Chương 1: Mới vào trò chơi

Cách xưng hô trong này thì tất cả các nhân vật bình thường mình cho nói chuyện theo kiểu hiện đại, riêng NPC thì nói theo kiểu cổ trang vì đây là game kiếm hiệp nha. Edit kiểu này cũng hơi bị mệt = = giống tâm thần phân liệt ở 2 thế giới ấy, cơ mà mình nghĩ võng du toàn tức thì phải vậy, ai đọc thấy chỗ nào quái quái làm ơn báo dùm @[email protected]


———
Gió mát thổi nhè nhẹ từng cơn, bầu trời xanh biếc, hương hoa thơm ngát, tiếng chim rừng réo rắt cùng với ánh mặt trời ấm áp.


Dù cho khung cảnh xung quanh tốt như thế thì tâm trạng của người ngắm không nhất định là phải tốt, nhất là khi cậu nhìn thấy bộ dáng của mình bây giờ thì tâm tình càng vô cùng tồi tệ.


Bởi vì lúc này cậu đang là một cây nấm tròn tròn be bé rất đáng yêu. Dù nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhìn hình ảnh phản chiếu dưới hồ nước cả trăm lần thì cậu vẫn là một cây nấm, một cây nấm màu hồng nhạt, thân nấm màu hồng, mũ nấm cũng màu hồng phía trên còn đính thêm hai con mắt to tròn.


Cậu đã soi mình rất lâu rồi, cậu chính xác là một cây nấm chứ không phải là vì do cậu ăn nấm quá nhiều mà mắc phải ảo giác.
Cậu thề từ bây giờ cậu sẽ không ăn nấm nữa, cậu nghi lý do hôm nay bị biến thành nấm là vì sáng hôm nay cậu đã xơi canh nấm, dám lắm!


Được rồi, là một cây nấm cũng được, làm người không nên đòi hỏi quá nhiều. Sau một lúc buồn bực thì cậu mới nghĩ đến việc kiểm tr.a thuộc tính.
Tên: Phấn Mặc ( Phấn Ma) [Ma ở đây là nấm nhé ^^]
Giới tính: Nam
Cấp bậc: 0
Kinh nghiệm: 0%
Chủng tộc: Yêu tộc
Chủng loại: Nấm siêu độc


available on google playdownload on app store


Sức mạnh: 1
Thể chất: 5
Nhanh nhẹn: 10
Mị lực:? ( Không thể thêm)
Ngộ tính:? ( Không thể thêm)
May mắn:? ( Không thể thêm)
Độ hảo cảm với NPC: 0
Độ no: 100%
Thuộc tính ban đầu: 0
Trang bị: Không có
Kỹ năng chủng tộc:
+ Nhảy xuyên không gian: Hình thái hóa yêu, có thể nhảy những bước dài.


+ Độn thổ: Hình thái hóa yêu, kỹ năng chạy trốn thích hợp nhất.
+ Dị hình chuyển hóa: Chuyển hóa giữa hai loại hình thái (Cấm dùng)


Không ngờ chủng tộc của cậu lại là một cây nấm siêu độc; tên cũng thật khó nghe, một thằng con trai mà lại tên là Phấn Mặc ( Ai bảo lười, không chịu tự đặt tên mà để hệ thống đặt giúp). Cậu thề từ nay về sau sẽ không bao giờ sống tùy tiện nữa mà nhất định phải thật cần cù, chăm chỉ và thật thà, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về tương lai, trở thành một con người tốt.


Dù sao thì nhân vật này còn có kỹ năng chủng tộc, cậu thử xài kỹ năng Nhảy xuyên không gian, hơ… nhảy chẳng xa mấy, tầm một bước chân của người lớn mà thôi, chỉ có điều đối với thân thể này mà nói thì hẳn là rất xa.


Phấn Mặc nhảy tưng tưng mấy cái, sau đó xài tiếp kỹ năng Độn thổ. Vừa thi triển kỹ năng xong thì không gian xung quanh đột nhiên đen thui, cậu dùng cái mũ nấm cụng cụng thì cảm giác là đất bùn mềm mại. A… ở dưới này thật an toàn, nếu cứ chạy tung tăng ở ngoài rủi mà bị ai bắt được đem về nấu ăn thì thảm!


