Chương 39
Đào Nguyên phụng mệnh mang quà cho biểu ca bởi cha mẹ nàng biết biểu ca cả ngày ở trong nhà, quan hệ giữa họ cũng không tệ nên khi có thứ gì ngon cũng sẽ kêu Đào Nguyên đưa một ít sang.
Mà lần trước sau khi bị biểu ca hung hăng mời về, Đào Nguyên cũng không có dám qua chơi. Hôm nay khi đứng trước cửa, nàng đã cảm thấy một chuỗi áp lực vô hình, gõ gõ cửa, không có người đáp, gõ lần nữa, vẫn là không động tĩnh. Đào Nguyên cuối cùng lấy di động ra gọi cho người bên trong, lúc này cửa rút cục mới mở.
Nhưng người trước mắt râu ria xồm xoàm, mặt mũi trắng bệch, quần áo không chỉnh tề là biểu ca nàng – Ninh Hòa
Tuy biết biểu ca vốn lôi thôi nhưng cũng chỉ là đối với phòng ốc, còn vệ sinh cá nhân vẫn là có. Cho nên Đào Nguyên liền nhận ra có điểm không thích hợp, thật cẩn thận hỏi: “Biểu ca…ngươi không sao chứ?”
Ninh Hòa đã 2 ngày không ngủ, bệnh cảm mạo cũng tăng không ít, hắn có thể không sao ư. Nhưng trước mặt người khác, hắn vẫn là không cam lòng yếu thế, lắc đầu nói: “Không có việc gì, sao ngươi lại tới đây?”
Đào Nguyên thức thời, chỉ vào gói to trong tay, nói: “Mẹ ta kêu qua đây đưa cho ngươi ít đặc sản của X thị.”
Ninh Hòa gật đầu, đem cái túi cầm lấy, lại tránh sang một bên để cho Đào Nguyên tiến vào, nhưng đối phương lại có vẻ muốn đi ngay, hắn sắc mặt trầm xuống, đem người kéo lại: “Vào đi, ta có chuyện muốn hỏi.”
Đào Nguyên trong lòng bất an, cũng nhớ rõ lần trước nàng cũng chưa có xin lỗi Ninh Hòa. Nhưng không phải nàng đã đưa lại tài khoản và cũng đã thành thực thú tội rồi sao. Hai người cũng đã lâu không có liên hệ nhưng chuyện hôm nay thì quả thực…
Tuy ngồi trên sofa mềm mại nhưng Đào Nguyên lại như ngồi trên đống lửa, nhìn Ninh Hòa đưa ra hộp socola, nàng nuốt nước miếng, không dám động, ánh mắt lại chuyển qua người Ninh Hòa: “Biểu…biểu ca, ngươi có chuyện gì muốn hỏi?”
Hắn giống như vô tình hỏi:“Trong trò chơi kia, ngươi như thế nào lại bái được sư?”
“A?” Đào Nguyên cảm thấy mông lung, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, trước khi trả lại nick cho Ninh Hòa nàng có bái sư, lúc ấy còn nghĩ đến việc cùng sư phụ luyện cấp nhưng nàng lại khiến bản thân gần ch.ết, bất đắc dĩ tìm đến Ninh Hòa cầu cứu. Nhưng sau đó Ninh Hòa cũng không cho nàng động trở lại, nàng cũng không có nghĩ đến nữa.
Nhưng đó cũng là chuyện nhỏ, Đào Nguyên cũng không có nhớ nổi chi tiết, chỉ có thể nói: “Ta… thật sự là…không nhớ gì cả.”
“Có thời gian lại đến.” Khẩu khí như mệnh lệnh, không chút thỏa hiệp.
Kì thật người anh họ này của Đào Nguyên lúc bình thường rất dễ tính nhưng khi đã phát hỏa thì rất dễ sợ, đành ngoan ngoãn rời khỏi.
