Chương 66

Giống như gia đình của hắn…
Giống như bang hội của hắn…
Tất cả đều tạo cho hắn cảm thấy phi thường vô lực.


Cho nên, lúc Tiểu An Tử đem chức vị bang chủ giao cho Ninh Hòa, hắn có một chút sợ hãi, sợ giẫm lên vết xe đổ. Hắn ở Thiên Thu Nguyệt cũng không lâu, tuy rằng cũng tương đối thân quen, nhưng sao có thể chỉ huy được họ, trong bang hội cũng còn nhiều người trọng yếu hơn hắn. Hơn nữa hắn cũng không nguyện ý để An Lạc rời đi, Ninh Hòa cũng khẳng định những người khác cũng không muốn hắn đầu hàng như vậy.


Tuy rằng Nhã Hà san hào, nhưng hắn vẫn còn thân phận Chùy Tử, nếu An Lạc thật sự rời đi, bọn họ thật sự sẽ không còn cơ hội tái gặp mặt.


Sau khi vội vàng hạ tuyến, Ninh Hòa cũng không có login lại, hắn nghĩ ít nhất cũng phải chờ An Lạc tỉnh táo lại đã. Ngồi ngây ngốc một lúc, phát hiện trời đã xế chiều, hắn vuốt cằm tự hỏi một chút, đột nhiên nhớ ra hắn là hiện tại có ở chung với một người. Nhìn lên đồng hồ phát hiện đã quá giờ tan tầm, nhưng Bán Thanh Minh cũng chưa thấy trở về, không biết có phải là lạc đường hay không?


Ninh Hòa vẫn là mềm lòng, lục tìm số của Bán Thanh Minh, đánh một cuộc điện thoại. Bên đầu dây vang lên âm thanh mệt mỏi của Bán Thanh Minh: “A lô…”


“A lô! Ngươi……” Dừng lại nửa ngày, Ninh Hòa cũng không có nghĩ ra nên nói tiếp cái gì, bĩu môi thay đổi tư thế ngồi, mới nói tiếp: “Ngươi không phải lạc đường đi.”


available on google playdownload on app store


Lúc nhận điện, Thanh Minh hình như không có xem hiển thị trên màn hình, lúc này nghe được giọng nói trong điện thoại, thanh âm cũng thay đổi, mang theo một chút vui thích. Một lúc sau Ninh Hòa nghe thấy Bán Thanh Minh nói: “Như thế nào, ta đi không phải sẽ khiến ngươi thoải mái hơn.”


“Ta…… Phi!” Tuy rằng nói như vậy cũng đúng, nhưng Ninh Hòa không để tâm đến chuyện trêu đùa của Bán Thanh Minh, nói: “Có trở về hay không là tùy ở ngươi, dù sao ta sẽ không để cửa cho ngươi đâu.”


Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Ninh Hòa vẫn là nghĩ một đằng làm một nẻo, đi ra mở cửa, còn giúp Bán Thanh Minh đem đồ vào phòng bếp, hết thảy mọi thứ đều phi thường tự nhiên, thẳng đến khi nhìn thấy Bán Thanh Minh đem đồ để vào tủ lạnh, hắn mới đột nhiên ý thức được hành động của bản thân, giống như đã ngầm đồng ý.


Mà nguyên nhân, có lẽ là vì…có người làm bạn thật tốt.


Sắp đặt xong xuôi, Bán Thanh Minh mới ngồi xuống nghỉ ngơi, cùng Ninh Hòa giải thích: “Vì là chi nhánh mới, cho nên các công tác có chút bận rộn, lúc ta trở về chợt nhớ tới trong nhà không còn đồ ăn cho nên mới ở bên ngoài dạo một vòng, thật có lỗi.”
Đây cũng không phải chuyện đáng để giải thích.


Ninh Hòa liền tiến vào phòng bếp, tìm kiếm trong ngăn kéo chốc lát, lấy ra một chuỗi chìa khóa, để trước mặt Bán Thanh Minh.


Ninh Hòa giải thích nói: “Ta cũng không rảnh để mỗi lần ngươi trở về đều phải chạy ra mở cửa cho ngươi.” Lời lẽ hợp tình hợp lý nhưng Bán Thanh Minh cũng hiểu, đây là một tín hiệu tốt từ phía Ninh Hòa. Thanh Minh đem chiếc chìa khóa lên cầm trong chốc lát, đứng dậy, xoa nhẹ tóc Ninh Hòa nói tiếng “Cám ơn.”


Đáp lại hắn, cũng là thanh âm bụng Ninh Hòa đánh lô tô. Đúng vậy, hắn đói bụng.


Ninh Hòa chưa bao giờ tự nấu cơm, cùng lắm chỉ ăn hồng thiêu vị thịt bò hoặc hải sản, cho nên nhiệm vụ nấu cơm chỉ có thể trông cậy Bán Thanh Minh. Đợi đến lúc bắt đầu, Thanh Minh mới phát hiện trong này thật cái gì cũng không có, dù có thứ gì đó cũng là quá hạn, tóm lại đều không thể dùng.


Bán Thanh Minh nhịn không được chất vấn: “Phòng bếp này đã bao lâu chưa có sử dụng qua?”
Ninh Hòa trả lời: “Chưa từng dử dụng.”
Được rồi, hắn sớm nên biết Ninh Hòa là một người rất lười biếng, hắn chịu quét tước phòng ngủ với phòng khách đã là cả một kỳ tích.


Dù sao cũng đã muộn, cả hai đều đói bụng, Bán Thanh Minh chỉ có thể tạm thời tẩy rửa nồi, xuống lầu mua chút mắm muối lên làm vài món đơn giản. Ninh Hòa có chút oán giận: “Đúng là thân thể đang độ trưởng thành, thật sự có điểm không đủ ăn.”


Bán Thanh Minh buông chiếc đũa, tuyên bố nói: “Cuối tuần tổng vệ sinh.”






Truyện liên quan