Nằm dưới lòng đất một lúc thì cậu chui lên, hơ? Đây là đâu vậy nhỉ?


Tại sao bốn phía đều là cây cối cao lớn, cái ao nhỏ hồi nãy đâu mất tiêu rồi? Hơn nữa trong rừng thiệt là nhiều loại nấm. Phấn Mặc bèn thử nghĩ cách nói chuyện với chúng nó nhưng mà thất bại, hình như yêu tinh nấm trên thế giới này chỉ có mình cậu thôi!


Phấn Mặc lại độn thổ thêm mấy lần, chạy tới chạy lui trong rừng. Cậu nghi ngờ mình đã bị hệ thống vứt bỏ rồi vì dù cho chủng tộc là như thế nào thì bất kỳ ai cũng phải được sinh ra ở trong thôn tân thủ. Trong khi đó, cậu lại bị vứt giữa đồng hoang, không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh.


Hơn nữa, mấy người thử nói coi một cây nấm bé tí tẹo thế này thì làm sao mà đi đánh quái, không đánh quái thì thăng cấp không được. Mà thăng cấp không được thì sẽ không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thì cậu vĩnh viễn chỉ là một cây nấm……


Nghĩ vậy, Phấn Mặc càng thêm buồn bực; là yêu quái nào cũng được, hoặc là động vật cũng được, tất cả đều mạnh hơn một cây nấm rất nhiều.


Phấn Mặc vô cùng bực bội, lúc này mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, cậu mới chợt nhận ra là dù trời đã tối nhưng thị lực của cậu vẫn rất tốt, vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.


Chạng vạng là thời điểm mà các loài sinh vật nhỏ hoạt động sôi nổi nhất. Trong không trung muỗi bay vù vù khiến cho ai cũng phải ngại. Trong các hang hốc nhỏ, mấy chú chuột đã bò ra kiếm ăn. Vốn cậu rất lo lắng là mình sẽ bị một con chuột tha về nhà rồi gặm sạch. Giờ thì cậu yên tâm rồi, ha ha, cậu là nấm độc, đúng là rất tốt, trách không được mấy sinh vật kia vừa thấy cậu thì đều né xa và chọn đường vòng để đi.


Sau khi nhận ra điều này, cậu không còn sợ hãi gì nữa mà càng trở nên kiêu ngạo. Vì thế suốt mấy ngày qua cậu tung tăng nhảy nhót trong rừng, mà cánh rừng này lớn thật, mãi mà cậu vẫn chưa thoát ra ngoài được.


Bất quá, Phấn Mặc phát hiện ra cậu đã thăng cấp, lên được cấp 1 rồi. Ha ha, cậu không hề làm gì cả mà vẫn thăng cấp, thật là không thể tin được!
Cũng đúng, giờ cậu đang là nấm, mà nấm thì chỉ cần có nước và ở trong bóng mát là có thể tự động lớn lên, ha ha, khỏi cần đánh quái.


Nhảy tung tăng trong rừng rất lâu, cuối cùng thì cậu đã thần kỳ thoát khỏi khu rừng này.
Xa xa là thảo nguyên mênh mông vô bờ xanh mượt, bây giờ đang là buổi tối nên không thấy có người chơi nào khác. Cậu nhảy lâu như vậy nhưng không hề thấy mệt, có ai từng nghe nói cây nấm mà biết mệt?


Cũng không có quái dám đến quấy rầy cậu, vì thế cậu liền nằm bẹp trong bụi cỏ, mặt cỏ thật là mềm, còn có mùi đất và mùi cỏ cây thơm ngát, vì thế mà cậu mĩ mãn đánh một giấc.


Khi Phấn Mặc mở mắt ra thì cảm thấy người hơi nóng, mặt trời đang tỏa ánh sáng khắp nơi, có lẽ là vì cậu đã biến thành nấm nên không ưa ánh mặt trời cho lắm, may mà bụi cỏ cũng đủ cao nên chắn bớt ánh nắng cho cậu.


