Chương 20: Khổ luyện võ công
Bộ võ công mà sư phụ dạy tên là “Thiên Ngoại Phi Tiên”, nghe nói là tuyệt học của Ngân Nguyệt giáo tuyệt học, chỉ có lịch đại giáo chủ mới có tư cách học.
Khi mỹ nhân sư phụ làm mẫu, tư thế đó, động tác đó mới tuyệt đẹp làm sao, nhẹ nhàng làm sao. Giống như là tiên nữ hạ phàm, quả thực chính là Tiểu Long Nữ sống. Nhưng đến khi Phấn Mặc luyện tập thì chẳng thấy đẹp ở chỗ nào.
Tư thế khó coi không nói, Phấn Mặc quả thực còn ngốc hơn cả Quách Tĩnh!
Phấn Mặc thì sâu sắc cảm nhận “Thiên Ngoại Phi Tiên” có bao nhiêu khó học. Bộ võ học này có tới bảy mươi hai chiêu trong đó. Phấn Mặc nhớ được chiêu sau thì quên chiêu trước, không thể ráp nối lại với nhau, đành phải cầm kiếm gỗ mà khoa tay múa chân. Tính ra thì thiên phú học võ của cậu còn không cao bằng học đàn. (Trích nguyên văn lời sư phụ).
Phấn Mặc thường xuyên bị sư phụ nhà mình dạy dỗ, bị sư phụ nói đến mức tự bản thân cậu cũng cảm thấy mình rất ngốc.
Mỹ nhân sư phụ nhất quyết không cho tên thủ tịch đại đệ tử này xuống núi để mất mặt sư môn, thậm chí còn bắt tay đích thân dạy dỗ tên đồ đệ ngốc nhưng dù cố gắng đến thế nào Phấn Mặc vẫn học không vào!
Mỹ nhân sư phụ ở ngay phía sau, ngực kề sát vào lưng Phấn Mặc truyền đến hơi ấm. Khi nói chuyện phả hơi thở vào cổ cậu, âm thanh gợi cảm từ tính cứ quanh quẩn bên tai… Phấn Mặc liền choáng váng, không biết là sợ hay là vì cái gì mà đầu óc giống như tương vậy. Sư phụ có nói gì cũng không nhớ mà dạy gì cũng không nghe, chỉ nhớ được mùi hoa sen nhàn nhạt trên người mỹ nhân sư phụ.
Mỹ nhân sư phụ đích thân dạy dỗ hai ngày, biểu hiện của Phấn Mặc thật sự quá kém. Đừng nói đến chuyện không tiến bộ, ngay cả những chiêu thức ghi nhớ trước đó mà chưa gì đã quên sạch, thế là chán đến mức không muốn dạy nữa.
Lúc này, trong sân luyện võ, trước mặt mỹ nhân sư phụ bày đầy đồ ăn và rượu ngon, sư phụ chậm rãi nhấm nháp; Phấn Mặc thì dưới ánh mặt trời mồ hôi đổ như mưa khổ luyện võ công.
Cậu vẫn thường xuyên nghe thấy giọng nói gợi cảm của sư phụ vang lên bên tai, nhưng mà bây giờ giọng nói của sư phụ chính là một loại tr.a tấn, “Giơ tay cao lên một chút!”
“Xoay người nhiều thêm một chút!”
“Mắt đừng có nhìn lung tung!”
……
Phấn Mặc bị mỹ nhân sư phụ hành hạ, cuối cùng cũng học được cách đánh trọn vẹn liền mạch, quá trình học tập có thể nói là vô cùng gian truân, người ngoài khó mà hiểu được.
Khi Phấn Mặc rốt cục cũng múa được “Thiên Ngoại Phi Tiên” cho có bài có bản, cậu vội vàng chạy đến khoe với mỹ nhân sư phụ, “Sư phụ, người xem con múa thế nào?”
Vốn tưởng rằng sẽ được nghe được một câu “Tốt lắm” thì cậu lại nghe sư phụ nhàn nhạt nói một câu. “Cảnh giới cao nhất của võ học là lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, chiêu thức của con quá cứng nhắc, tay không có lực, vĩnh viễn sẽ không thể trở thành cao thủ.”
