thị Thiên Hạ tiến công, nhưng không ngờ tới đám người Cấp Phong sẽ trở về nhanh như vậy, bọn Ngạo Thị Thiên Hạ không phải là đối thủ của bọn họ, đại đội Thanh Lan lại còn chưa có đuổi tới, đành phải dựa vào hai người bọn họ trước chống đỡ một lúc.
Am hiểu sâu sắc đạo lý ‘tiên hạ thủ vi cường’, Tuyết Sinh ở lúc Phi Phi còn chưa có đáp hẳn xuống liền nhanh nhẹn nhảy xuống trước, hô to một tiếng: “Bụi gai độc!”
Quỷ đằng Tiểu Lục ngay khi Tuyết Sinh hô lên Bụi gai độc, trong nháy mắt đó bụi gai phá tan mặt đất lao về phía chung quanh địch nhân, Cấp Phong hơi lui nửa bước, trên người nổi lên hoàng sắc bao bọc bảo vệ quanh người, làm cho Bụi gai độc không thể tiếp cận, ở phía sau hắn đám đạo sĩ phái Mao Sơn tự nhiên cũng đúng lúc phát động chú niệm hộ thân, cũng không có bị thương.
Nhưng mà mục tiêu Tuyết Sinh nhắm đến cũng không phải bọn họ, hắn sớm biết được Bụi gai độc sẽ không dễ dàng gây được thương tổn gì đến bọn đạo sĩ có công lực cao như bọn hắn, cho nên mục tiêu ban đầu mà hắn nhắm đến chính là các ngoạn gia Thiên Đạo Minh xung quanh đó.
Bụi gai độc mãnh liệt như nước cùng hấp huyết đằng lần lượt lướt qua trên người đám đạo sĩ phát ra vầng sáng hộ thân, lập tức đánh về phía thành viên bình thường bên cạnh không có phòng bị.
Đáng thương cho những ngoạn gia vừa mới đào thoát khỏi răng nanh của dã thú, nay lập tức rơi vào trong địa ngục của Bụi gai độc, vô số gai độc vô tình mà tham lam chui vào trong thân thể bọn họ, kèm theo đau đớn, huyết lượng của bọn họ đang không ngừng xói mòn.
Yêu tộc có thể hóa thú dù sao cũng không nhiều lắm, vừa rồi bọn người Ngạo Thị Thiên Hạ bất quá do ban đầu nắm bắt được ưu thế lúc địch nhân bối rối mà công kích, hơn nữa hiệu quả tạo ra huyết tinh khiến cho địch nhân sợ hãi, mới làm cho địch nhân mất đi ý chí chiến đấu, kỳ thật số ngoạn gia Thiên Đạo Minh chân chính bị giết vẫn chưa tới một phần mười so với tổng số. Lần này Tuyết Sinh thừa dịp bọn họ còn chưa kịp thở mà đánh lén, lại một lúc thủ tiêu hơn mười địch nhân, hơn nữa còn khiến cho địch nhân hoặc nhiều hoặc ít đều bị trúng độc, nếu như không có cao cấp Giải độc thuật hoặc cao cấp Giải độc dược cứu trị, thời gian kéo dài cũng có thể tha tử bọn họ. Hơn nữa, y sư tu luyện cao cấp giải độc thuật hầu như là không có, cũng rất ít người sẽ mang theo cao cấp giải độc dược tùy thân, vì giá trị của nó rất xa xỉ vả lại ít khi dùng đến, điều này làm cho Tuyết Sinh chiếm được cực đại tiện nghi.
Nhìn đến đám người Thiên Đạo Minh rất nhanh liền có người trên mặt hiện lên thanh khí, phóng nhãn nhìn qua thấy một mảnh xanh xao, quả thực trông giống như đám dân đói, mặc dù đang trong tình thế nguy cấp, Tuyết Sinh vẫn là nhịn không được cười lên.
“Đê tiện!” Cấp Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuyết Sinh không cam lòng yếu thế, “Hai chữ này ta nhưng nhận không nổi, các hạ vẫn là tự mình dùng so ra thích hợp hơn.”
Lúc này Thiên Hồng cũng từ trên lưng Phi Phi nhảy xuống, cùng Tuyết Sinh sóng vai đứng ở trước mặt đám người Cấp Phong, bất động như núi, bình thường trên khuôn mặt một mảnh đông lạnh, cả người tản mát ra khí thế bách nhân, tuy rằng tính cách y luôn trầm ổn, kiệm lời ít nói, nhưng mà đám người Cấp Phong nhất quán đã khơi dậy tức giận của y. Đôi mắt đen huyền của y nhìn như lơ đãng theo trên mặt từng người trước mặt đảo qua, phảng phất giống như một cây dao găm vô hình, làm cho những người nhận lấy tầm mắt của y đều không khỏi lạnh rùng mình.
Cấp Phong hơi hơi giơ lên tay cầm phất trần, vô hình trung tạo thành tư thế phòng ngự, tuy rằng hắn biết đại nam nhân cao lớn trước mặt này thực lực rất mạnh, nhưng mà ở trong ấn tượng của hắn Thiên Hồng vẫn tồn tại cảm giác là một người bạc nhược, nhưng là hiện tại, toàn thân y tản mát ra khí thế cũng là hắn phi thường quen thuộc, áp đảo hết thảy, hơi thở cường đại!
Song phương cũng không có nhúc nhích, giữa sân phảng phất như có như không dòng khí lưu đang dao động, áp bách đến làm cho người chung quanh có cảm giác không thở nổi, thậm chí không có ai nghĩ đến việc chạy trốn.