Co duỗi tứ chi, hoạt động gân cốt ( nếu như cậu có), quyết định tiếp tục du lịch. Làm một cây nấm tuy không có gì hay ho nhưng mà rất an toàn. Cậu bây giờ là một cây nấm nhỏ, nhảy vào trong bụi cỏ thì đã không nhìn thấy đâu rồi nên cậu rất yên tâm.


Phấn Mặc phát hiện ra cậu hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả, mọi người thấy không, làm nấm thật là tốt ( Tốt nhất tất cả mọi người đều biến thành nấm), không lo ăn không lo uống… Cậu chưa kịp tự lừa mình dối người xong thì đã bị một cái giày giẫm bẹp dí, may mà cậu là nấm chứ không thì đã ch.ết ngắc rồi ( Nấm sống dai lắm đó).


Khi cái bàn chân kia nhấc lên thì cậu vội vàng xoay thân nhảy lên. Không ngờ khó khăn lắm mới gặp được người, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị một đôi giày màu bạc giẫm bẹp, vì vậy cậu rất tức giận, giận lắm… giận đến độ nhất định phải báo thù.


Thật ra trước đây Phấn Mặc là một cậu bé tốt. Trong mắt mẹ của cậu cậu vẫn luôn là bé ngoan. Có thể là vì đã lâu mới nhìn thấy con người nên vô cùng hưng phấn; vốn cậu định chạy lên tâm tình một phen, trao đổi tâm đắc trong trò chơi ( Nói bậy, nấm căn bản đâu biết nói), nhưng lại bị người ta giẫm lên, nhất thời bị đả kích rất nhiều……


Vì thế cậu liền bám theo sau người này. Thì ra người xấu kia là đến đây thuần hóa ngựa. Hắn ta đi theo phía sau một bầy ngựa hoang, còn cậu thì lén lút bám theo sau lưng hắn. Đây chính là “bọ ngựa bắt ve không ngờ chim sẻ đứng đằng sau”, ha ha, cậu chính là chim sẻ đây.


Qua khe hở giữa mấy ngọn cỏ, cậu có thể thấy người đó bộ dạng rất tuấn tú, ăn mặc cũng rất hoa lệ. Nhưng cho dù là vậy cũng không thể tùy tiện giẫm lên tôn nghiêm của người khác ( Người ta căn bản là không biết cậu đang ở dưới đất mà).


Sau đó người xấu lập một cái lều ở gần chỗ bầy ngựa; không ngờ thuật Độn thổ lại xài ngon như vậy, có thể trực tiếp từ dưới lòng đất mà chui thẳng vào trong lều.


Lúc này người xấu đang ăn cơm, ăn được một nửa lại đột nhiên đi ra ngoài, nhìn đồ ăn đầy bàn, cậu nghĩ ra được cách trả thù hay lắm. Nếu như cậu là nấm độc thì tất nhiên toàn thân cậu đều là độc rồi.


Vì thế cậu búng người nhảy lên bàn, sau đó nhảy thẳng vào tô canh lăn một vòng, rồi lại nhảy ra độn thổ trốn.


Phấn Mặc rất vui khi làm chuyện xấu thành công, nhưng cả người dính đầy nước canh, sau đó lại độn thổ khiến cho bùn đất bám hết vào người khó chịu muốn ch.ết. Xem ra sau này không thể tùy tiện làm chuyện xấu, không ngờ lại gặp báo ứng nhanh như vậy.


Thế nên cậu búng người nhảy đi tìm nguồn nước, nhất định phải tắm rửa một cái. Thật là khó chịu, một cơn gió thổi qua khiến lớp bùn khô lại vón cục dính trên người, vì thế cậu phải nhảy khắp nơi tìm nước.


Đường xa thật là xa, cây nấm nhỏ tìm nước, đi tìm khắp nơi nơi, mãi mà không tìm được……
Kiên trì nỗ lực không ngừng, cuối cùng cậu vượt qua ngàn ngọn núi, đi vạn dặm đường xa, rốt cục dã tìm thấy một dòng suối nhỏ trong vắt  ( Nước quá trong ắt không có cá).