Phấn Mặc ủ rũ, quả nhiên mình không có tài năng. Vốn tưởng rằng vất vả khổ sở học được công phu sẽ rất lợi hại, ai ngờ chưa kịp ra ngoài khoe khoang thì sư phụ nhà mình đã tạt cho một gáo nước lạnh.
“Vậy sư phụ đã đến cảnh giới nào rồi?”
“Như vậy đi, để con biết được cảnh giới của vi sư, đến đây đánh với vi sư!”
Thấy Phấn Mặc cứng ngắc bất động, mỹ nhân sư phụ dùng giọng nói vô cùng gợi cảm từ tính hỏi lại, “Sao hả, không dám?”
Ai nói không dám, Phấn Mặc giơ kiếm lên múa một chiêu Nhất Đóa Kiếm Hoa đâm về phía sư phụ, chiêu này chính là chiêu tấn công mạnh nhất trong bộ “Thiên Ngoại Phi Tiên” – một kích đoạt mệnh. Tốc độ ra chiêu của chiêu này rất mau, hư thực kết hợp, làm cho kẻ địch khó lòng phòng bị.
Mỹ nhân sư phụ vẫn không nhúc nhích nhưng khi mũi kiếm sắp đâm vào y thì thoáng một cái người đã mất bóng. Khi xuất hiện trở lại thì bàn tay ngọc đã tóm chặt lấy cổ tay của Phấn Mặc.
Cái này gọi là “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử” [xuất sư chưa kịp thắng trận thì đã ch.ết trước], Phấn Mặc rơi lệ đầy mặt. Không ngờ cậu luyện lâu như vậy mà chỉ trong một chiêu đã bị tóm. Ư ư, vì sao thân thủ của cậu lại kém như vậy, vì sao sư phụ lại lợi hại như vậy?
Tuy Phấn Mặc thua cuộc nhưng mỹ nhân sư phụ không mắng cậu nữa vì sư phụ đã đạp cậu xuống núi. “Sau này con chỉ cần luyện tập thêm thì sẽ tiến bộ. Mai xuống núi đi!”
Phấn Mặc lại xuống núi, trên đường xuống núi cậu vừa đi vừa suy nghĩ tại sao lần này mỹ nhân sư phụ lại hung dữ với mình thế? Tuy lúc mới bái sư thì sư phụ đã hung dữ rồi, nhưng khi đó thức ăn của cậu vẫn rất tốt, không giống lần này, ngay cả bánh bao dưa muối cũng không cho ăn!
Ui, nghĩ ra rồi, nhất định là vì mình chưa tặng quà cho mỹ nhân sư phụ. Đúng rồi, vì sư phụ thấy cậu tặng vòng tay cho Cô Phong Tàn Tuyết mà không tặng cho sư phụ nên sư phụ tức giận, thế là nghĩ ra nhiều trò tr.a tấn cậu. Bất quá, sư phụ nhà mình keo quá đi, Ngân Nguyệt sơn trang mà còn thiếu vòng tay sao?!
Bất quá nghĩ lại thì mình là đồ đệ cũng nên hiếu kính sư phụ. Thế là Phấn Mặc lấy một cái vòng tay bằng ngọc trai màu đỏ chạy về Ngân Nguyệt sơn trang, lúc này mỹ nhân sư phụ đang nằm trên xích đu thoải mái híp mắt hưởng thụ!
Phấn Mặc vội chạy tới lấy vòng tay màu đỏ ra cung kính tặng cho mỹ nhân sư phụ, “Sư phụ, con tặng người.”
“Ờ, để đó đi!” Mỹ nhân sư phụ vẫn lắc qua lắc lại, không thèm mở mắt ra.
Cái thái độ gì vậy, người ta tặng quà thì ít nhất cũng phải tỏ vẻ gì chứ? Rõ ràng là không chừa mặt mũi cho cậu! Vì thế thiếu niên Phấn Mặc đáng thương tâm huyết đột nhiên bạo phát, đi ra phía trước, cầm tay trái của mỹ nhân sư phụ lên trực tiếp đeo vòng tay vào rồi vỗ mông chạy lấy người.