Nhưng đi được một lúc nàng mới nhớ ra, chuyện thực ra rất đơn giản, là ngẫu nhiên gặp nhau lúc ở dã ngoại đánh quái. Khi còn là tân thủ, nàng có lên kênh TG hỏi, cũng có người trả lời vấn đề của nàng, sau đó Đào Nguyên cũng nhanh lẹ gửi đến yêu cầu kết bái, người kia cũng không có cự tuyệt.
Mọi chuyện chỉ có thế.
Ninh Hòa sau khi tiễn Đào Nguyên, dựa lưng vào cửa.
Đây có lẽ là do ông trời sắp đặt đi, hắn cùng Bán Thanh Minh rốt cục là hữu duyên hay ác duyên.
Hôm sau, máy tính mới được chuyển đến, Ninh Hòa bắt đầu tải xuống trò chơi, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị phần trăm…hắn thậm chí còn muốn hủy bỏ, muốn thực sự từ bỏ trò chơi này… Nhưng hắn vẫn là không nỡ.
Một năm qua, hắn luôn chờ đợi, mỗi ngày kiên trì xuất hiện ở trò chơi, nhìn danh sách bạn tốt mà hy vọng tên kia đột nhiên sáng lên. Bọn họ ở trò chơi ngoại trừ QQ cũng không có phương thức liên hệkhác. Tuy có số điện thoại nhưng thời điểm Thiên Nhai rời khỏi, dãy số ấy cũng không có tác dụng.
Hắn cũng từng nghĩ khi Thiên Nhai trở về, hắn sẽ có biểu tình gì, có lẽ là kích động, có lẽ là hưng phấn, có lẽ là rít gào rồi khóc lớn. Nhưng sự thật, khi người nọ xuất hiện trước mặt, lại không có giống.
Nếu vẫn là ở thân phận cũ, hắn có lẽ đủ dũng khí tiếp nhận mọi chuyện.
Nhưng là hiện tại…
Giống như lúc Bán Thanh Minh xuất hiện ở tân thủ thôn lần đầu không phải chờ người mà là để giúp đồ đệ.
Giống như lúc Bán Thanh Minh đột nhiên logout khi nghe được giọng hắn, nhận ra Tịch Thập là Tống Thời Nguyệt.
Xét đến cùng, Bán Thanh Minh ngay từ đầu đã biết nhưng vẫn là giữ im lặng, biến hắn thành tên ngốc mà đùa giỡn hơn nửa tháng qua.
Ninh Hòa đều nhịn không được cười ha ha lên, căn phòng trống trải vang lên tiếng cười bi thương.
Còn khiến hắn tưởng Bán Thanh Minh là người tốt, khiến hắn tưởng Dĩ Phụ là một sư phụ tốt.
Hơn một tháng qua, Thiên Nhai có rất nhiều cơ hội nói cho hắn sự thật, nói cho hắn Bán Thanh Minh chính là Uy Mãnh Thiên Nhai nhưng hắn vẫn là giữ im lặng. Cũng phục bọn họ giữ bí mật vì bang hội, tuy đã từng nghe bang hội này là lén lút lập nên. Nhưng rút cục hắn đã biết được những gì về bọn họ…thật sự là không biết gì hết.
Nếu là một năm trước thì Thiên Nhai đối với hắn giống như tri kỉ.
Còn hiện tại…nói trắng ra chính là Thiên Nhai không tín nhiệm hắn, cho nên cái gì cũng không nói.
Răng rắc…
Tia mong mỏi cuối cùng bị chặt đứt. Hắn hiện giờ là…
Khó chịu sao
ch.ết tâm sao
Không cam lòng sao
Nếu đã như vậy, hắn còn thượng du diễn làm cái gì, chẳng lẽ để mấy người đó tiếp tục chơi đùa? Để cho họ có kịch vui để xem?
Đinh một tiếng, báo hiệu trò chơi tải xuống đã xong. Ninh Hòa nhìn về phía màn hình quen thuộc, cắn môi quay đầu đi chỗ khác, liền nhìn đến ngăn kéo lộ ra tờ giấy.