“Tõm” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, cậu ngâm mình vào trong nước, vô cùng vui sướng tắm táp.


Nước mát rất dễ chịu khiến cho nọc độc trên người cậu dần dần tiết ra hòa vào dòng suối nhỏ. Ở phía hạ du của con suối, có một sát thủ áo đen đang từ trong dòng suối vốc một ngụm nước mát ngọt lành lên uống.


Vì thế ngày hôm sau, Phấn Mặc đã trở thành danh nhân, bang chủ của bang phái Hoàng Thành đệ nhất thiên hạ — Cô Phong Tàn Tuyết, phát lệnh truy nã cậu khắp giang hồ, nguyên nhân cụ thể thì không rõ.


Thiên hạ đệ nhất sát thủ giết người vô số chưa bao giờ thất bại – Huyết Sát cũng phát lệnh khắp thế giới yêu cầu có được thông tin của cậu, thề phải lột da, rút gân của cậu, sau đó băm ra cho chó ăn.


Thế là nhất thời phong vân nổi lên tứ phía, khiến cho sóng to gió lớn, tin tức bát quái phát ra ngập trời, như một ngọn lửa nhỏ thả trên đồng cỏ rồi nhanh chóng bùng lên thiêu rụi tất cả.


Trí tưởng tượng của người trong giang hồ vô cùng phong phú, vô địch không có đối thủ. Được mọi người gia công trau chuốt, câu chuyện đã có vô số dị bản.


Bản ngôn tình: Cô Phong Tàn Tuyết coi trọng một người chơi nữ xinh đẹp tên là Phấn Mặc, hai người đã có một thời gian nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra Phấn Mặc chính là gián điệp do Huyết Sát phái đến bang của mình. Vì thế từ yêu thành hận, phát lệnh truy nã Phấn Mặc khắp thế giới. Mà Phấn Mặc thì phim giả tình thật đã đem lòng yêu thương Cô Phong Tàn Tuyết và không còn tận trung với Huyết Sát nên mới bị sát thủ máu lạnh Huyết Sát thanh lý môn hộ.


Bản đam mỹ: Hắn, bang chủ bang Hoàng Thành đệ nhất thiên hạ, anh tuấn tiêu sái, phong độ có thừa, địa vị hiển hách, hàng ngàn hàng vạn ánh hào quang tụ trập trên người hắn; hắn, thiên hạ đệ nhất sát thủ, ngọc diện lãnh huyết, giết người vô số. Cả hai người đều là những người đứng trên đỉnh thế giới, dần dần bị khí chất độc đáo của đôi bên hấp dẫn, có tình cảm với nhau… Chỉ trách hai người sinh ra lại là kẻ địch, chỉ có thể xa xa mà nhớ về nhau, chỉ có thể dùng ánh mắt mà biểu đạt tình yêu vô tận cùng nỗi đau khổ trong tim. Thế nhưng bí mật đó lại bị một người chơi tên là Phấn Mặc phát hiện, vì thế họ thẹn quá thành giận, quyết định giết người diệt khẩu.


Bản anh hùng: Vì để cho vô số võ lâm đồng đạo, giang hồ bằng hữu có một thế giới hòa bình yên vui mà chơi trò chơi, bang chủ Hoàng Thành – Cô Phong Tàn Tuyết đơn độc một mình truy tìm đệ nhất sát thủ Huyết Sát. Hai người vừa gặp nhau, củi khô lửa bốc, bùm bùm, đánh nhau túi bụi, cuối cùng hai người bị trọng thương, sinh mạng nguy cấp lại bị một người chơi tên là Phấn Mặc đánh lén, thế là ngay lập tức hai đại cao thủ hôi phi yên diệt. Vì thế hai người thề phải báo được mối huyết hận này.


Lời đồn đãi giống như là một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, toàn giang hồ đều bắt đầu tìm kiếm con người thần bí không biết là nam hay nữ tên Phấn Mặc kia. Thế nhưng, mặc dù tập hợp sức mạnh khủng khiếp của toàn thế giới nhưng không ai tìm được Phấn Mặc, dường như người đó hoàn toàn không tồn tại.






Truyện liên quan