Xuống núi, Phấn Mặc mới nhận ra, lúc đó sao tự nhiên mình lại nóng lên, may mà mỹ nhân sư phụ không ra một chưởng đánh bay mình, càng không nghĩ ra chiêu gì mới để hành hạ mình!
Phấn Mặc ngâm nga một giai điệu dân gian, vui vẻ phấn chấn xuống núi, ở dưới chân núi cậu phát hiện ra một vườn rau bỏ hoang.
Trong vườn có đủ loại rau dưa, rau cần, cải trắng, dưa chuột, củ cải… tất cả đều xanh non mơn mởn mà không phải tốn một xu nào. Thế là Phấn Mặc lập tức chui vào càn quét.
Tại sao lần trước xuống núi cậu lại không phát hiện ra khu vườn này nhỉ? Ở đây quá trời rau dưa, cậu tìm được một mớ khoai lang thật bự, bèn lấy Dương Giác Đao ra đào lên. Ây, củ khoai lang này bự quá, cậu nhặt củ khoai lang đó lên rồi lại tiếp tục đào, tui đào, tui đào, tui đào…không ngừng đào xới!
…… Phấn Mặc đột nhiên ra tay, củ khoai lang trong tay “vút” một tiếng bay thẳng vào bụi cỏ, sau đó cậu búng người nhảy ra một quãng, nhìn về phía bụi cỏ… là Huyết Sát!
Huyết Sát cầm củ khoai lang cậu vừa mới ném đi, vui vẻ hớn hở nhìn Phấn Mặc!
“Sao anh lại ở đây?” Phấn Mặc không ngờ người đột nhiên xuất hiện trong bụi cỏ lại là Huyết Sát, cậu còn tưởng là quái chứ!
“ Đi ngang qua.” Huyết Sát ném trả củ khoai cho Phấn Mặc đáp.
Phấn Mặc nhận khoai xong rồi tạo tư thế mà các đại hiệp đều thích làm — khoanh tay trước ngực, “Sao nào, có phải tôi đã lợi hại hơn không?”
“Ừ, lợi hại.” Huyết Sát đáp, tạm dừng một chút, lại nói tiếp. “Nhưng chưa lợi hại bằng tôi!”
“Anh nói ai lợi hại?!” Phấn Mặc hung ác nói, củ khoai lang trong tay lại bay về phía Huyết Sát. Hừ hừ, cậu đã trải qua cuộc huấn luyện tàn khốc như vậy mà hắn lại còn dám nói là hắn lợi hại hơn!
Huyết Sát né qua thế là khoai lang lăn vào bụi cỏ mất tiêu.
Phấn Mặc liền không cãi nhau với Huyết Sát nữa mà vội vàng nhảy vào trong bụi cỏ tìm khoai. “Anh mau kiếm cho tôi!” Nếu không phải vì anh thì sao khoai lại mất, anh phải chịu trách nhiệm!
“Tìm nó làm gì, không phải chỉ là một củ khoai sao?” Huyết Sát không chịu, tìm khoai lang không phải là việc một sát thủ nên làm. Sát thủ thì chỉ cần giết người, phóng hỏa, cướp tiền.
“Anh có muốn ăn không thì bảo?” Phấn Mặc hung tợn liếc Huyết Sát. Củ khoai này do cậu vất vả lắm mới đào lên, nhất định phải tìm lại!
“Rồi rồi rồi, tôi tìm!” Huyết Sát bó tay, đành phải theo Phấn Mặc bò vào bụi cỏ tìm khoai lang. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đường đường là lão đại bang sát thủ mà phải làm chuyện mất mặt như vậy, hắn lo lắng nhìn xung quanh, may mà không có người!
Chợt Huyết Sát vừa vạch một vạt cỏ ra thì trợn tròn mắt, vẫy tay gọi Phấn Mặc, “Mau qua đây xem này!”
Phấn Mặc vừa đi qua, nhìn thấy thứ kia thì cũng choáng váng. Cậu bèn dụi mắt mấy cái, vươn đầu ngón tay ra chọc chọc, là đồ thật!